Vòng của Hội Chiến Thần chính thức bắt đầu.
Annerose ngồi ở hàng đầu của dãy ghế cho khán giả, chờ đợi trận đấu đó tới. Với mái tóc xanh nhạt tung bay trong gió và đôi mắt cùng tông màu, cô dõi xem chốn đấu trường. Lượng người xem đã tăng lên khá nhiều so với hôm qua, nhưng một nửa số ghế hiện vẫn đang được để trống.
“Này gái, cô tới đây xem trận của tên đó à?”
Khi nghe thấy một giọng nói gọi mình, Annerose xoay người lại.
“Nếu nhớ không lầm thì ông là…”
“Quinton.”
Quinton là một kẻ có cơ thể đầy cơ bắp như một tên đô vật chuyên nghiệp. Ông ta nặng nề ngồi xuống chiếc ghế ngay kế bên Annerose.
“Cô cũng xem trận ở Vòng hôm qua, đúng chứ?”
“Đúng thế. Từ cách nói của ông, tôi có thể đoán là ông cũng…”
“Không hề có ý định xem, đây chỉ vô tình tới. Vòng của tên Jimina, cô nghĩ sao?”
Quinton duỗi hai chân về phía trước khi hỏi Annerose.
“Ít nhất thì tôi không tin rằng đối thủ của cậu ta may mắn vấp ngã và cho cậu ta một trận thắng.”
“Đây cũng thế. Tên đó chắc chắn đã giở trò gì đó. Chỉ là đây không rõ tên đó đã làm gì. Đây cứ nghĩ cô phát hiện ra, quý cô ‘Thất Kiếm Begalta’ Annerose.”
Ánh mắt lúng túng của Quinton bị xé toạc bởi ánh nhìn sắc bén của Annerose. Nhung ngay sau đó, Annerose liếc ra chỗ khác và khoanh chân lại. Nếp váy cô lộ ra một khoảng hở, phô ra đôi chân trắng bóc.
“Tôi đã từ bỏ danh hiệu đó rồi. Giờ tôi ‘chỉ là’ Annerose.”
“Xin lỗi. Dù muộn nhưng cũng chúc mừng cô đã vượt qua Thử Thách của Nữ Thần.”
“Cám ơn.”
“Vậy, nghĩa là cô cũng không phát hiện ra? Trò tên ấy xài ấy?”
“Ừ-ừm. Tôi không nhận ra được.”
Annerose trả lời với một cái bĩu môi nhẹ.
“Có thể tôi đã không ngờ tới nên đã bỏ qua một mánh lới gì đó, hay nói tóm lại, tôi đã mất cảnh giác. Tuy thế… tôi nghĩ rằng tôi đã thấy tay trái của Jimina chuyển động.”
“Hờ, tay trái của hắn…”
“Nhưng tôi không thể biết được cậu ta đã làm gì với cánh tay trái đó. Những gì mà tôi có thể nói là dù cậu ta có giở trò gì thì cậu ta cũng hành động với một tốc độ cực kì nhanh.”
“Hừm. Vậy nghĩa là dự đoán của đây sai bét.”
Quinton kịt mũi, ra điều mất hứng thú.
“Đoán sao?”
“Đây đã nghĩ tên đó đã sử dụng một vật tạo tác bị cấm hay một thứ gì đó tương tự.”
“Ra vậy… Đó cũng là một khả năng.”
“Dù sao thì trận đấu hôm nay sẽ chứng tỏ mọi thứ.”
“Đồng ý. Đối thủ của cậu ta là Huyền Thoại Bất Khả Bại Kinmekki mà.”
“Đây không biết rõ hắn, nhưng rõ ràng là hắn khá nổi tiếng, có phải không? Đây nghe nói hắn chưa bao giờ thua lấy một trận từ trước tới giờ.”
“Nói gì thì nói, hắn ta thực sự nổi tiếng.”
Annerose nói với một nụ cười gượng gạo.
“Hắn ta mạnh không?”
“Để xem nào… Tôi đã chiến đấu ở nhiều quốc gia khác nhau. Tôi đã ở trong những trận chiến thực sự và tham dự nhiều giải đấu. Trong số những giải đấu đó, tôi đã bị bắt cặp với Goldoh Kinmekki lần.”
“Hờ… nếu tên đó chưa thua bao giờ, nghĩa là cô thua hắn cả ba lần?”
Annerose lườm nhẹ Quinton.
“Làm gì có. Bọn tôi không giao kiếm trong cả ba trận. Mỗi lần hắn gặp một đối thủ mạnh hơn, hắn đều cụp đuôi bỏ trốn.”
“Hả? Cái đéo gì thế?”
“Hắn ta luôn chắc chắn rằng sẽ không giao đấu với bất kì ai có thể làm hắn thua. Hắn ta chỉ tham gia những trận đánh chắc chắn mang lại chiến thắng. Còn những trận kia ấy hả, hắn ta chỉ đơn giản đầu hàng mà thôi. Biệt danh của hắn là ‘Huyện Thoại Bất Khả Bại’, nhưng chẳng qua là hắn chưa bao giờ thua. Mà, có vẻ như hắn ghét cái biệt danh đó nên lúc nào cũng đi bô lô ba la tên mình là ‘Hoàng Kim Long Trăm Trận Trăm Thắng’.”
“’Trăm Trận Trăm Thắng’ và ‘Bất Khả Bại’. Đúng thật là nghe giống như những nghĩa hoàn toàn khác nhau.”( Bất Khả Bại là chưa bao giờ bại trận có thể hòa, còn Trăm Trận Trăm Thắng là cứ đánh là thắng nó ở cái tầm cao hơn. Rõ là khác nhau, đúng không?)
Quinton cười phá lên.
“Vậy nói cách khác, chúng ta chẳng thể mong đợi được gì từ tên ‘Huyền Thoại’ đó?”
“Cũng không hẳn.”
Annerose nhếch một góc miệng mỉm cười.
“Hửm, ý cô là sao?”
“Đúng thật rằng Huyền Thoại Bất Khả Bại chỉ đấu với những tên mà hắn có thể thắng và leo hạng trong đấu trường bằng cách đấy. Tuy thế, hắn chỉ giành được chức vô địch ở những giải đấu nhỏ lẻ thôi.”
“Hờ… vậy là hắn cũng không phải là hạng yếu ớt.”
Ánh mắt Quinton trở nên sắc bén.
“Đúng thế. Thế mạnh của hắn là dự đoán chính xác cách biệt về sức mạnh giữa hai bên. Và hắn đã không bỏ ngang trận đấu với Jimina, nói cách khác…”
“Hiểu rồi.”
Quinton cười với một ánh nhìn hoang dại nơi đôi mắt của ông ta.
“Ngay cả Huyền Thoại Bất Khả Bại cũng không thể nhìn thấu sức mạnh thật sự của Jimina.”
“Có thể là vậy, hoặc, Jimina chỉ là một tên hèn mạt chỉ biết dựa hơi vào sức mạnh của đồ tạo tác hay những thứ mánh lới phụ trợ.”
“Thêm vào đó, Huyền Thoại Bất Khả Bại từ đó đến giờ toàn giao đấu với những kẻ mà hắn chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Nghĩa là hắn ta chưa bao giờ bộc lộ sức mạnh thật sự của mình.”
“Mọi chuyện trở nên thú vị rồi nhỉ.”
“Đúng thế. Quá sức thú vị.”
Quinton cười như một con thú trong khi Annerose liếm môi. Hai người bọn họ hết sức tập trung vào diễn biến trên đấu trường, nơi Jimina Sehnen và Goldoh Kinmekki đang đối mặt với nhau trong tiếng hò reo của đám đông. Những khán giả nhận ra ý nghĩa thật sự của trận đấu vào ngay lúc này hiện chỉ có hai người, Quinton và Annerose.
“Vòng , Trận . Goldoh Kinmekki vs. Jimina Sehnen! Trận đấu… BẮT ĐẦU!”