Những trận đánh mở màn cho Hội Chiến Thần sẽ bắt đầu vào tuần tới. Tôi trở về diện mạo Sid của mình rồi tới đấu trường thăm dò để nghĩ ra càng nhiều phương án chiến đấu càng tốt. Sau đó, tôi tới MagRonald và mua hai cái bánh sandwich để ăn khi trở về ký túc xá.
Khi bước đi dưới ánh chiều tà, tôi sực nhớ rằng mình đã hứa sẽ đãi Alpha ăn MagRonald một ngày nào đó. Nhưng mà cô ta lúc nào cũng bận bịu nên tôi không sắp xếp được một buổi nào để hai đứa gặp nhau. Dù sao thì, một ngày nào đó tôi đền bù cho cô ta vậy. Đấy là Alpha mà, cô ta dễ dàng trường thọ tới năm tới lận. Còn tôi hử? Tôi chỉ tính dùng pháp thuật để kéo dài tuổi thọ mình lên con số thôi. Tôi chỉ cần phải nhớ đãi cô ta một lần trước khi lên bàn thờ là được mà, đúng không? Thời gian còn dài lắm.
Khi tôi tới học viện, tiếng ve sầu to lên thấy rõ. Hoàng hôn mùa hạ là thời khắc của bọn ve sầu… Chắc thế. Cũng có thể đó chỉ là cảm nhận cá nhân của tôi thôi.
Học viện giờ đang được chiếu sáng bởi ánh chiều ta, phô ra một núi đất đá dang dở trong quá trình sửa chữa. Với cái tiến độ này thì hẳn mọi thứ sẽ xong xuôi trước khi học kì tới bắt đầu. Lúc trước, Hyoro đã trù ẻo rằng ‘Ước chi toàn bộ chỗ này bị thiêu rụi luôn cho rồi’, và tôi đồng ý với cậu ta. Đừng trách tôi, tôi cá là đứa học sinh nào cũng có suy nghĩ thế. Chỗ này cháy hết thì kì nghỉ hè được kéo dài thêm nữa; tốt quá rồi còn gì!
Tôi đi bộ qua khuôn viên trường và đi tới con đường dẫn tới ký túc xá. Không có nhiều người ở đây.
Hầu hết học sinh đã về nhà rồi. Nhân tiện, chị hai tôi đã bảo ‘Hai người chúng ta sẽ về nhà cùng nhau.’, nhưng rồi tôi lơ chị ấy và tỉnh queo tới Thánh Địa. Tôi băn khoăn không biết sau đó chị ấy đã làm gì. Liệu chị ấy có định trở lại đây vào thời điểm giải đấu bắt đầu không?
Khi đắm chìm trong suy nghĩ, tôi bỏ miếng sandwich cuối cùng vào miệng. Lúc đó…
“Không phòng bị là kẻ thù lớn nhất đấy, cậu có biết không?”
Vỏ của một thanh kiếm tập chạm vào vai tôi. Không có sát khí phát ra từ nó cho nên tôi không phản ứng gì.
Chủ nhân của cái vỏ kiếm đó cười khúc khích rồi thu cái vỏ lại. Cô ta có mái tóc màu mật ong và nụ cười hiền từ. Đúng, đó là Rose.
“Uyyy, tập luyện xong rồi à?”
“Đúng vậy. Mình kiếm được chút thời gian rảnh nên nãy giờ đi tập kiếm chút đỉnh ấy mà. Sid này, cậu mới tới MagRonald à?”
“Mình quen biết với chủ cửa hàng MagRonald gần đây nên dạo này hay lui tới đó.”
“Mình cũng tới đó bữa trước với hai người bạn. Đồ ăn chỗ đó ngon quá trời.”
“Hai người bạn? Ai thế?”
“Ừm! Natsume và Alexia.”
Tôi không hiểu được mối quan hệ giữa ba người này là gì. Mà thôi, dù gì ba người đó cũng dính như sam ở Thánh Địa mà, cho nên có khi vì thế mà họ quen nhau chăng?
“Cậu chơi thân với bọn họ à?”
“Mình thân với Natsume lắm. Alexia cũng là một người bạn tốt, cho nên mình nghĩ sớm thôi, hai đứa mình sẽ là bạn thân.”
Nếu bảo Alexia là người bạn tốt thì cô hoàn toàn chẳng thân với ả ta tí nào.
“Chỉ là… Alexia và Natsume dường như không thân thiện với nhau lắm.”
Rose trông có vẻ buồn.
Lí do khiến Beta và Alexia chơi chung với nhau là gì đây? Nói gì thì nói, hai người đó cũng có nhiều điểm chung.
“Chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi.”
“Được thế thì tốt quá… Mình chỉ lo không biết hai người đó có làm bạn tiếp với nhau khi mình rời đi không. Hiện tại thì bọn mình vẫn chơi với nhau. Dù mình không biết bọn mình có thể đi tới đâu, nhung mình hi vọng thế giới sẽ tốt hơn một tí.”
“Thế giới lúc nào cũng cần một tí hòa bình.”
“Đúng thế!”
Rose đang cười rạng rỡ.
“À, xin lỗi. Tới giờ rồi, mình phải đi đây.”
Trời đang dần tối rồi.
“Ừm, vậy thì hẹn gặp lại nhé.”
“Ừm…”
Dù Rose bảo cô ấy cần phải rời đi, có vẻ như cô ta vẫn còn điều gì muốn nói với tôi.
“Sao vậy?”
Rose lưỡng lự một chốc trước khi mở miệng nói.
“Giờ mình phải đi gặp cha đây. Có vẻ như ông ấy muốn giới thiệu về vị hôn phu sắp tới của mình.”
“Vậy ư?”
“Ừ.”
“Chúc mừng… là thứ mà mình sẽ không nói trong tình huống này.”
Vẻ mặt của Rose cho tôi biết rằng chuyện đó không phải là điều mà cô ấy muốn.
“Mình là công chúa của Vương Quốc Oriana. Với cương vị này, mình phải gánh vác biết bao kỳ vọng cho tới giây phút cuối cùng. Tuy thế, vì sự ích kỉ mà mình đã lãng phí đi những nỗi kỳ vọng đó.”
“Ừm.”
“Và rồi mình có thể sẽ phản bội lại sự mong đợi mà nhiều người dành cho mình, một lần nữa.”
Rose nở một nụ cười chua xót.
“Nhưng lần này, mình chắc chắn đây không phải là ích kỉ. Sẽ thật tuyệt nếu hiện tại mình chỉ đang lo bò trắng răng. Nhưng… nếu… nếu có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra, liệu cậu vẫn đặt niềm tin nơi mình chứ?”
“Ừm, tất nhiên.”
Rose nhìn xuống đất như để che đi khuôn mặt của mình. Sau đó cô ấy quay gót bước đi.
“Này.”
Tôi gọi cô ấy lại, rồi ném miếng bánh sandwich MagRonald về phía cô ta.
“Cầm lấy đi. Cậu nên thả lỏng hai vai mình ra.”
“Cám ơn.”
Rose mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
Ngày hôm sau, tiếng thét của Hyoro làm tôi giật mình tỉnh giấc.
“Chủ tịch Hội Học Sinh Rose đã đâm hôn phu của cô ấy rồi bỏ trốn!!!”
Khi nằm trên giường, tôi nghiêng đầu bối rối. Điều gì đã khiến cô ta hành động như thế vậy trời?