“S-Sao ông lại ở đây?!”
Sau khi quẹo ở ngã rẽ, Alexia bắt gặp một gương mặt thân quen.
“Sao chăng cái gì. Cơ sở này là của ta. Ta là người thuê gã đó, có gì mà phải thắc mắc.”
Tóc vàng, khuôn mặt bảnh bao cùng nụ cười tự tin. Đó chính là thầy Zenon chứ không phải ai khác.
“Mừng thật. Tôi cứ tưởng ông bị tưng tửng chứ. Hóa ra tôi đã đúng từ đó tới giờ, cảm giác phê thật.”
Alexia nói trong lúc từ từ lùi lại. Một dãy cầu thang nằm sau lưng Zenon, hẳn đó chính là lối thoát.
“Thật ư? Mà ai thèm quan tâm mi cảm thấy cái gì chứ. Tất cả những gì ta muốn là máu của mi mà thôi.”
“Ở cái chốn này tên nào cũng la hét đòi máu của tôi. Mấy người là bọn nghiên cứu về ma cà rồng à?”
“Với ngươi thì gần đúng rồi đấy.”
“Ai thèm biết câu trả lời chứ. Tôi không có tí hứng thú gì với ba cái dị giáo vớ vẩn.”
“Biết ngay mà.”
“Tôi chắc là ông cũng biết rằng Binh Đoàn Hiệp Sĩ sẽ tới đây sớm thôi. Ông tiêu rồi?”
“Tiêu? Tiêu cái gì cơ?”
Nụ cười của Zenon vẫn hớn hở như thế.
“Tước hiệu và danh tiếng của ông sẽ bị thu hồi cùng cái mạng của ông luôn đấy. Khi đó, tôi sẽ là người đưa đầu ông lên máy chém.”
“Cưng à, mơ đi nhé, bởi vì cả hai chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây qua lối thoát bí mật. Cùng-với-nhau.”
“Ôi chà, lời mời lãng mạn thật. Tiếc là tôi cực kì ghét cái bản mặt dày của ông.”
“Ồ, nhưng mi sẽ phải đi cùng thôi. Với máu của mi và công trình nghiên cứu của ta, cái ghế thứ của Hiệp Hội Bàn Tròn sẽ về tay ta. So với cái địa vị vô dụng manh tên ‘Giảng Viên Kiếm Thuật’ thì danh tước này vinh hiển tựa như trời đất vậy.”
“’Bàn Tròn’? Đó là thứ mà cái nhóm của ông cùng lũ điên đó tự gọi à?”
“Chỉ có mười hai hiệp sĩ được công nhận và chọn lọc bởi Hội và trở thành ‘Hiệp Sĩ Bàn Tròn’. Địa vị, danh tiếng, tiền tài, và tất cả những thứ khác sẽ lần lượt đổ về tay ta hết. Sức mạnh của ta đã được công nhận trước đó rồi. Thứ duy nhất ta cần phải làm là đạt được một thành tự để đời, nhưng điều đó sẽ sớm được thực hiện thôi nhờ vào máu của mi và công trình nghiên cứu của ta.”
Zenon giang hay tay ra và cười.
“Làm như tôi thèm quan tâm ấy. Tôi đang phát mệt với mấy cuộc trò chuyện ngu xuẩn về máu với chả miếc đây.”
“Thật tình thì nếu được phép chọn, ta muốn máu của Công Chúa Iris cơ. Nhưng ta nghĩ sử dụng máu của mi cũng ổn thôi.”
“Tao sẽ giết mày.”
“Ồ, xin lỗi nhé. Mi ghét bị đem ra so sánh với chị mình mà, đúng không?”
“...!”
Alexia giải phóng sát khí của mình; nó trở thành hồi chuông mở màn cho một trận chiến đẫm máu.
Kiếm của cô bay thẳng vào cổ của Zenon, nhưng...
“Uiiiiii, đáng sợ quá.”
Nó đã bị đánh bật lại bởi Zenon trong những khắc cuối cùng. Và tất nhiên, gã dễ dàng xử lí cả hai đòn đánh tiếp theo của Alexia.
Hai thanh kiếm va vào nhau liên hồi, bắn tia lửa tung tóe khắp nơi. Chỉ nhìn vào vũ điệu mưa kiếm được tạo bởi hai tên này, người ta có thể đoán đây đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Tuy thế, vẻ mặt của hai bên hoàn toàn đối lập. Alexia mang một khuôn mặt ảm đạm, trong khi nụ cười của Zenon vẫn vô tư nở trên môi.
Tất nhiên, người đang gặp bất lợi là Alexia.
Sau khi tắc lưỡi một cái, cô nhảy lui khỏi maai của Zenon.
“Mới không gặp nhau có mấy hôm mà mi đã chuyển sang sử dụng một cây kiếm rẻ tiền đến thế à.”
Thứ Zenon đang nhìn là thanh kiếm của Alexia. Cô cũng nhìn nó bằng một vẻ mặt chua chát, Dù trận đánh chưa diễn ra lâu nhưng thanh kiếm đã bị sứt mẻ lỗ chỗ.
“Nhân tài không tự chọn kiếm cho mình, đúng chứ?”
Alexia quyết ra vẻ cứng rắn.
“Đúng thế. Nhưng đó là nhân tài thật sự cơ, cưng ạ.”
Zenon chế giễu.
“Cưng à, kiếm kĩ của cưng chỉ thuộc dạng bình thường thôi. Với tư cách là “Giảng Viên Kiếm Thuật” đại diện cho cả nước, ta có thể cam đoan lấy điều đó.”
“Vậy cứ chờ đó mà xem đi. Để coi đây có phải là thứ kiếm kĩ xoàng xĩnh không.”
Với một đợt bùng phát sát khí, Alexia quay lại trận chiến.
Cô biết rằng nếu cô đánh với Zenon bằng những đòn thông thường, cô không thể thắng nổi gã. Thế mà, vũ khí của cô chỉ là một thanh kiếm rẻ tiền được sản xuất hàng loạt, nó sẽ không thể nào cầm cự nổi tới hết cuộc chiến. Tuy thế, Alexia không tập vung kiếm mỗi ngày để hoài công vô ích. Khi đặt đích đến của mình là Công Chúa Iris, cô đã tự xem xét bản thân và tự mình nỗ lực để sửa chữa những khiếm khuyết mà cô có. Cô cũng chính là người được nhìn chị mình tập kiếm nhiều hơn bất kì ai khác. Bởi thế cô có thể học được một tí đường kiếm từ chính Công Chúa Iris. Và đó là lí do mà cô có thể dễ dàng tung ra đòn đánh này.
“HaaaAAAHHHH!”
Một đòn đánh mô phòng theo chiêu thức của chính chị cô.
“...!”
Đó là lần đầu tiên mà cô thấy nụ cười biến mất khỏi mặt của Zenon. Gã ta cũng phải dồn pháp lực vào kiếm của gã.
Hai thanh kiếm mạnh mẽ va chạm và hất văng nhau ra do lực phản chấn. Cả hai đều ngang tài ngang sức.
... Không.
Alexia mới là người mạnh hơn trong kèo so kiếm ấy. Một đường kẻ màu đỏ đã xuất hiện trên mặt Zenon.
Với một vẻ mặt ngạc nhiên, gã lần ngón tay mình theo đường kẻ ấy, rồi nhìn đốm đỏ vừa xuất hiện trên đầu ngón tay của gã.
Với một vẻ mặt ngạc nhiên, gã lần ngón tay mình theo đường kẻ ấy, rồi nhìn đốm đỏ vừa xuất hiện trên đầu ngón tay của gã.
“Bất ngờ thật.”
Đó hoàn toàn là một lời khen. Không có ẩn ý gì ở câu nói đó cả.
“Không ngờ rằng mi còn giấu một con bài tẩy như thế này đấy.”
Zenon tiếp tục nhìn ngón tay từ nhiều góc khác nhau như thể không muốn tin đó chính là máu của gã.
“Mày sẽ phải hối hận nếu dám xem thường tao.”
“Ahahaha.”
Tuy thế, nụ cười đã trở lại trên mặt Zenon.
“Ta bất ngờ thật đấy, nhưng đó cũng chỉ là bất ngờ mà thôi. Sau rốt, thứ đó cũng chỉ là bản sao, còn cách xa bản gốc rất nhiều.”
Zenon lắc đầu.
“Lắm mồm.”
“Nếu đã muốn chơi tới cùng thì sao ta không nghiêm túc hơn nhỉ?”
Gã nói và vào thế đứng.
“...!”
Không khí xung quanh gã thay đổi. Luồng pháp thuật bao bọc gã đang trở nên sắc bén và đậm đặc hơn.
“Cho phép ta thông báo trước nhé. Từ đó tới giờ ta chưa bao giờ nghiêm túc khi đánh với người ngoài. Thứ mi sắp thấy đây mới thực sự là kiếm kĩ của ta, và đó cũng là sức mạnh của một người sắp gia nhập làm thành viên cùa Hội Bàn Tròn đấy.”
Và rồi không khí lay động.
Thứ này...
Khoảng cách hai bên quá chênh lệch.
Đòn đánh này mạnh hơn rất nhiều so với những đòn mà cô thấy Zenon từng tung ra.
Thiên tài và người bình thường... khoảng cách của cả hai quá xa vời. Sự chênh lệch này làm Alexia trở nên tuyệt vọng. Cô nhận thức được rằng thực lực của gã này mạnh ngang với chị cô. Cho nên Alexia không còn cách nào để đỡ lại được lưỡi kiếm đang nhắm vào cô với một thứ sức mạnh cực kì áp đảo. Chỉ có phản xạ của cô do nhiều năm luyện tập mới có thể đẩy cơ thể cô đi.
Tuy vậy, không có bất kì màn đọ kiếm nào.
Khi kiếm chạm kiếm... thanh kiếm của Alexia bất giác vỡ tan thành nghìn mảnh.
Alexia vô hồn nhìn những mảnh kiếm vỡ bay tứ tung trong không khí, như thể hồn phách cô đã xiêu lạc tận phương nào.
Kí ức thời thơ ấu của cô lùa về, trở lại thời mà cô bắt đầu thích thú với việc vung kiếm. Tại đó, người chị ấy đã luôn ở bên cô. Đó chính là những kí ức đã quá xưa cũ, xưa tới mức cô đã quên đi từ rất lâu rồi.
“Không bằng một góc chị của mi.”
Một giọt nước mắt tràn từ khóe mi của Alexia.
“Giờ thì, đi với ta.”
Tay cô buông cán kiếm, mặc nó rơi xuống nền đất và phát ra một tiếng rít chói tai.
Rồi, vào lúc đó.
Cộp, cộp, cộp.
Có tiếng bước chân phát ra từ phía sau Zenon. Có ai đó đang đi xuống cầu thang.
Khi âm thanh đó dừng lại...
Một cậu trai trẻ bận bộ đồ đen tuyền xuất hiện.