Quay ngược lại thời gian một chút…
Khi mặt trời dần khuất bóng sau những rặng núi cũng là lúc những bông tuyết bắt đầu rơi xuống thủ đô của Vương Quốc. Khi cả thế giới nhuộm một màu đỏ thẫm của ánh tà dương, sắc đen của bóng tối tịch mịch cũng góp phần tô điểm thêm vào bức tranh đỏ rực ấy. Lượng tuyết bao phủ mọi thứ ngày một thêm dày.
Trên con phố của thủ đô ấy, nếu quan sát mọi thứ từ xa, ngươi sẽ phát hiện ra một nàng cáo với mái tóc màu bạc đang đứng dưới nền trời tuyết.
Thở ra từng đợt khói trắng tinh, với vẻ đượm buồn trong đôi mắt, cô đang đứng đấy chờ đợi một ai đó.
Sau khi mặt trời đã khuất bóng hẳn được một lúc, một bóng đen xuất hiện ngay sau lưng cô.
“Một con cáo bạc xuất hiện trong nội đô… Chỉ có thể là ngươi thôi, Yukime…!”
Như thể những đống tuyết dày đây đã hấp thụ toàn bộ âm thanh nơi đây vậy, một giọng nói đầy giận dữ vang lên giữa thủ đô im ắng.
Liếc nhìn ra sau, Yukime nhìn thấy một gã thú nhân mù cả hai mắt với bộ lông đen bóng bao bọc cơ thể.
“Gettan… Ta đã luôn mong cái ngày này đến. Ấy vậy mà khi nó thật sự đến, ta tự hỏi sao bản thân lại cảm thấy buồn bã thế này…?”
“Tất cả mọi thứ, tất cả là do ngươi làm…! Ngươi muốn cướp đi mọi thứ của ta phải không!!”
“… Đúng vậy.”
Trái ngược với vẻ mặt lãnh đạm của Yukime, biểu hiện của Gettan hiện giờ vặn vẹo cực kỳ khó coi.
“Ta đã gần như nắm thứ sức mạnh ấy trong tay… Như thế không một ai sẽ có thể lấy đi bất cứ thứ gì của ta nữa…! Ngươi muốn tước đoạt điều đó của ta sao!!”
“Mọi thứ đã quá trễ rồi, từ bỏ đi…”
“Không… Không hề. Nếu ta lấy lại được chỗ vàng mà ngươi đã cướp đi, ta vẫn có thể vực dậy một lần nữa!!”
“Gettan…”
“GIỜ THÌ KHAI RA MAU, NGƯƠI GIẤU CHỖ VÀNG ĐÓ Ở ĐÂU!!”
Gettan lôi thanh naginata dài bằng cả người hắn ra.
“Chà, nó ở đâu nhỉ…”
“Ta sẽ ép ngươi phun ra nó ở đâu ngay bây giờ.”
Yukime lấy ra cây quạt sắt của mình.
“Ta không còn là ta của trước kia nữa đâu.”
Những bông tuyết trắng rơi xuống nền đất.
Mặt trăng tròn vằn vặn cùng muôn ngàn vì sao sáng lấp lánh trên nền trời đêm.
Trong sự tương phản tuyệt đẹp của hai sắc đen trắng ấy, cây quạt sắt cùng thanh naginata đụng nhau toé lửa.
Cả sắc trắng bao bọc bọn họ cùng vệt máu đỏ tươi văng tung toé.
Sắc màu đỏ tươi đầy quyến rũ ấy nhuộm lấy bức tranh sơn dầu trắng tinh khôi của trời tuyết.
“Kh…Không thể nào…!”
Kẻ đang quỳ mọp dưới nền tuyết là Gettan. Hắn tia ánh nhìn đầy thù hận về phía Yukime và bất chợt nhận ra điều gì đó.
“Nguồn ma lực đó… giống hệt như trước đây…!?”
Trước khi hắn kịp để ý, diện mạo của Yukime đã thay đổi.
Chín cái đuôi bạc của cô ngày càng dày hơn và dài hơn, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu nay nhuộm màu đỏ thẫm.
Không cần dùng mắt mà hắn vẫn cảm nhận được nguồn ma lực dày đặc của cô trong không khí.
“Đây mới là diện mạo thật sự của tộc Bạch Hồ… Người thắng kẻ bại đã rõ rồi.”
“Vậy ra, đây chính là sức mạnh huyền thoại của tộc Bạch Hồ… thứ sức mạnh đã lấy đi đôi mắt của ta ngày đó!! “
“Ta đã lấy đi đôi mắt của ngươi…?”
“Kuku… Nghĩ đến việc ngươi còn chẳng nhớ đã làm gì vào ngày đó…dù rằng chính ngươi là kẻ đã cướp đi đôi mắt của ta!! Nếu ngươi sở hữu thứ sức mạnh ấy. Không, nếu ta là người sở hữu nguồn sức mạnh ấy thì đáng lẽ không một ai đã có thể cướp đi bất cứ thứ gì từ ta….!!”
Nhìn thấy gương mặt tràn đầy thù hận của Gettan, Yukime cười buồn bã.
“Gettan… Tại sao ngươi lại thay đổi đến vậy? Ngươi của trước kia không phải như thế này…”
“CÂM MỒM! AI KHIẾN NGƯƠI THƯƠNG HẠI TA.”
“Kết thúc rồi.”
Yukime chĩa mũi quạt về phía cổ hắn.
Sự lạnh lẽo từ cây quạt sắt khiến mặt hắn đanh lại.
“YUKIMEEEEE…!”
Yukime nhìn Gettan khi nắm chặt lấy cây quạt sắt.
Gương mặt ấy khiến cô nhớ về điều gì đó nơi quá khứ xa xôi.
Cả hai không hề di chuyển dù chỉ là một chút, hệt như thời gian của họ đã ngừng trôi vậy.
Chỉ có những bông tuyết là vẫn tiếp tục rơi.
Sau đó, cô hạ mũi quạt xuống, biến đuôi và màu mắt của mình về trạng thái bình thường.
“Ngươi đang toan tính điều gì…“
“Đây là màn kết cho vở kịch báo thù của ta.”
“Màn kết… ư.”
“Ta vẫn không thể hiểu nổi điều gì đã khiến ngươi thay đổi nhiều đến thế. Thế nhưng, sự thật rằng ngươi là một kẻ tội đồ và sự thật rằng ngươi là người anh hùng cứu cả hai ngôi làng và cứu mạng ta vẫn còn đó… Tội lỗi của ngươi sẽ không bao giờ mờ đi bởi những việc thiện của ngươi cũng như biến mất theo một cách nào đó. Ta vẫn muốn tin vào ngươi, kẻ đã cứu ta ngày hôm đó…”
Yukime xoay gót bước đi trong màn tuyết trắng.
“Vậy nên… đây là dấu chấm hết cho cả hai ta, Gettan.”
Gettan dùng cả hai mắt mù loà khoá chặt ánh nhìn đầy hận thù về bóng lưng của Yukime.(Edit: wtf chuyện j xảy ra @@)
“Đừng… có đùa với tao…“
Nỗi phẫn hận của hắn không đến được chỗ Yukime.
Hắn nuốt lấy viên thuốc màu đỏ thẫm. Mọi vết thương trên người hắn lành lại cực nhanh và…
“….A”
Vệt máu nuốt lấy đám bông tuyết và trở thành những đoá huyết hoa rực rỡ sắc đỏ của máu.
“Mày còn định nhạo báng tao đến bao giờ nữa đây.”
“Get…tan…”
Yukime, người bị cả thanh naginata đâm xuyên qua, đổ sầm xuống nền tuyết trắng.