Vào buổi tối muộn tại một khu rừng nọ.
Tôi đang chạy theo sau Delta.
Lúc đang lo lắng việc Delta có thể bị lộ khi cố gắng đột nhập vào đây thì cô đã lẳng lặng xuất hiện trong phòng ký túc xá của tôi hệt như những đã được căn dặn từ trước.
Tôi không cần phải lo lắng về năng lực thiên bẩm của cô. Delta rất giỏi đi săn. Đó là lý do mà chúng tôi chẳng cần phải che dấu sự hiện diện của mình làm gì cả. Tôi đoán đó là năng lực để trở thành một trong Thất Ảnh nhỉ.
Hơn thế nữa, tuyệt đối không được đánh giá thấp bản năng săn mồi của Delta. Thành thật mà nói thì có là tôi đi nữa thì cũng chẳng thắng nổi cô ấy ở khoản đánh hơi hay nghe ngóng đâu. Thậm chí dù cho con người có yểm chú lên các bộ phận trên cơ thể để cường hoá khả năng của chúng, chúng ta vẫn không là gì so với bản năng bẩm sinh của người thú.
Sự tồn tại của Delta, khác hẳn với đầu óc chứa toàn súp miso của cô , là vô cùng quan trọng.
Vì thế nên vai trò của Delta luôn là tiên phong nơi tiền tuyến và cũng là máy radar dò tìm lũ trộm cướp.
Nói thật chứ trong lúc săn cướp thì công đoạn định vị xem bọn nó ở đâu là khó nhất, đồng thời cũng tốn nhiều thời gian nhất. Trong trường hợp này, nếu để Delta chạy đằng trước, cô ấy sẽ dẫn bạn đến tận hang ổ bọn cướp bất chấp chuyện gì xảy ra, vậy nên miễn là ngươi theo kịp Delta thì công việc sẽ được hoàn thành trôi chảy thôi.
Khi Delta chạy trước mặt tôi, tai cô hơi giật giật còn đuôi thì vẫy vẫy.
Đó là dấu hiệu báo rằng lũ cướp đang ở gần đây.
Delta tăng tốc, cô chuyển từ chạy bằng hai chân thành tứ chi, tì mạnh xuống nền đất. Tôi chạy xuyên rừng đuổi theo với một tốc độ không tưởng và xông thẳng tới nguồn sáng ở gần đó.
Sau đó, những tiếng thét vang lên khắp nơi.
Đến sau Delta, tôi nhìn thấy vài tên cướp đã bị xé xác và lìa đời, chân tay của chúng nằm rải rác quanh lửa trại.
Aa, vẫn như mọi khi.
Đi săn với Delta đâu chỉ có những lợi ích không đâu. Đương nhiên, cũng có vài điểm bất lợi nữa chứ.
Delta không thể “chờ” trước con mồi được.
Cách cô đi săn cướp là chỉ có một phía bị tàn sát, chẳng có tý thú vui nào cả.
Nếu không vì điểm yếu ấy, đây sẽ là chuyến đi săn tuyệt vời.
Nhân tiện, đúng ra thì không hẳn là cô không thể “chờ”. Nếu tôi ra lệnh thì cô ấy sẽ thực hiện như tôi bảo.
Tuy nhiên, bắt Delta ngồi nhìn con mồi chạy vòng vòng trước mắt sẽ khiến cô bị stress nặng.
Đó là tại sao mỗi khi có tôi thì cổ sẽ tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng khi tôi không có mặt, cô sẽ bắt đầu tìm thứ gì đó để xả stress. Rắc rối thế nào cũng xảy ra.
Hồi trước thì cô sẽ ngồi đè lên lưng của gamma, chặt trụi mấy cái cây sau nhà, gặm hết rau trồng trong vườn, vân vân và mây mây.
Quậy phá cỡ này là vì khi đó cô còn nhỏ, nhưng giờ lớn rồi, nghĩa là cơn stress của cô cũng lớn dần theo. Giờ thì tôi chẳng biết phải làm gì với cổ nữa luôn.
Trong lúc đó, có vẻ cuộc săn cướp cũng đến hồi kết rồi.
Chẳng cần tôi phải xuất hiện làm gì nữa.
“C… Chờ đã!”
Mấy tên cướp còn sống sót đang cầu xin cô tha mạng.
Một cảnh tượng quen thuộc, nhưng những lời cầu xin ướt át đó chẳng thể lọt vào tai Delta được đâu.
Cô nở một nụ cười man rợ như quái vật rồi làm cỏ hết bọn chúng bằng thanh hắc kiếm của mình.
Tôi chẳng nhìn thấy một kỹ xảo nào khác ngoài dồn sức chém mạnh cả. Tuy nhiên lưỡi kiếm của cô không chỉ nhanh mà còn rộng và đồng thời vẫn vẫn giữ được tính linh hoạt của nó.
Tôi tự nhủ liệu đây chính là tài năng thiên bẩm của cô.
Lưỡi kiếm của cô nhắm thẳng vào đầu lũ cướp ấy, đột ngột dừng lại trước khi chém vào da hắn.
“Nn?”
Delta dừng lại… Không thể nào, tôi đang mơ sao?
Delta dùng mũi của mình ngửi ngửi lũ cướp.
“L… là em sao, Sarah? Anh đây, Olé đây.”(Phát âm là Olé ko phải Oles do edit viết nhầm thành Olé đâu)
Gã đàn ông tên Olé, người liên tục lo lắng gọi lấy gọi để Delta trong khi đang tháo mặt nạ.
Bên dưới lớp mặt nạ ấy là một gương mặt giờ đây chẳng hề hiện hữu chút sợ hãi nào. Một điều đáng chú ý là gã ta cũng có đôi tai chó cùng màu sắc và hình dạng với Delta.
“Sarah, em là Sarah phải không? Anh đây, Olé, anh trai em đây.”
Delta bật ra những tiếng Kunkun và hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi.
Một biểu hiện quen thuộc mỗi khi cô muốn xin sự cho phép của tôi.
Tôi gật đầu, cho phép cô làm bất kỳ thứ gì mình muốn.
“Mùi của cha… nhưng, tôi không thể nhớ được.”
Delta gỡ mặt nạ xuống để lộ mặt cùng đuôi của mình.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, là em, Sarah. Anh nghe rằng cha đã săn đuổi em khi em bị quỷ ám… nhưng, dường như em đã sống sót sau cuộc truy sát của cha.”
“Delta chơi trốn tìm giỏi nhất luôn đó.”
“Delta? Đó là tên của em bây giờ sao? Này, làm ơn giúp anh với, anh là anh trai của em đây.”
Tên đấy cố lấy lòng Delta.
Đuôi của Delta đang vẫy chầm chậm lại, báo hiệu sự đe doạ. Ah, đúng rồi, dấu hiệu xấu đấy.
“Một tên yếu ớt như ngươi không thể là anh của ta được.”
“C… Chờ đã, chờ chút nào, anh biết là em đã mạnh từ rất lâu rồi, và anh cũng thừa nhận rằng mình không đủ khả năng đánh lại em kể từ khi chúng ta còn nhỏ. Ngay cả cha cũng định cho em làm tù trưởng nếu không phải là con gái. Em đã được chữa khỏi bệnh bị quỷ ám rồi đúng không? Nếu là thế thì anh sẽ dẫn em về gặp cha và mọi người sẽ chào đón em trở về. Em muốn vậy mà, phải không?”
“Không biết nữa, khi nào muốn thì Delta sẽ về.”
“Ừ ừ ừ. Em là bà hoàng mà! Sau đó anh sẽ giới thiệu cho em một ông trùm thứ thiệt! Có lẽ em sẽ ngạc nhiên khi nghe nó, nhưng giờ anh đang làm việc cho “Đại lang” huyền thoại, Gettan đại nhân đó.”
Nhịp vẫy đuổi của Delta lại thay đổi. Tệ rồi đây.
“Gettan đại nhân, em nghe đến cái tên này chưa?”
Tôi đã từng nghe thấy có tên đó rồi.
“Không biết.”
Delta lắc đầu phụ hoạ cho câu trả lời của mình. Đương nhiên rồi.
“Em đùa anh đấy à!? Ngay cả cha cũng không dám làm kẻ thù với “Đại sói” huyền thoại đó! Tộc sói chiến binh hùng mạnh nhất đó! Oh, có thể em sẽ được chọn làm vợ lẽ của Gettan-…
“Không biết, câm ngay, mấy con chó yếu đuối chỉ biết sủa.”
Delta nói và cắt phăng đầu thằng anh vẫn đang nói dở.
“Ee… Hắn là anh của cô mà, không phải à?”( Edit:....... cạn lời)
Delta nhìn cái đầu của gã ta với vẻ mặt cực kỳ cau có, song cô xoay sang phía tôi vừa cười vừa vẫy đuôi liên tục.
““Lũ chó yếu ớt là nỗi nhục của bộ tộc. Rất vui khi tự mình thanh lý hộ họ.”
“Aah… là vậy sao.”
Tôi không biết nói gì hơn. Dù sao thì cơ bản là suy nghĩ của người thú khác hẳn so với chúng ta.
Người thú có rất nhiều bộ tộc đa dạng và phong phú. Thế nhưng hơn % tài năng thiên bẩm mà họ được thừa kế là sức mạnh. Chỉ kẻ mạnh mới được tôn kính, và những người chỉ có thế mạnh là đi săn cũng được tôn trọng, hệ thống tôn ti nó đại loại thế đấy. Delta cũng thế, hình mẫu điển hình của người thú, tất cả những người thú khác cũng giống như cô ấy sao? Có lẽ không đâu.(Edit: edit xin phép rút lại câu nói đam mê người tthú chương trước).
Thế nhưng, dù phần lớn người thú đều coi trọng kẻ mạnh, không nhiều người lại tôn sùng nó như Delta thế này. Định kiến này tồn tại trong lòng xã hội của người thú. Nói trắng ra là người thú cực kỳ ăn gian khi xét đến bản năng của họ. Người thú có khả năng vận động cao, giác quan nhạy bén, phản xạ tốt, trữ lượng ma thuật lớn, tuổi thọ dài, và khả năng sinh sản tốt nữa. Nếu không phải do khiếm khuyết về mặt trí tuệ thì ắt hẳn người thú đã thống trị thế giới này.
Ấy vậy, nếu nghĩ theo hướng này, do sự tăng trưởng về mặt dân số đồng nghĩa với việc có nhiều cuộc chiến tranh diễn ra giữa các bộ tộc hơn, vì thế làm giảm độ tăng trưởng dân số. Đôi khi một người hùng sẽ xuất hiện để thống nhất bọn họ làm một. Khi điều đó xảy ra, họ sẽ phát động chiến tranh cùng với con người và tộc elf, chỉ để phản bội lại chính đồng minh của họ và rồi rút về nhà. Không, lúc nào cũng vậy, chiến thắng luôn thuộc về người thú ngay từ ban đầu. Tuy nhiên, khi nguồn cung cấp lương thực và quân trang vượt quá tầm kiểm soát, họ sẽ rút về khi họ đói. Lần nào cũng bổn cũ soạn lại. Nhưng cũng có tộc người thú có trí khôn. Tốt xấu gì thì người thú cũng là một loài có nhiều chủng tộc phong phú. Yukime cũng thế đấy, cáo là một tộc nổi tiếng với mưu mô xảo quyệt.
Với những bộ tộc như thế, tôi mong là mình có thể nhận được vài ý kiến từ họ. Thật ra, dường như họ luôn chăm lo cho người khác trước. Nhưng mỗi khi gặp rắc rối với việc viện trợ, những kẻ thông minh chỉ lo bo bo cho bản thân. Nhưng những tộc thiên về sức mạnh lại cáo buộc bọn họ là những tên hèn nhát và rồi tấn công họ.
Tôn thờ sức mạnh đã ăn sâu vào trong bản năng của họ.
Về hiện trạng thực thi pháp luật, gần đây, ngành công nghiệp đã cố hết sức mình nhưng chỉ có một ít thành công. Dù sao thì, cũng là do khiếm khuyết về trí tuệ của họ.
“Ma~a, dù sao thì cô cũng nên nhớ anh em của mình chứ.”
“Anh em? Tại sao?”
“Cô không có nhiều anh chị em, đúng không? Tốt nhất là cô nên chăm sóc họ, đó là lẽ thông thường mà.”
“Ừ thì, cha của Delta có khoảng bà vợ. Hơn anh chị em lận!”
“Ah, dẫu vậy thì mất đi một người cũng chẳng hay ho gì đâu.”
Quả là người thú, số lượng cũng thuộc quy mô khác hoàn toàn. Nhưng, một vương quốc của sức mạnh và tài năng, cũng khá là thú vị đấy.
“Tôi tự hỏi liệu mình có nên đến vương quốc người thú vào một ngày nào đó không.”
Hai tai Delta vẫy liên hồi.
“Tôi có ý tưởng này hay lắm! Chủ nhân làm tù trưởng đi!”
“Nn?”
“Nếu chủ nhân đánh bại tù trưởng, ngài sẽ trở thành tù trưởng mới của bộ tộc.”
“Eeh…”
“Sản xuất ra những hậu duệ giỏi nhất, trở thành bộ tộc mạnh nhất!”
“Không, vậy không hay lắm đâu.”
“Chắc chắn mà! Chuẩn bị hơn hàng trăm người vợ! Nhiều đứa trẻ sẽ được sinh ra, những đứa mạnh nhất thế giới! Làm thôi!! Chủ nhân sẽ trở thành anh hùng vĩ đại nhất thống trị cả thế giới này!”
“Không bao giờ, không bao giờ, giờ thì về thủ đô nào.”
“Không!!”
“Không muốn về.”
“Uu~!!“
Tôi lôi cổ Delta về thủ đô. Mệt mỏi quá đi mất.