Dần vào cuối thu, trời đêm ngày một lạnh.
Đắm mình vào bản giao hưởng côn trùng râm ran khắp nơi, tôi khoác lên mình một bộ vét trong phòng của bản thân ở kí túc. Thế giới này không hề tồn tại thứ được gọi là “vét”, nhưng với sự giúp đỡ của công ty Mitsugoshi, những bộ vét sang trọng đã trở nên cực kỳ nổi tiếng trong giới quý tộc.
Thế nhưng bộ vét mà tôi đang mặc không do công ty Mitsugoshi sản xuất, nó được may bởi công ty Bạch Hồ(Hồ ly ấy ko phải Bác đâu), một món quà từ Yukime. Một bộ vét xấu xí, à không, một bộ vét đáng trân trọng.
Bộ vét đen sang trọng khoác ngoài chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt nhỏ màu đen trên cổ, thêm một đôi giầy đen tuyền láng cóng nữa.
Nguyên một set đồ toàn màu đen từ trên xuống dưới, ngay cả màu tóc của tôi cũng thế. Cuối cùng là một chiếc mặt nạ che nửa mặt đầy bí ẩn.
Trông tôi hệt như một đặc vụ F.B.I vậy.
Bộ vét mà Yukime làm trông cũng ổn nhưng nếu phải so sánh với bộ đồ slime, thứ cực kỳ thuận tiện và thoải mái, thì nó hơi thua một chút. Tôi tự hỏi liệu mấy người kia nghĩ gì về bộ vét của Yukime… từ từ, tốt nhất là đừng để họ biết về sự tồn tại của nó.
Ta là một đặc vụ siêu hạng, người đứng đằng sau thao túng mọi thứ trên thế giới.
Trong khi chuẩn bị mọi thứ ở nhà, tôi nhận ra đã đến giờ hẹn với Yukime.
Sau khi tắt đèn phòng, tôi nhảy ra từ cửa sổ và nhanh chóng tiến vào màn đêm lạnh lẽo.
Không để lại bất kì dấu vết nào.
Đề phòng để chắc rằng không có kẻ nào bám đuôi mình.
…
Lướt nhanh qua khuôn viên học viện rồi tiến vào giữa rừng trong vỏn vẹn mười phút, ta dễ dàng nghe được tiếng thác nước đổ từ trên cao xuống cùng tiếng cửa sổ bật mở trong một nốt nhạc.
Nơi đó tọa lạc một toà dinh thự xây dọc theo con suối ven núi cạnh thác nước kia.
Toà dinh thự được gọi với cái tên “Lưu Thuỷ”(Theo từ điển Hán Việt nó là "nước chảy" ko phải lưu trữ nước đâu @@) , và nó cực kỳ phù hợp với khu rừng này, cả cái tên “Lưu Thuỷ” lẫn con suối ven núi.
Dường như nó được thiết kế bởi bàn tay tuyệt vời của một vị kiến trúc sư nổi tiếng và Yukime đã dùng toà dinh thự này làm nơi ẩn náu bí mật của mình.
…
Che dấu sự tồn tại của bản thân, tôi lén lút lẻn vào một căn phòng từ cửa sổ, nơi đang phát ra những tia sáng ấm áp.
Trong phòng là Yukime đang ngồi trước lò sưởi.
Mái tóc bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh lửa hồng.
…
Nghe tiếng chân người đang tiếp cận từ phía sau, Yukime quay người lại và mỉm cười.
“Sự hiện diện của ngài vẫn yếu ớt như mọi khi, ngài Ảnh Nhân.”
“… Vứt bỏ cái tên đó đi.”
Tôi lặng lẽ nói rồi ngồi xuống cái ghế bành đối diện với Yukime, hai chân bắt chéo.
“Đúng rồi, giờ phải là John Smith chứ nhỉ.”
“Aa, đó mới là tên ta.”
Tôi đã đổi tên mình và được tái sinh lần nữa thành vị đặc vụ siêu hạng: John Smith. Tôi là người đầu tiên chọn để trở thành một vị đặc vụ gan dạ nhất từ trước tới giờ.
“Thật phấn khích khi có ngài John đây uống rượu cùng với ta.”
Yukie đè ép bộ ngực nửa kín nửa hở đầy khiêu gợi trong khi cúi mình rót rượu.
Yeah, yeah, tuyệt thật… chuẩn nữ đặc vụ sexy của tổ chức hắc ám rồi đấy.
Tôi giả vờ thưởng thức mùi hương từ ly rượu của mình và nhấp lấy một hớp. Thật ra thì tôi chẳng có tý kiến thức nào để đánh giá mùi hương cũng như hương vị của một chai rượu tốt cả.
“Tất cả những gì ta quan tâm là lợi nhuận.”
“Ara~, ngài không nghĩ rằng mối quan hệ chỉ dựa trên đầu tư và lợi nhuận có chút gì đó buồn chán sao?”
“Ta tin rằng chúng ta có địa vị ngang bằng nhau trong vấn đề đó.”
“Vậy… ngài nghĩ sao… nếu chúng ta thử tìm kiếm gì đó?”
Yukime khẽ liếm lấy bờ môi căng mọng một cách quyến rũ cùng nụ cười mê hoặc.
“Tốn thời gian.”
“Tiếc thật… có lẽ vào một dịp khác vậy…”
Yukime chỉnh trang lại quần áo của mình để che đi bầu ngực đầy đặn kia và uống một ngụm rượu. Một vệt màu đỏ tươi hằn lên thành ly ấy.
“Một buổi họp mặt được tổ chức bởi các thành viên của Hiệp Hội Thương Mại vào ngày hôm kia. Vâng, và lần này cuộc họp bàn về các chính sách để đối phó với công ty vừa thành lập Mitsugoshi và tiếng tăm ngày một dâng cao của nó. Chi tiết về chính sách mới sẽ được xác nhận lại sau. Đã quá trễ cho công ty Mitsugoshi rồi, vì tình trạng căng thẳng giữa họ với Hiệp Hội Thương mại đã lên đến đỉnh điểm. Chắc là công ty Mitsugoshi sẽ bị nghiền nát thôi, nhưng mà diễn ra nhanh thế này thì…
“Không cần phải quan tấm đến công ty Mitsugoshi, họ có khá nhiều thủ đoạn và cứng đầu nữa.”
“Ara… phán đoán John có vẻ khác nhỉ. Nếu xét về độ ương bướng của công ty Mitsugoshi thì có thể mọi thứ sẽ đúng như dự đoán của ngìa Ảnh Nhân. Mà thôi không quan tâm đến vấn đề đó nữa, kế hoạch của tôi sẽ không thay đổi, cả Mitsugoshi lẫn bọn Liên Minh đều sẽ bị huỷ diệt thôi. Trong lúc ấy, tôi sẽ chuẩn bị cho cơ hội để khuấy động…
…
“… phải chuẩn bị… mọi thứ… một mình?”
Dù sao thì, dường như bọn họ dùng hết sức mình để gây dựng sự nghiệp bằng công ty Mitsugoshi, nhưng họ chỉ mới mới chân ướt chân ráo bước vào thương trường thì làm sao thắng nổi lũ cáo già gian ác – cả một thương hội hùng mạnh. Chỉ dựa vào cheat thông tin của thế giới khác cũng có giới hạn của nó.
Tới lượt tôi ra tay rồi đây.
Nhưng mà, từ khi tôi cũng chung hội với công ty Mitsugoshi và nó được điều hành bởi những người bạn của tôi, thi thoảng họ cũng giúp đỡ tôi nữa…
Dù gì cũng tại mớ kiến thức của tôi mà…
Đó là lý do tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn của mình để thành công trong phi vụ lần này, tất cả để bảo vệ Mitsugoshi. Khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ sẽ lại tham gia cùng tôi với công ty mới “tập đoàn J&Y”, chắc thế…
Fufufufu~, như vầy đâu tính là phản bội ha.
Tôi tuyệt đối không làm điều này vì cái danh [Ông trùm của tổ chức ngầm thao túng cả thương trường trong bóng tối] đâu. Thật đấy, tôi làm điều này thì bọn họ thôi, vì tôi là bạn của họ mà.
“Ngài John phải nhúng tay vào thương trường và mấy việc khác nữa. Chỉ là, nhớ coi chừng sau lưng.”
“Coi chừng sau lưng?”
Yukime đứng dậy và tiền về góc phòng nơi ánh sáng không thể chiếu tới.
Rồi cô xoay lưng về phía tôi và mở thắt lưng kimono của mình.
“Bụp”.
Bộ kimono của cô rơi bụp xuống đất, để lộ tấm lưng trắng nõn dưới ánh lửa bập bùng nơi lò sưởi… hay đáng lẽ nó nên là như vậy.
Nhưng, sau lưng cô là một vết bỏng vô cùng xấu xí.
“Một gã trong hội Thương Mại đã gây ra nó. Tên hắn là Gettan-Desu.”(Edit cx ko biết Desu là gì nữa. Kiểu mấy thanh niên trẩu hay dùng ấy. Chắc vậy!)
Dù Yukime vẫn xoay lưng về phía tôi, nhưng chỉ một cái liếc sơ thôi thì tôi vẫn có thể thấy sự giận dữ tột cùng ánh lên trong mắt cô.
“Tôi đã thề sẽ trả thù tên Gettan kia và giết chết hắn.”
Pachi, pachi… Tiếng gỗ nứt vỡ trong lò sưởi và giọng nói trầm thấp của Yukime vang vọng khắp phòng.
Bỗng dưng, cô bật cười.
“Fufufufu~, đó là ly do vì sao ngài John này, liệu ngài sẽ ẩn mình trong bóng tối vì ta chứ? Làm ơn~”
Yukime mặc lại bộ kimono vừa rơi trên sàn kia và rồi ngay bên cạnh, Kana và Natsu xuất hiện để thắt lại dây lưng cho cô.
Sau khi uống xong ly rượu, tôi bình tĩnh đứng dậy từ chiếc ghế bành ấm áp.