Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí nơi Ảnh Nhân đã thay đổi.
Ma thuật màu tím kia cuồng nộ xung quanh anh.
“Không thể nào…”
“Một lượng ma lực khủng khiếp…”
Kotsu, kotsu.
Từng tiếng chân vang lên mỗi khi anh bước đi bằng đôi bốt đen, Ảnh Nhân cứ thế lạnh lùng tiến về phía Huyết Nữ Vương.
Nhưng làm gì có chuyện Huyết Nữ Vương để yên như vậy.
Trong chớp mắt, vô số xúc tu gớm ghiếc bổ nhào đến bao vây Ảnh Nhân, rồi chúng đồng thời tấn công anh.
Chỉ dùng thanh kiếm của mình, Ảnh Nhân đã xử đẹp bọn chúng.
Sau đó, kotsu.
Anh lạnh lùng bước tiếp.
“Cá…?!”
“Sao ngài ấy có thể…?!”
Một bước tiến vĩ đại, tất cả mọi người có mặt đều hiểu điều ấy.
Và anh lại bước một bước nữa.
Kotsu.
Ảnh Nhân thờ ơ bước tiếp.
Lần này, anh thậm chí còn không cần dùng kiếm của mình. Đám xúc tu ghê tởm kia, với một số lượng đủ để nhấm chìm tất cả mọi người ở đây, dường như đang tự nhường đường cho anh.
Cứ như bọn họ đang được xem ảo thuật vậy, lũ xúc tu vung quét khắp nơi.
Ảnh Nhân đã biết hết toàn bộ mánh khoé của từng xúc tu một.
Anh nhẹ nhàng né chúng trong gang tấc, cứ thế tiến lên từng bước, từng bước một.
Nó gần như,... không, anh thậm chí còn chẳng màng đến lũ xúc tu này nữa.
Ngay cả khi Huyết Nữ Vương chợt xuất hiện sau lưng anh, Ảnh Nhân tránh né nhẹ như không, hệt như anh đã sớm biết ngài ở đó, không một bước tiến nào bị trì hoãn.
Anh không đánh trả.
Vì anh biết chẳng có nghĩa lý gì để làm việc ấy.
Đó là lý do anh vẫn tiếp tục tiến tới, chẳng thèm để mắt bất cứ thứ gì.
Thứ duy nhất khoá chặt trong tầm mắt anh lúc này chính là bản thể gốc của Huyết Nữ Vương.
Kotsu, kotsu, kotsu.
Tiếng bốt của anh vang vọng khắp nơi.
Và anh dừng lại.
Cùng lúc đó, lũ xúc tu cũng ngừng lại.
Cả hai chỉ cánh nhau cỡ một cánh tay.
Vị Huyết Nữ Vương xinh đẹp cùng Ảnh Nhân trong áo choàng đen liếc nhìn nhau một lúc.(Thực sự Huyễn Nữ Vương đẹp vãi luôn)
Sau lưng Huyết Nữ Vương là vầng Huyết Nguyệt huyền ảo. Xung quanh Ảnh Nhân là ma thuật màu tím mạnh mẽ.
Cả khán phòng rơi vào im lặng, như thể trận chiến nghẹt thở vừa rồi chi là ảo giác.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, cả hai dường như đang trao đổi gì đó với nhau.
“Ngươi mong mình chết đi để được giải thoát…”
Ảnh Nhân nói, giọng anh phát ra, tựa như âm thanh vang vọng từ đáy sâu vực thẳm.
“Tốt thôi…”
Một lượng ma thuật khủng khiếp được dồn vào trong thanh hắc kiếm của anh.
Ma thuật sắc tím ấy xoắn lại, không ngừng đổ vào thân kiếm.
Huyết Nữ Vương giương cao cặp vuốt đỏ thẫm.
Tại sao lại như thế? Tại sao bộ vuốt từng đem đến nỗi sợ kinh hoàng cho bao người giờ đây lại run rẩy và yếu đuối vậy…
“CHỜ ĐÃ!!”
Điều đó khiến Milia vội nhảy tới.
“Ngài Elizabeth là một người tử tế!! Tôi chắc chắn ngài ấy sẽ sửa chữa mọi sai lầm của mình nếu cho ngài một cơ hội!!”
Cô chạy vọt tới. Bởi vì cô đã hứa sẽ tạo ra một tương lai mà tất cả mọi người được cùng nhau cười hạnh phúc khi mọi chuyện kết thúc.
Đó là lý do…!
“TÔI XIN NGÀI, LÀM ƠN!”
Cô tuyệt vọng cầu xin, với mọi thứ mà cô có, bằng cả mạng sống của mình.
Ảnh Nhân liếc nhìn Milia trong giây lát.
Thế nhưng…
Huyết xúc tu vung lên ném Milia về phía sau.
“TA LÀ…”
Anh nói không chút nhân từ.
Từ nơi Milia ngã xuống, cô vội ngóc đầu dậy. Đám xúc tu kia có thể đâm chết Milia, thậm chí là xé xác cô thành từng mảnh. Nhưng, Milia lại bình an vô sự.
“NGÀI ELIZABETHHHHH..!!!!"
Trong chớp mắt, Milia dường như đã bắt gặp ánh nhìn của Elizabeth về phía cô.
Đôi máu đỏ thẫm ấy đầy dịu dàng, hệt như ngàn năm về trước.
“…Nguyên tử phục hồi” (Đây là một kỹ năng đưa mọi người vào trạng thái ngủ say đồng thời cũng chữa thương cho họ. Một điều sẽ xảy ra như chân lý là thằng này sẽ cuỗm vàng rồi chuồn.)
Cặp vuốt đỏ chạm vào thanh hắc kiếm kia, và rồi cả thế giới dường như được nhuộm trong sắc tím của hoa phi yến.
“Uu…”
Có vẻ như cô vừa mất ý thức.
Khi Beta tỉnh dậy, cô vẫn thấy bầu trời đêm cùng vầng Huyết Nguyệt toả sáng.
Tất cả mọi người đều bất tỉnh. Beta chắc có lẽ là người đầu tiên tỉnh lại.
Chẳng thấy bóng dáng của chủ nhân ở đâu.
Hẳn là ngài đã lên đường đến nơi diễn ra trận chiến tiếp theo. Ngài ấy thật bận rộn làm sao… và cũng thật nhân từ làm sao.
“Cảm ơn ngài rất nhiều, chủ nhân…”
Nhận ra toàn bộ vết thương trên cơ thể đã được chữa lành, Beta nở nụ cười vui sướng.
Nhìn sang bên cạnh, cô thấy toàn bộ thương tích trên người , và đều đã được hồi phục.
Không khó để đoán được rằng cả chị của ngài cùng Milia đều không có lấy một vết xước.
Thậm chí Juggernaut và Yukime đang nằm ở kia cũng bình an vô sự.
“Có vẻ giả thuyết của Eta hoàn toàn đúng nhỉ…“
Beta thu thập mẫu máu của Huyết Nữ Vương vào một cái chai nhỏ.
Rồi cô tập trung vào số máu nhuộm ướt bộ đồ của mình… và cố gắng khiến chúng bay lên.
“Liệu mình có thể làm vậy nếu luyện tập nó không…? Haah, sao mình lại có dự cảm rằng chính bản thân sẽ trở thành vật thí nghiệm thế này… ei.”
Beta bắn đi số máu mà cô đang điều khiển để đánh thức đồng đội của mình.
“Ow.”
“Cái gì thế?!”
“Đây là nơi nào…?”
“Các ngươi còn định ngủ đến khi nào nữa? Chúng ta đi thôi.”
“V-vâng, thưa ngài!”
Sau khi bị quở trách, cả ba vội vàng đứng dậy trong bối rối.
“Kuh… Chuyện gì đã xảy ra thế…” (Juggernaut)
“Cái gì vừa diễn ra vậy…?” (Yukime)
Hai người bên Vô Pháp Thành dường như đã tỉnh lại.
Rồi cả hai chết lặng trong kinh ngạc khi liếc nhìn xung quanh.
“Cá…, đừng nói với ta là, vụ này do hắn làm nha…?” (Juggernaut)
“Ảnh Nhân, ngài là ai…” (Yukime)
Cả toà Huyết Tháp giờ đây đã thành một bãi bột mịn.
Hai người hết nhìn lên trời rồi lại liếc xuống đất hòng xác nhận lại rằng đây là nơi đã từng hiện diện một toà Huyết Tháp hùng vĩ. Cứ như thể muốn khắc sâu vào cả tâm lẫn trí về sức mạnh kinh hoàng của chàng trai ẩn mình trong chiếc áo choàng đen kia vậy.
“Được rồi, chúng ta đi.”
Dứt lời, Beta liền xoay gót rời đi.
“Uun…”
“Ngài Elizabeth?!”
Vừa lúc ấy, Milia và Claire choàng tỉnh
Beta liếc nhanh về phía sau, từ khoé mắt cô bắt gặp Milia đang lướt nhanh và ôm chầm lấy ai đó bên trong đống gạch vỡ nát.
“Ngài Elizabeth! Cảm tạ trời đất… Thần cứ nghĩ là thần không bao giờ…”
Song, với một Milia đang nức nở, Beta thì thầm.
“Mong là lần này, cả hai người các ngươi sẽ thật sự tìm thấy… vùng đất hoà bình kia…”
Nói xong, cô dần hoà mình vào màn đêm u tối.
“Và cuối cùng, nhiệm vụ hoàn thành.”
Beta cười khúc khích, bóng dáng cô hoàn toàn tan biến vào màn đêm tăm tối.