Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệt như Milia đã dự đoán, lũ ghoul và ma cà rồng đã gần như biến mất khỏi Huyết Tháp.
Tuy nhiên, chúng vẫn chưa đi hết nên Milia và Claire lâu lâu vẫn chiến đấu với chúng như thường.
Thanh kiếm của Claire loé ánh kim, và đầu một ma cà rồng bay khỏi cổ, vậy mà cơ thể nó vẫn còn có thể di chuyển.
“Đâm xuyên tim nó!”
Nghe lời khuyên từ Milia, Claire xuyên thủng trái tim của con ma cà rồng không đầu bằng thanh kiếm của mình. Các vết nứt tập trung ở phần ngực trái bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Một tia sáng màu đỏ loé lên giữa các khe nứt và cả cơ thể nó tan biến thành tro bụi.
Sau lưng Claire, Milia nhẹ nhàng xử lý tên cuối cùng.
Có thể tới được tận đây mà chưa hề có một vết xước nào khi đối đầu với ma cà rồng, phần lớn đều nhờ công của Milia.
Dù không có lợi thế về ma thuật như Claire nhưng bù lại Milia có kỹ năng kiếm thuật siêu phàm. Hơn thế nữa, cô ấy đã quá quen với việc chiến đấu chống lại ma cà rồng.
Phần đông ma cà rồng đều là lũ não cơ bắp, chỉ biết dựa vào sức mạnh vật lý siêu việt của mình mà chiến đấu, nhưng vẫn có một vài con có thể sử dụng não của chúng ở một mức nhất định. Việc sở hữu khả năng vận động phi thường cùng sự tái sinh đáng kinh ngạc khiến chúng trở thành những kẻ địch đầy nguy hiểm.
Ấy vậy mà Milia có thể đọc được các bước di chuyển của chúng như thể cô đã trải qua không biết bao nhiêu chiến trận với ma cà rồng vậy, luôn di chuyển nhanh và chính xác đến từng milimet một.
Bây giờ Claire đã hiểu được sự trợ giúp của Milia là hoàn toàn cần thiết trong kế hoạch cứu em trai mình.
Nhưng, ngay cả thế đi nữa… Claire không thể không nghi ngờ.
“Cô đang che giấu gì với tôi phải không?”
Claire hỏi khi Milia mang mác buồn nhìn đám tro tàn cuối cùng còn sót lại.
“Ý cô là gì…”
Milia quay lại với một gương mặt vô cảm.
“Cô hành xử khá kì lạ khi hai ta ở hầm ngầm. Cứ như thể cô đang thương cảm cho đám ma cà rồng này vậy. Chẳng phải mục đích của cô là giết chết Huyết Nữ Vương sao?”
“Đương nhiên tôi sẽ giết ả ta.”
“Thật vậy sao. Vậy để tôi hỏi câu này: Sao cô hiểu biết nhiều về ma cà rồng quá vậy? Ai cũng có thể nói điều này thông qua cách cô chiến đấu. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết về ma cà rồng, thậm chí còn hiểu rất rõ về chúng hơn bất kì ai.”
“Vì điều duy nhất giữ tôi còn sống là để tiêu diệt Huyết Nữ Vương…”
“Nếu chỉ có thế thì thật bất thường. Được rồi, vậy mấy lời cuối cùng ở dưới hầm có nghĩa gì? Vùng đất Hoà bình? Con đường để “ngài ấy" đi?”
Claire ngày một cao giọng khi liên tiếp chất vấn những câu hỏi ấy.
Nhưng cô không nhận được một câu trả lời nào từ Milia.
“Tôi sẽ không hiểu được gì đâu nếu cô vẫn cứ tiếp tục giữ im lặng.”
“Cô cũng thế thôi.”
“Cái gì cơ?”
“Chính cô cũng có những bí mật đang che giấu khỏi tôi. Tại sao cô lại bị ám ảnh với việc bị quỷ chiếm đến như vậy chứ?”
“Nó…”
“Bình thường làm gì có cách chữa trị cho những người bị quỷ chiếm hữu. Bất kỳ ai bán linh hồn cho quỷ dữ đều phải chết.”
“… Dường như là vậy.”
Claire cắn môi.
“Ai cũng có những bí mật của riêng mình, không phải sao?”
“…Được rồi, vậy từ giờ không ai tọc mạch chuyện của ai nữa. Tôi giúp cô giết Huyết Nữ Vương và cô giúp tôi cứu em trai mình. Đó là mối quan hệ giữa đôi ta.”
“Được thôi.”
Cả hai tiếp tục tiến lên phía trước mà không nhìn mặt nhau lần nào nữa.
“Chờ đã.”
Một hồi sau, Milia, người đang đi trước, đột ngột ngừng lại.
“Có chuyện gì à?”
“Ai đó đang chiến đấu ở phía trước.”
Cả hai rón rén tiến bước. Dường như một trận chiến đang diễn ra ở phía bên kia cánh cửa trước mắt họ. Quanh đây chẳng còn đường nào khác để đi nữa.
“Không còn cách nào khác, chúng ta phải vào thôi…”
“Hé mở rồi nhìn lén qua mấy cái rãnh trên cửa đi.”
Milia gật đầu đồng ý với Claire, cả hai khẽ liếc nhìn qua một khe hở nhỏ.
Phía bên kia hóa ra lại là một đại sảnh rộng lớn. Từ cái lỗ lớn trên tường, cả hai có thể nhìn thấy vầng Huyết Nguyệt tròn vành vạnh ngự trị trên bầu trời đêm.
Bên trong đại sảnh là cảnh tượng một gã đàn ông với nước da ngăm đen đang siết chặt lấy cổ của một con ma cà rồng và nở ra tràng cười chế giễu.
“Mày yếu quá đó con trai…”
Thanh nata khổng lồ mà gã đang cầm ướt đẫm máu và xung quanh thì chất đống những mảnh thịt nát cùng đám tro tàn.
“Mày là thằng hộ vệ phải không? Hình như tao gặp mày ở đâu đó rồi. Thằng khốn Crimson đâu?”
Gã to con gặng hỏi trong khi ngày càng siết chặt lấy cổ của con ma cà rồng kia.
“G… giết tao đi…”
“Vậy mày không định nói cho tao à.”
“Nói… cho… mày…cũng… vô dụng…thôi…”
Ngay khi nói câu đó xong, hắn lập tức hoá thành một màn huyết sương. “Sương hoá", một trong những kỹ năng mà chỉ có những ma cà rồng cấp cao mới làm được.
“Oh?”
Trong tay gã to con kia chẳng còn gì đọng lại còn đám huyết sương thì lại đang từ từ tụ tập sau lưng hắn.
Cánh tay của con ma cà rồng kia trồi ra từ đó, những móng vuốt sắc lẻm hướng thẳng về phía gã cơ bắp kia.
Ấy vậy mà gã còn chẳng buồn quay lại.
“Tao có trực giác rất tốt đấy…”
Gã chỉ bâng quơ vung vẩy cây nata của mình.
Áp lực gió khủng khiếp thậm chí còn tới được cả phía này, khiến Milia và Claire ngay lập tức đóng cửa lại.
Khi bọn họ liếc nhìn vào lần nữa, con ma cà rồng giờ đây chỉ còn là những mẩu thịt vụn băm nhuyễn.
Chúng nhanh chóng tan thành tro bụi.
“Thằng cha đó là cái quái gì vậy?”
Về bề ngoài thì chắc rằng hắn không phải là ma cà rồng, tuy nhiên nhìn cũng chẳng giống đồng minh chút nào.
“Hắn là một trong những người cai trị Vô Pháp Thành, Bạo Chúa Juggernaut. Tốt nhất là ta không nên đụng độ với hắn. Con ma cà rồng hắn vừa giết là kẻ đứng thứ ba trong hàng hộ vệ mạnh nhất của Huyết Nữ Vương.”
“Tên đó mạnh thứ ba ư…”
Sự chênh lệch một trời một vực với tên Bạo Chúa kia khiến hắn trở nên nhỏ bé biết bao.
“Trốn đi và chờ cho hắn ra khỏi đây.”
Claire đồng ý với lời đề nghị của Milia.
Trớ trêu thay, giọng của tên Bạo Chúa lại vang vọng từ bên kia cánh cửa.
“Tao nói tao có trực giác rất tốt mà nhỉ… Tao biết chúng mày ở đó.”
“!?”
Ngay lập tức cánh cửa biến thành bãi bột mịn.
Thanh nata bất ngờ quét ngang về phía cánh cửa. Cả hai vội nằm rạp xuống sàn để né đòn. Tiếng gào thét ầm ầm của gió lướt qua trên đầu họ.
“Hai con đàn bà à.”
Từ phía sau cánh cửa, Bạo Chúa nhìn họ đầy khinh thường.
“Tệ thật.”
“Tôi đoán là hai ta không còn lựa chọn nào khác rồi.
Cả hai rút kiếm khỏi vỏ khiến gã Bạo Chúa cười khẩy.
“Hai kẻ các ngươi trông không giống ma cà rồng, nhưng… các người rồi cũng sẽ phải bỏ mạng tại đây thôi.”
Và thanh đại đao kia vung xuống.
Trans: Ảnh Claire(Đối tượng luận loan hoàn hảo với main)