Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thưa ngài Crimson, vật tế đã được chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vậy hả….”
Crimson đảo mắt khỏi khung cảnh Vô Pháp Thành bên dưới, hướng về phía mặt trăng trên bầu trời đen tối kia. Khuôn mặt điển trai của hắn được tô nét thêm bằng mái tóc đỏ màu vang.
“Huyết Nguyệt… vẫn chưa tới lúc sao…”
Mặt trăng đã chuyển sang màu đỏ đậm. Tuy nhiên, thế vẫn chưa đủ. Thời điểm chín muồi nhất chỉ còn cách một chút xíu nữa thôi.
“Quá trình đàn áp thành phố như nào rồi?”
“Việc đó đã bắt đầu theo đúng như kế hoạch dự đinh. Tuy nhiên…..”
“Tuy nhiên gì?”
Crimson quay lại nhìn thẳng về phía tên thuộc hạ, kẻ mà dường như đang vật lộn để lựa lời giải thích.
Gã nói trong khi nhuệ khí đã biến mất hoàn toàn bởi ánh nhìn tới từ Crimson.
“Tuy nhiên… có một số nơi mà chúng tôi đã gặp phải nhiều sự kháng cự hơn so với dự tính.”
“Hiệp Hội Ma Pháp Kiếm sĩ?”
“Không, Hội không phải là vấn đề. Chỉ có kẻ thực sự mạnh mà thôi. Một trong số chúng là Yểm Bùa Sư Yukime, người còn lại là Bạo Chúa Juggernaut
“Hai kẻ đó…”
Crimson cau mày, nhìn lại xuống dưới Vô Pháp Thành. Lũ ghoul đang từ từ lấn tới, mở rộng phạm vi hoạt động, nhưng có thế lực đang đứng cản đường chúng.
Yểm bùa sư Yukime, lãnh chúa thống trị Bạch Tháp. Kẻ còn lại là bạo chúa Juggernaut, người trị vì Huyền Tháp. Bọn chúng đã luôn là cái gai trong mắt hắn. Crimson không muốn thừa nhận, nhưng xét về năng lực chiến đấu, hắn kém họ hẳn một bậc.
Tuy nhiên, nay sẽ là ngày cuối cùng.
Huyết Nguyệt đã bắt đầu hiện hình hoàn toàn rồi. Khoảnh khắc nữ hoàng được hồi sinh, kể cả là hai kẻ kia đi chăng nữa, rồi cũng sẽ bị nhấn chìm trong biển máu mà thôi.
“Kukuku….. kệ chúng đi. Hai kẻ đó sẽ chẳng tới được đây đâu. Giây phút Huyết Nữ Vương sống lại, sẽ là khởi đầu cho chiến thắng huy hoàng của chúng ta…..”
Khẩy cười, Crimson đi đến bên chiếc quan tài đang tọa lạc nơi trung tâm căn phòng.
“Hỡi nữ hoàng đáng kính…. Sẽ sớm thôi, và rồi thế giới này sẽ lại là của chúng ta… thêm một lần nữa…”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc quan tài, trước khi đột nhiên mở lời.
“Gượm đã, nãy ngươi có nói là ba. Ai là kẻ cuối cùng?”
Crimson chỉ biết tới hai thế lực sở hữu khả năng đủ để chống lại tộc của hắn khi đã được Huyết Nguyệt cường hóa mà thôi.
“V-Về việc đó, chúng thần thực ra cũng không rõ nữa. Tuy nhiên, kẻ đó đã thổi bay một lượng ghoul khổng lồ, cũng như những ma cà rồng được gửi tới để viện trợ.”
“Ngươi vừa nói gì cơ……?”
“Hình như tên của kẻ đó là Ảnh Nhân. Và theo như đánh giá của chúng thần, tên đấy là mối đe dọa nguy hiểm nhất trong cả ba……”
“Ảnh Nhân….”
Crimson nhíu mày trong khi lẩm bẩm cái tên ấy.
Có ba dòng chảy đang hướng về phía Huyết Tháp.
Đầu tiên là “Bạo chúa” cuồng loạn
Một kẻ khổng lồ với làn da ngăm đen.
Vung vẩy miếng kim loại dưới hình dạng chiếc rìu Nata khổng lồ, hắn chẻ đôi lũ ghoul chỉ bằng sức mạnh thuần túy.
Không ai có thể tiếp cận hắn, bởi chúng đều sẽ thành bãi thịt vụn ngay tức khắc nếu cố lại gần.
Người kia thì lại là ‘Yểm Bùa Sư’ vũ đạo.
Một cô gái người cáo với mái tóc bạc và vẻ đẹp mê hồn.
Dưới ánh trăng, chín chiếc đuôi của cô tỏa sáng, lấp lánh đến lạ thường.
Hai tay hai chiếc quạt, liên tục cắt lũ ghoul ra thành từng mảnh bằng khung kim loại sắc bén, trông cô như thể đang nhảy múa vậy.
Khoảnh khắc đôi mắt lũ ghoul bị hớp hồn bởi làn da gợi cảm, thoáng hiện ra bên dưới bộ kimino của cô gái cũng chính là thời khắc cuối cùng của chúng, ngay trước thời điểm khởi hành của chuyến đi không lối về.
Sau khi tàn sát lượng lớn lũ ghoul, cả hai dòng chảy cuối cùng cũng giao nhau.
“Đi chết đi, ả điếm!”
“Ngươi vẫn phiền phức như mọi khi nhỉ.”
Cây rìu khổng lồ của gã bạo chúa bị gạt đi bởi Yểm Bùa Sư một cách điêu luyện.
Mảnh kim loại ấy va xuống nền đất, khiến khói bụi tỏa lên mù mịt.
“Cũng lâu rồi đấy nhỉ, Yểm Bùa Sư.”
Gã Bạo Chúa Juggernaut nhếch mép cười bằng khuôn mặt tàn ác.
“Ta thì chẳng muốn nhìn bản mặt ngươi lần nữa đâu.”
Yểm Bùa Sư Yukime thở dài chán chường.
“Ngoài việc giết những con dơi hút máu này, thì ngươi có muốn chết luôn không?”
Juggernaut vung nhẹ cây Nata khổng lồ của hắn.
“Ta không ưa những gã đàn ông cố chấp chút nào…..”
Yukime đưa những chiếc quạt khung kim loại của cô lên.
Khoảnh khắc cả hai định lao vào tỉ thí, thì cũng là lúc mà người cuối cùng xuất hiện.
Một chàng trai mang trên mình chiếc áo choàng đen tuyền, nhẹ nhàng đáp xuống từ bầu trời đêm.
Và ba con ghoul theo sau anh bị cắt phăng ngay lập tức.
Gã Bạo Chúa bị choáng ngợp bởi phong thái của chàng trai.
Nét uyển chuyển trong từng hành động, khả năng phản xạ ngay lập tức, và cả thứ sức mạnh khổng lồ ẩn giấu đằng sau lớp áo choàng đó nữa. Kể cả Bạo Chúa cũng phải thừa nhận năng lực của anh ta.
Yểm Bùa Sư chỉ biết đứng đó, trầm trồ ngưỡng mộ Ma Pháp Kiếm Sĩ kia.
Vẻ đẹp trong đường kiếm của anh, sự hoàn mỹ trong từng kiếm kĩ vượt xa mọi giới hạn. Dù đã sống rất lâu trên cõi đời này rồi, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nó. Thứ mà chỉ có thể gọi là khúc vũ kiếm ở cảnh giới cao nhất của nghệ thuật đó hoàn toàn khiến Yểm Bùa Sư phải thán phục.
“Tên khốn kia, ngươi là ai…”
“Quý ông đây, liệu ngài có thể xưng danh….”
Cả hai hỏi cùng một lúc.
Chàng trai trong chiếc áo choàng đen tuyền quay người lại, gẩy nhẹ thanh kiếm nhằm gạt đi máu trên đó.
“Tên ta là Shadow. Kẻ ẩn mình trong màn đêm sâu thẳm, kẻ săn lùng trong đêm dài u tối….”
Và ba dòng chảy cuối cùng cũng gặp nhau tại giao lộ.
Có ba dòng chảy đang hướng về phía Xích Tháp.
Đầu tiên là “Bạo chúa” cuồng loạn
Một kẻ khổng lồ với làn da ngăm đen.
Vung vẩy miếng kim loại dưới hình dạng chiếc rìu Nata khổng lồ, hắn chẻ đôi lũ ghoul chỉ bằng sức mạnh thuần túy.
Không ai có thể tiếp cận hắn, bởi chúng đều sẽ thành bãi thịt vụn ngay tức khắc nếu cố lại gần.
Người kia thì lại là ‘Yểm Bùa Sư’ vũ đạo.
Một cô gái người cáo với mái tóc bạc và vẻ đẹp mê hồn.
Dưới ánh trăng, chín chiếc đuôi của cô tỏa sáng, lấp lánh đến lạ thường.
Hai tay hai chiếc quạt, liên tục cắt lũ ghoul ra thành từng mảnh bằng khung kim loại sắc bén, trông cô như thể đang nhảy múa vậy.
Khoảnh khắc đôi mắt lũ ghoul bị hớp hồn bởi làn da gợi cảm, thoáng hiện ra bên dưới bộ kimino của cô gái cũng chính là thời khắc cuối cùng của chúng, ngay trước thời điểm khởi hành của chuyến đi không lối về.
Sau khi tàn sát lượng lớn lũ ghoul, cả hai dòng chảy cuối cùng cũng giao nhau.
“Đi chết đi, ả điếm!”
“Ngươi vẫn phiền phức như mọi khi nhỉ.”
Cây rìu khổng lồ của gã bạo chúa bị gạt đi bởi Yểm Bùa Sư một cách điêu luyện.
Mảnh kim loại ấy va xuống nền đất, khiến khói bụi tỏa lên mù mịt.
“Cũng lâu rồi đấy nhỉ, Yểm Bùa Sư.”
Gã Bạo Chúa Juggernaut nhếch mép cười bằng khuôn mặt tàn ác.
“Ta thì chẳng muốn nhìn bản mặt ngươi lần nữa đâu.”
Yểm Bùa Sư Yukime thở dài chán chường.
“Ngoài việc giết những con dơi hút máu này, thì ngươi có muốn chết luôn không?”
Juggernaut vung nhẹ cây Nata khổng lồ của hắn.
“Ta không ưa những gã đàn ông cố chấp chút nào…..”
Yukime đưa những chiếc quạt khung kim loại của cô lên.
Khoảnh khắc cả hai định lao vào tỉ thí, thì cũng là lúc mà người cuối cùng xuất hiện.
Một chàng trai mang trên mình chiếc áo choàng đen tuyền, nhẹ nhàng đáp xuống từ bầu trời đêm.
Và ba con ghoul theo sau anh bị cắt phăng ngay lập tức.
Gã Bạo Chúa bị choáng ngợp bởi phong thái của chàng trai.
Nét uyển chuyển trong từng hành động, khả năng phản xạ ngay lập tức, và cả thứ sức mạnh khổng lồ ẩn giấu đằng sau lớp áo choàng đó nữa. Kể cả Bạo Chúa cũng phải thừa nhận năng lực của anh ta.
Yểm Bùa Sư chỉ biết đứng đó, trầm trồ ngưỡng mộ Ma Pháp Kiếm Sĩ kia.
Vẻ đẹp trong đường kiếm của anh, sự hoàn mỹ trong từng kiếm kĩ vượt xa mọi giới hạn. Dù đã sống rất lâu trên cõi đời này rồi, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nó. Thứ mà chỉ có thể gọi là khúc vũ kiếm ở cảnh giới cao nhất của nghệ thuật đó hoàn toàn khiến Yểm Bùa Sư phải thán phục.
“Tên khốn kia, ngươi là ai…”
“Quý ông đây, liệu ngài có thể xưng danh….”
Cả hai hỏi cùng một lúc.
Chàng trai trong chiếc áo choàng đen tuyền quay người lại, gẩy nhẹ thanh kiếm nhằm gạt đi máu trên đó.
“Tên ta là Ảnh Nhân. Kẻ ẩn mình trong màn đêm sâu thẳm, kẻ săn lùng trong đêm dài u tối….”
Và ba dòng chảy cuối cùng cũng gặp nhau tại giao lộ.