Sau khi tiễn khách hàng cuối cùng của ngày, Mary đóng cửa phòng lại.
Trong căn phòng được soi sáng nhờ ánh trăng, cô lạnh lùng liếc nhìn tấm khăn trải giường nhàu nhĩ trong khi nhặt chiếc quần lót đang nằm trên nền nhà.
Vẫn giữ nguyên xúc cảm lạnh lùng ấy, cô mặc nó lên rồi chui vào giường. Khuôn mặt kiều diễm chìm sâu vào trong gối.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay, vậy nên giờ đây Mary thấy cực kỳ mệt mỏi. Khách hàng ngày hôm nay cũng chẳng thanh lịch chút nào… vậy nên là đi ngủ thôi.
“Nn--…….”
Tuy nhiên, tấm chăn ẩm ướt và mùi hương lan tỏa khắp căn phòng lại quá khó chịu, vậy nên cô vừa đứng dậy vừa thở dài và mở cửa sổ ra.
Thứ mùi gây buồn nôn đã bị xua tan, nhưng bù lại, tiếng ồn từ bên ngoài lại bắt đầu tràn vào.
“Mình tự hỏi điều gì đang diễn ra…”
Thông thường, đây là thời điểm mặt trời chuẩn bị mọc, khoảng thời gian mà kể cả khu phố đèn đỏ cũng thu dọn công việc và nghỉ ngơi.
Mặc dù vậy, có vẻ như chẳng có dấu hiệu nào là trời sẽ sáng lên, và dường như cả thành phố vẫn hoạt động không ngừng nghỉ.
Chễm chệ trên trời cao vẫn là một mặt trăng đỏ tựa như máu, tỏa ánh sáng đỏ thắm xuống vạn vật.
Khi nhìn xa hơn, cô thấy những ngọn lửa đang bao trùm vô số tòa nhà.
Đó là một vụ hỏa hoạn.
Làn khói mờ nhạt theo gió hướng thẳng tới chỗ Mary.
Nhưng trước đó nữa, một mùi hương rỉ sét, ẩm ướt kích thích mũi cô.
Ngọn lửa dù đang ở rất xa, và hẳn sẽ không lan tới tận đây đâu.
Tuy nhiên, có cái gì đó khác với mọi ngày. Người đi đường đang chạy thốc tháo dọc các con phố. Tại sao họ lại phải vội vã thế nhỉ?
Chỉ là một vụ hỏa hoạn thôi mà.
Trong khi dựa vào thành cửa sổ, ánh trăng đỏ thẫm dường như đang mê hoặc Mary. Nội y màu đen của cô tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn. Mái tóc đỏ tím nổi bật, tỏa sáng rực rỡ ngay cả dưới sắc thái bất thường của ánh trăng.
Khi một người con gái đẹp như tiên nữ giáng trần đứng bên khung cửa sổ với chỉ chút nội y làm mảnh vài che thân, thường thì đàn ông sẽ đứng lại nhìn chằm chằm.
Nhưng hôm nay, chẳng có ai làm vậy cả.
Với ánh mắt lạnh lùng, Mary nhìn xuống khu phố đèn đỏ rồi sang đám cháy đang ở đằng xa.
Bị bán đi khi mới chỉ trải qua mùa xuân, cô đã dành năm tại thành phố này. Mọi người đến với Vô Pháp Thành, mơ ước về ngày được thoát khỏi nơi đây. Nhưng theo dòng chảy của thời gian, những cảm xúc như vậy dần biến mất trong Mary khi cô được tô phủ bởi thứ màu sắc độc nhất của Vô Pháp Thành.
Nhưng hi vọng của cô vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn.
Sẽ dễ hơn nếu cô từ bỏ. Và Mary rất thích thú với ý tưởng này dạo gần đây.
Cô là một trong những gái bán hoa hàng đầu ở khu đèn đỏ, nhưng cô không phải là người giỏi nhất. Chủ sở hữu của Mary nói rằng bà ta tin Mary sẽ đạt được vị trí dẫn đầu nếu như cô thực sự nghiêm túc.
Dĩ nhiên, phong cách sống như vậy cũng không hề sai lầm. Quên đi tất cả và chìm đắm trong những thú vui, dục vọng của đêm dài ngây ngất…
“Haah……”
Đã khá lâu rồi, kể từ lần cuối cô nghĩ về bên ngoài. Hẳn đây là cách mà mọi người trở nên đồng hóa với thành phố này.
Mary di chuyển lại gần cửa sổ. Nhưng ngay lúc đó.
“Kyah!”
Một con thú nhảy vào phòng cô thông qua cửa sổ.
Không, đó không phải là một con thú. Nó có hình dạng như người, nhưng lại hành động như dã thú – một con ghoul.
“Ah,aa……….”
Mary bò lùi lại.
Con ghoul nhếch mép cười trong khi phô ra những chiếc răng nanh sắc nhọn… rồi nhảy bổ vào Mary.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, Mary đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cái chết.
“Ta nhớ đã bảo cô rời khỏi nơi này lần cuối gặp rồi mà nhỉ…….”
Cùng với những lời đó, con ghoul bị xuyên thủng giữa không trung.
Thịt vụn rơi vãi khắp nơi trong căn phòng, còn máu thì tung tóe mọi chỗ.
“A-Anh là…”
Cô nhận ra hình bóng và thanh kiếm đen tuyền đó. Mary có thể cảm nhận rõ nhịp đập trái tim đang ngày một mạnh và nhanh bên trong lồng ngực.
Người đang đứng đây, trong chiếc áo choàng đen tuyền… chính là Ảnh Nhân.
“Cơn Thịnh Nộ đã bắt đầu rồi…. Hãy chiêm ngưỡng đi, đường phố đang được nhuộm màu bởi sắc đỏ của máu….”
“Đường phố…?”
Mary che thân lại bằng tấm chăn và hé nhìn ra bên ngoài.
“L-Làm sao lại có thể… thật kinh khủng…”
Tất nhiên, con đường bên dưới đang hoàn toàn vấy máu.
Những miếng thịt nằm rải rác khắp nơi. Lũ ghoul thì đang tung hoành ngang dọc. Những cô gái bán hoa chạy quá chậm đang bị tấn công.
“Coi chừn……!”
Nhìn thấy đàn chị của mình trong số những người bị tấn công, Mary òa khóc.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, con ghoul đang đuổi theo đó liền hóa thành những mảnh thịt.
“Cơn Thịnh Nộ đang đổ ập lên chúng ta…. Cơn bão máu chuẩn bị giáng thế, thay cho món nợ mà chúng muốn đòi…”
Bên cạnh chị ấy là một quý ông trong chiếc áo choàng đen tuyền.
“ae?!”
Mary quay cuồng, chỉ để nhận ra rằng không còn ai đứng bên cạnh nữa.
“Chạy đi, trước khi bản thân bị nhấn chìm trong sự điên cuồng hỗn loạn này…”
“Anh, anh là…”
Khoảnh khắc ấy, một tiếng thét vọng ra từ một nơi không quá xa.
Ngay khi Mary hướng sự chú ý tới tiếng hét ấy, Ảnh Nhân lại một lần nữa biến mất.
“…. Cơn Thịnh Nộ…. máu…. Chạy ngay đi….”
Với giọng nói phát ra từ một điểm không rõ rệt, từng bộ phận của con ghoul bị thổi bay lên không trung.
Khi cô nhìn lại lần nữa, Mary nhận ra rằng tất cả những mảnh thịt vụn trải dọc con phố đều là của lũ ghoul.
Cô không thể nhìn được dáng hình của anh nữa, nhưng chuỗi những vụ nổ banh xác của lũ ghoul vẫn cứ đều đặn vang lên ở phương xa.
Mary nhanh chóng mặc quần áo, rồi mang hành lý và chạy xuống dưới tầng.
Cuối cùng, trực giác của Mary đã đúng. Rằng Ảnh Nhân sẽ tới và cứu cô.
“Cảm ơn, ngài Ảnh Nhân…..”
Mặc dù đã thành công thoát khỏi sự hỗn loạn điên cuồng này, nhưng trong thâm tâm, Mary thề bằng cả con tim, rằng một ngày nào đó, cô sẽ trả lại món nợ này cho ngài Ảnh Nhân vĩ đại đã cứu …