Ta Muốn Làm Thiên Đao

chương 31: lần đầu chứng kiến võ công

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xen lẫn trong đám người Tống Khuyết nghe người kia nói cũng là hơi kinh.

Thật lớn cuống họng.

Xem ra trận chiến này có xem đầu, có thể nói lớn như thế ắt trong người cũng sẽ có chân công phu đi.

Tống Khuyết trong lòng nghĩ, bên tai Chung Hồng không thiếu cho hắn giảng giải:

“Trên cổng thành người kia là Trưởng binh tào Lục Tích, xem ra hai bên hẹn đấu vì tranh chấp lợi ích phố Thạch Nhai. Mấy ngày trước còn chém nhau chết không ít người đây”.

Phố Thạch Nhai hắn cũng có ấn tượng, đây là con phố buôn bán trong khu thành Đông giàu có, đông đúc nhất. Thảo nào kinh động vị bang chủ. Có lẽ sắp đến tết, mặt trên không muốn đổ máu nên dùng cách này giả quyết.

Lúc này giữa sân người cũng bắt đầu chuẩn bị tinh thần tùy thời giao chiến.

“Phong Bang chủ, mời”

“Lương huynh, mời”

Một tiếng vang như pháo nổ vang lên, nơi chân người mặt đất lõm vào. Đa phần mọi người chỉ thấy đạo bóng ảnh màu xanh và đen quấn lấy nhau. Tiếng oang oang nổ vang lên liên tiếp như pháo rang.

Tống Khuyết là số ít người có thể nhìn đến rõ ràng. Nhưng chính thế mà hắn càng kinh hãi. Chỉ thấy người nhanh nhẹn vô cùng, linh hoạt như viên hầu, giữa không trung cũng có thể thoải mái xoay người xuất chiêu.

Mỗi quyền cước đánh ra, không khí như bị đánh bạo nên mới vang lên tiếng rền liên tục.

Tống Khuyết xem đến trợn tròn mắt.

Không đùa chứ?

Hulk đại chiến Đội trưởng Mỹ rồi.

Hắn nhìn nơi xa sân bãi bắt đầu nham nhở, như sét đánh tiếng nổ vang lên liên tục bên tai. Hơi một tí là bị đập ra hố to mặt đất mà trong lòng thật sâu rung động.

Đây là võ công sao?

Vốn hắn nghĩ thân thủ hắn trên đời bây giờ cũng là nổi danh, còn lên kế hoạch trường kiếm thiên nhai, danh vọng giang hồ đây. Ai dè chưa đi ra Tân Thủ thôn đã bị người cho dội nước lạnh.

Tự thân lực lượng bây giờ tầm hơn cân. Tống đại gia tự nghĩ mình thế gian đã hãn hữu đối thủ. Nhưng sự thực sờ sờ trước mắt cho hắn một bạt tai.

Nhìn lực phá hoại không khó nhận ra trong sân người lực lượng không kém hắn, chiêu thức, kinh nghiệm mọi mặt đều vượt qua hắn.

Nhưng trọng điểm là, nơi này còn có ít nhất người nữa cũng sàn sàn như thế.

Nhất chết người là, đây là Tân thủ thôn. Là một trấn nghèo nhất của huyện Thanh Hà, một nơi bần cùng xó xỉnh không ai để ý của Đại Viêm quốc.

Đầu lĩnh quái đã thế này, Thanh đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim Boss đây. Chung cực Boss còn chẳng phải lên trời.

Còn muốn đi ra ngoài dương danh giang hồ.

Bên ngoài quá nguy hiểm, thiếu niên, tắm rửa cái rồi về ngủ đi thôi.

Không ai để ý tâm tình thất lạc của Tống Khuyết, trong sân tình thế đã trở nên gay cấn.

Hai người không ai nhường ai, đến giờ Lương Tĩnh cũng đã phải rút đao cùng Phong Hàn triền đấu, chiêu chiêu trí mạng. Đao khí tung hoành, cát bụi bay đầy trời. Tiếng nổ tiếng rít vang lên liên miên khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Cuối cùng vẫn là Phong Hàn sức trẻ thể tráng, kỹ cao một bậc, để lại trên ngực Lương Tĩnh một vết trảo, máu nhẹ thấm ra.

“Ha ha, Lương huynh, đa ta rồi”.

“Phong bang chủ hảo bản lĩnh, Thạch Nhai phố hôm nay người Thiết Đao hội sẽ hoàn toàn rời khỏi”.

Lương Tĩnh đen mặt, cùng Lục Tích chắp tay ra dấu rồi vội vàng rời đi.

Trong sân òa lên như ong vỡ tổ, tất cả tránh ra nhìn uy phong bát diện Hắc Hổ bang đám người vào thành.

Mọi người đều hiểu, từ nay tại Hoàng Diệp trấn này lấy Hắc Hổ vi tôn. Hắc hổ bang chúng cũng là hưng phấn nhảy nhót hoan hô. Đêm nay chú định sẽ náo nhiệt vô cùng.

Cuối cùng cũng coi như nhận rõ hiện thực Tống Khuyết cũng tỉnh hồn lại. Thấy mọi người lục tục vào thành, bên cạnh Chung Hồng còn đang hồn vía lên mây mới vỗ vỗ vai hắn, cười khổ nói:

“Làm sao, Hồng ca. Thiết Đao hội thua ngươi đả kích rất lớn”.

Khó coi gạt ra nụ cười, Chung Hồng nói:

“Ta thì không sao, chỉ sợ đại ca gặp phiền phức lớn. Sau này không thiếu bị Hắc Hổ bang chèn ép”.

Cuối cùng vẫn là Tống Khuyết phải an ủi hắn:

“Không có gì, cùng lắm thì thiếu ăn thiếu mặc đi một chút”.

Còn không phải sao, trong thành có Lục đại nhân căn dặn, có Đầu Búa bang một bên kiềm chế. Cũng sẽ không đến nỗi chém giết đến nhau. Mà trời sập có người cao chống. Anh hắn cũng chỉ là một quản sự tép riu thôi. Nghĩ vậy Chung Hồng khá lên rất nhiều, quay về đám người hô:

“Mặc kệ, về thôi. Đi kiếm cái gì ăn tẩy trần cho Tống Khuyết huynh đệ”.

Bữa này Tống Khuyết ăn cảm giác vô vị, trong đầu luôn là suy nghĩ chuyện học võ. Cũng hỏi thăm Chung Hồng một đám nhưng không có đầu mối gì nên chỉ có thể để đấy. Đến giờ bèn đứng lên cáo biệt mọi người đi cùng đoàn xe tập hợp.

Nói chung tại Hoàng Diệp trấn, muốn học võ ngoài bán mạng cho ba bang hoặc gia nhập phủ nha thật không có đường khác để đi. Nhưng tất cả đều không phải Tống Khuyết muốn nên hắn cũng chỉ tạm thôi, chờ có thời gian sẽ suy nghĩ.

- ----

Trên đường về, Tống Khuyết vẫn một bộ tâm sự nặng nề, nhắm mắt dưỡng thần.

Mọi người trong đoàn luôn vô tình hay cố ý lén lút nhìn hắn, thảo luận xầm xì. Hắn là nghe rõ ràng nhưng cũng không thể nói gì.

Đây là coi mình cũng là võ lâm cao thủ nha.

Tống Khuyết trong lòng cười khổ. So sánh với vị hôm nay hắn còn thua xa. Nếu như sinh tử tương đấu, rất có thể cuối cùng bị giết chính là hắn.

Cứ như mình khắc khổ ôn luyện thi được điểm. Đang hãnh diện cho là đã không còn gì để học thì được báo cho biết thang điểm . Buồn bực có thể nghĩ.

Nhưng trên đời luôn là có những người tốt, hết lòng vì người khác suy nghĩ, dù vì thế mà hi sinh lợi ích bản thân.

Biết ngươi buồn, đưa người đến cho ngươi đánh phát tiết giải sầu, có được coi là người tốt không.

Tống Khuyết cho là như vậy, vì vậy hắn định thật tốt chân thành thân thiết cảm ơn đối phương.

...........

Trên đường trở về Cự Liễu thôn,

Vẫn địa điểm cũ, vẫn những con người cũ.

Nguyên hương nguyên vị dù đã qua thời gian năm.

Chỉ khác lần này nhóm nghiệp dư sơn tặc này đông hơn, có đến hơn người. Trang bị so với một năm trước cũng tinh lương hơn rất nhiều. Có vẻ một năm qua sống cũng đến rất dễ chịu.

Đám sơn tắc có vẻ ăn chắc đoàn người Cự Liễu thôn, cũng không thèm ẩn nấp, nghênh ngang tiến lên chặn đường, bộ dáng phách lối vô cùng.

Chỉ thấy tên đầu lĩnh dẫn đầu người nữa, trên tay cầm cung, nhắm thẳng hướng bên này quát lớn:

“Cự Liễu thôn đám tôn tử, gia gia chờ các ngươi tại chỗ này đã lâu. Nộp lên nửa số hàng hóa, bảo cho các ngươi an toàn thông qua. Nếu không, hắc hắc....”

Lời nói không hết nhưng ý uy hiếp đã rõ ràng.

Nhìn thấy đối phương thế đông, trang bị lại tinh lương như thế. Người Cự Liễu thôn bên này cũng là sợ hãi, tất cả trông mong nhìn về Tống Khuyết. Trong lúc nguy nan này, bọn họ theo bản năng chỉ biết dựa vào hắn.

Hôm nay nhận kích thích quá độ, Tống Khuyết cũng cần một chỗ phát tiết. Đám nghiệp dư sơn tặc đến quá vừa tâm ý hắn. Cũng không dong dài, nhìn quanh đám người gật đầu yên tâm rồi nhảy xuống xe một mình tiến lên.

Chung Khôi thấy vậy lo lắng hô – “Tống Khuyết”

“Không cần, Chung bá. Mọi người tại phía sau cho ta áp trận, để ta lên trước thử cân lượng đám giặc cỏ này”.

Tống Khuyết không quay đầu phất phất tay nói.

Thủ lĩnh sơn tặc thấy Tống Khuyết tiến lên, tưởng người đàm phán. Hô lớn:

“Tiểu tử, ngươi là người dẫn đầu bên đấy chứ. Nghe kỹ cho gia gia, để lại một nửa số hàng hóa. Nếu không hôm nay đừng trách chúng ta độc ác”.

Nhàn nhạt nhìn qua đám giặc cỏ này, hôm nay hắn đến đây đúng là chỉ muốn đánh người. Cũng không cùng đối phương nói nhảm, tăng tốc độ chạy tiến tới.

Bên kia đoàn người từ ban đầu khó hiểu tiếp sau là phẫn nộ.

Gì?

Muốn đơn người xông Sơn tặc phó bản.

Đám sơn phỉ thấy hắn lớn lối như thế giận tím mặt, đầu lĩnh bạo khiêu như sấm quát lớn:

“Còn ngẩn người làm gì, giết cho ta”

Nói rồi giương cung bắn về phía Tống Khuyết, phía sau hắn đám lâu la cũng không nhàn rỗi, cầm trong tay cung, lao như mưa như thế ném về phía hắn.

Đã tăng tốc tiến lên Tống Khuyết tốc độ nhanh di thường, tay cầm đao gạt đi phía trước mũi tên, chân không ngừng di chuyển tránh ám tiễn, phi thương của kẻ địch.

Chẳng mấy chốc hắn đã xông tới trước mặt đám Sơn tặc, như hổ vào bầy dê vậy quyền đấm cước đá làm ngã xuống mảnh. Chỉ một lát sau hơn danh sơn tặc tất cả vinh quang ngã xuống, một mảnh kêu rên.

Nơi xa quan sát Cự Liễu thôn nhóm người tròn mắt ngẩn người rồi tiện đà hoan hô rung trời, Chung Khôi quát to tiếng để cả đám ùa lên, đè đám sơn tặc ra trói chặt. Không thiếu trận quyền đấm cước đá.

Phát tiết hồi Tống Khuyết cảm thấy khá hơn rất nhiều, cả người thư thái ngồi trên một hòn đá uống nước nghỉ ngơi.

Một lát sau lão Chung dẫn theo người bị trói gô, khắp người bầm dập, mặt như cha chết mẹ chết tới, hẳn là Sơn tặc thủ lĩnh. Tống Khuyết cũng không mấy quan tâm, bâng quơ hỏi:

“Chung bá, hỏi ra bọn họ lai lịch sao?”

“Hỏi ra, đám lưu manh trong thành cùng xung quanh thôn xóm. Tụ tập với nhau làm nghề này. Hơn năm nay không thiếu gây vạ xóm làng”.

Lúc này Triệu thôn trưởng cũng đi tới hỏi:

“Tống Khuyết, đám người này xử lý như nào. Theo ta, tốt nhất là... cho bớt chuyện”.

Nói rồi ra hiệu đưa tay lên cổ xóa ngang, vẻ mặt tàn nhẫn.

Hắn cái động tác này dọa vị kia Sơn tặc thủ lĩnh vãi ra quần, vội vàng khóc lóc dập đầu xin:

“Các vị gia gia, các vị hảo hán. Ngài đại nhân đại lượng tha cho chúng ta, chúng ta trên còn mẹ già, dưới có con nhỏ. Vì cuộc sống bức bách mới phải đi làm nghề này”.

Nghe hắn kể rất thảm thương nhưng ở đây mọi người chữ cũng không tin.

Một đời làm bác sĩ nên đối với việc giết người Tống Khuyết rất có phản cảm. Hơn nữa nếu áp giải bọn này quay về thành cũng quá mất thời gian. Trầm ngâm một lát hắn mới nói:

“Tịch thu hết binh khí, đánh gãy tay rồi đuổi đi thôi”

Vốn chờ đợi vận mệnh phán xử đám sơn tặc đã tuyệt vọng, bỗng nghe Tống Khuyết nói khác gì tiếng trời, kêu to cảm ân đái đức.

Lão Triệu vốn còn muốn nói gì nhưng ngại uy của hắn nên thôi. Chỉ quay người rời đi. Đám sơn dân nghe theo lệnh cũng không hàm hồ, giơ gậy cho mỗi người phát, kèm theo loạt tiếng thảm hào, rên rỉ.

Chuyện này Tống Khuyết cũng không để trong lòng. Cho mọi người thu thập một phen rồi cả đoàn hạo hạo đãng đãng trở về thôn.

Thu hoạch lần này không thể nói không phong phú. Được chiếc cung cùng mười mấy thanh dao, chủy thủ.

Tống Khuyết cũng chỉ lấy thanh tốt nhất cung cho Lý Tín, thanh tại chỗ cho Lý Huy còn lại không quan tâm, giao cho lão Chung chia cho mọi người, dẫn đến một loạt hoan hô nhảy nhót.

cha con lão Triệu đem hết thảy thu trong mắt, một mặt âm trầm không nói gì.

Truyện Chữ Hay