Rời đi Tụ Bảo Các, Phạm Bá Hoàng và Ninh Giang đang trên đường trở về Thô Man Sơn Trang băng qua một cánh rừng nhỏ tên là U Tàn Lâm. U Tàn Lâm khá đặc thù vì hoàn cảnh nơi này không giống thời tiết thường thấy ở trọng thiên nơi này thoáng mát nhưng lại không thể nhìn thấy ánh mặt trời mà người ở trong đây rất đông.
“Công tử, gần đây nghe nói ở U Tàn Lâm có một con suối chỉ cần uống được nước ở đó có thể trị bách bệnh, gia tăng thọ nguyên” Ninh Giang giải thích thêm “ Nghe nói thiên kim của Trọng Thạch Thành Chủ bị trúng vạn năm hỏa độc nên cũng đang tìm thứ nước ấy nếu tìm thấy sẽ được trọng thưởng”
Nghe Ninh Giang giải thích Phạm Bá Hoàng cũng hiểu lý do tại sao lại nhiều người như thế trong rừng này.
Đi được một khoảng thời gian bỗng đằng sau lưng Phạm Bá Hoàng truyền tới một đạo thanh âm “ Đứng lại”. Quay người nhìn lại hắn thấy đám người bặm trợn đang đi về phía mình.
“Nguy rồi đó là Hắc Phong Trại thổ phỉ rơi vào tay bọn hắn chưa từng có ai sống sót thoát ra ngoài” Ninh Giang lo lắng nói
“Đem hai tên kia bắt lại đi thăm dò hang động” Tên đại hãn đầu trọc bụng phệ cầm đầu lên tiếng
Ninh Giang nhìn về phía Phạm Bá Hoàng ánh mắt kiên định kéo Phạm Bá Hoàng lùi lại vài bước mở miệng chấn an: “Công tử không cần lo lắng ta sẽ giải quyết mọi việc”.
Bóng lưng Ninh Giang hùng vĩ đứng chắn trước người Phạm Bá Hoàng làm cho hắn có cảm giác an tâm vô cùng, Phạm Bá Hoàng quyết đinh sẽ cùng Ninh Giang kề vai chiến đấu.
Nhưng lúc này âm thanh của Ninh Giang truyền đến tai Phạm Bá Hoàng “Công tử cố gắng chịu đựng ta sẽ quay về thông báo cho Trang Chủ tới cứu người” không đợi Phạm Bá Hoàng kịp lên tiếng Ninh Giang quay người chạy như bay biến mất để lại Phạm Bá Hoàng cùng đám đại hãn đang đứng đó.
Phạm Bá Hoàng ngơ ngác nhìn nếu không phải Ninh Giang là tâm phúc của Thổ Man Trang Chủ thì Phạm Bá Hoàng đã nghĩ Ninh Giang là đồng bọn của đám thổ phỉ đi lừa gạt mình.
“He He He đồng bọn của ngươi cong đuôi mà chạy bỏ lại ngươi rồi tự giác đi theo chúng ta hay muốn dùng quả đấm” một tên gầy gò có hàm răng thỏ vừa cười vừa đưa quả đấm lên trước mặt Phạm Bá Hoàng.
.....
Bị đám Hắc Phong Trại thổ phỉ mang đi tới một chỗ sâu phía trong U Tàn Lâm tới một cửa hang động. Bên ngoài hang có nhiều vệt máu, xương cốt ở dưới đất nhìn kĩ thì là xương cốt của nhân tộc.
“ Tiêu tử ngươi chỉ cần tiến vào trong hang dò đường, chúng ta đảm bảo sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi an toàn” Tên cầm đầu nhìn về phía Phạm Bá Hoàng nói.
Không thể chống cự nên Phạm Bá Hoàng bất đắc dĩ tiến vào bên trong hang động. Bên trong hang động không hề có ánh sáng lọt vào nên hắn chỉ có thể dựa vào ánh sáng ít ỏi của ngọn đuốc để soi đường.
Đi được một lúc không gian trở nên khá kì lạ từ khi tiến vào hang động hắn chưa từng thấy bất cứ sinh vật sống nào xung quanh chỉ có các đỉnh thạch nhũ nhọn hoắc. Tiếp tục di chuyển một khoảng hắn nhìn thấy một vách đá sâu không thấy đáy, định lùi lại ra ngoài thông báo thì giống như có một ai đó đã đẩy hắn xuống.
“ A là tên khốn khiếp nào” Phạm Bá Hoàng hoảng hốt la lên khi đang rơi xuống.
“Bũm” Phạm Bá Hoàng rơi xuống.Vị trí hắn rơi xuống là một dòng nước nên không bị thương, đứng lên nhìn xung quanh cảnh tượng trước mắt làm hắn như ngây ngốc tại chỗ.
Trước mắt hắn là hai con hung thú to lớn đang ngủ say, Phạm Bá Hoàng sợ đến phát ngốc nhưng suy nghĩ lại hắn thấy mình con may mắn vì rớt xuống tạo ra tiếng động lớn như vậy mà bọn hung thú kia không tỉnh giấc.
Phạm Bá Hoàng bơi lại gần và bước lên bờ nhưng khi vừa bước lên bờ hắn bị trượt chân nên té nào về phía trước dụng trúng một vật gì rất êm nên không đâu.
Lắc lắc đầu nhìn lên thì hắn phát hiện cái thứ mình vừa đụng trúng hình như là mông của một con gấu to. Bị đụng bất ngờ gấu to mở mắt nhảy cẩn lên từ trong miệng phát ra tiếng: “ Tên nào dám đánh lén lão tử”
Thân thể đồ sộ của gấu to cao hơn m nhảy lên đùng đùng làm mặt đất chấn động, nó nhìn qua nhìn lại tìm kiếm xem ai đã đánh lén nó. Con hung thú đang ngủ say còn lại cũng vì động tĩnh lớn do đại hùng gây ra tỉnh lại.
“ Gấu ngốc có chuyện gì mà lại phá giấc ngủ của ta” một con hươu mở miệng ra nói.
Con hươu thân cũng vô cùng cao lớn đặc biệt trên đầu có một cặp sừng đồ sộ màu vàng ròng sáng chói.
“ Ngươi mới ngốc cả nhà ngươi đều ngốc” gấu to mở miệng la lối.
Con hươu không quan tâm đến đại hùng la lối mà nó nhìn về phía Phạm Bá Hoàng nói:
“ Ô lại có nhân loại tới được chỗ này”
“Nhân loại” gấu to ngẩn ra hỏi.
“Đúng, hắn ở ngay dưới chân ngươi kìa” con hươu trả lời đại hùng.
“Nhân loại ngươi có thấy ai đánh lén cái mông của lão tử không” gấu to nhìn hỏi Phạm Bá Hoàng.
Phạm Bá Hoàng nuốt nước bọt nhìn con hung thú trước mắt sợ đổ mồ hôi hột vì hung thú muốn có trí tuệ cao liền phải đạt tới thông linh cảnh và muốn nói được ít nhất cũng là pháp tắc cảnh-Vương Giả. Nhưng Phạm Bá Hoàng không thể cảm nhận được tu vi của con hung thú nên ít nhất tu vi của chúng cũng cao hơn tu vi trước đây của Phạm Bá Hoàng.
“Nhân loại ngươi có nghe ta hỏi không?” đại hùng lặp lại.
“Không ta không nhìn thấy, không nhìn thấy” Phạm Bá Hoàng giật mình lấp bấp trả lời.
“Vấn đề không phải ở đó gấu ngốc” con hươu xen ngang nói tiếp “Vấn đề là sao ngươi là nhân loại có thể tiến vào trong đây được bình thường chỉ cần tiến vào cửa hang liền bị trận pháp xé xác rồi”
“Đúng làm sao có thể” gấu to chợt nhận ra nói.
“Ta cũng không biết, từ khi đi vào ta không thấy bất cứ việc gì cho tới khi tới vách đá dường như có ai đẩy ta xuống đây” Phạm Bá Hoàng thành thật trả lời.
“Không biết” gấu to gãi đầu nói.