Thật vậy, mười tám năm nay Họa Thủy cũng đã gặp rất nhiều chuyện ly kỳ. Nhưng từ ngày nàng gặp phải Diệp Thiên Dật trở đi, chuyện ly kỳ xảy ra trước đây chẳng qua chỉ là chuyện kỳ quái, mà bây giờ mới thật là chuyên ly kỳ!
Bạch Hàn Tuyết vô duyên vô cớ hôn Diệp Thiên Dật trước mặt mọi người. Lúc này, Thi Gia Nhất và Diệp Thiên Dật trực tiếp đến phòng khách ngay lập tức, cái gì kia vậy trời…
Không chỉ là hôn chụt chụt, nàng thật sự đã nhìn thấy tay của Diệp Thiên Dật ở chỗ đó…
Nếu như chỉ là hôn chụt chụt hoặc là còn cái gì đó cần lau rửa, nhưng đã như vậy rồi thì...
Nàng đến từ những đế quốc khác, đến học viện Thiên Thủy đã được một tháng rồi, thuê chung với Thi Gia Nhất cũng được một tháng rồi. Trong vòng một tháng này, nàng hiểu rõ Thi Gia Nhất rất nhiều. Nàng tuyệt đối không phải là một người phụ nữ xấu, thế nhưng mà... Tại sao nhỉ? Nàng nghĩ mà vẫn không hiểu!
Cái người Diệp Thiên Dật này có ma lực gì sao? Ngươi nói xem, việc hắn gây tai họa cho những cô bé đơn thuần thiện lương cũng có thể giải thích được, gây tai họa cho những cô gái có tâm địa phóng đãng kia cũng giải thích được, nhưng còn Bạch Hàn Tuyết và Thi Gia Nhất...
Trời ơi? Mà Thi Gia Nhất càng sắp khóc lên rồi, trong sạch đấy... sự trong sạch của bản tiên nữ đấy!
"Cái đó... Họa Thủy à, có nguyên nhân cả đấy, ngươi nói xem dù mắt ta mù thì cũng không thể vừa ý kẻ cặn bã như vậy, đúng không?"
Ban đầu, Thi Gia Nhất lửa giận ngút trời chuẩn bị cho Diệp Thiên Dật một cái tát, bà đây cho ngươi hôn, cho ngươi vươn đầu lưỡi ra đã cho ngươi bao nhiêu béo bở rồi? Cái tên khốn nhà ngươi này vậy mà còn được voi đòi hai bà Trưng! Đáng ghét mà! Nhưng chuyện của Họa Thủy xảy ra một lần như thế, cơn giận này của nàng cũng bị sự lúng túng và xấu hổ đè lại.
Diệp Thiên Dật rất phê, thẳng một lèo hoàn thành hai nhiệm vụ lớn, hiện tại hắn có một nghìn ba trăm mười bảy vạn giá trị cuồng ngạo!
Dùng mãi không hết nha, ứ ừ ư!
Thật hy vọng có người đến đâm đầu vào chỗ chết, sau đó tiêu một nghìn vạn đổi lấy một tấm Tử Thần Thiếp, viết tên của hắn lên phía trên, hihihi...Họa Thủy liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
Nguyên nhân?
Đúng, nàng thà tin rằng có nguyên nhân, nhưng mà nguyên nhân nào có thể khiến bọn họ như vậy? Nàng lại không tin nữa rồi.
"Ngươi... các ngươi trò chuyện đi, ta tiếp tục đi lẩn tránh đây, vừa rồi đột nhiên cảm nhận thấy bên ngoài có hai cỗ sức mạnh bùng phát, liền hiếu kỳ đi ra xem, không có ý gì khác."
Họa Thủy cho rằng là mình đã quấy rầy họ.
"Không sao, ngươi lại đây ngồi đi, vốn dĩ ta cũng phải giải thích một chút với tên hỗn đản Diệp Thiên Dật này, nếu ngươi đã thấy được rồi thì ta cũng giải thích cùng nhau đi."
"Thi cục cưng ơi, sao ngươi có thể mắng ta là tên hỗn đản đây? Chiếm hết tiện nghi của ta rồi lại mắng ta, ngươi thật xấu tính." Diệp Thiên Dật ủy khuất nói.
Thi Gia Nhất:???
Họa Thủy:???
"Cút đi! Bản tiên... bây giờ bà đây nhìn thấy ngươi liền tức á!"
Thi Gia Nhất giơ chân ngọc lên đá Diệp Thiên Dật một cước, nhưng không dùng sức, sau đó nàng mở cuốn sách cổ đó ra.
"Trái lại, ta muốn xem ngươi nguỵ biện ranh mãnh thế nào? Còn có cả nguyên nhân à? Ta thấy ngươi chính là thèm khát cơ thể của ta, ai, lớn lên trông đẹp trai thật là phiền phức." Diệp Thiên Dật âm thầm xoa nhẹ trán, nói.
"Diệp Thiên Dật, không ai biết ngươi tới chỗ của ta chứ?"
Sau đó Thi Gia Nhất hỏi bất thình lình.
"Không." Diệp Thiên Dật nghi ngờ lắc đầu, nàng hỏi cái này làm gì?
"Ngươi nói nhiều thêm một câu nữa, ta giết chết ngươi thì cũng không ai biết là ta làm rồi nè?" Sau đó Thi Gia Nhất lộ ra nụ cười yêu nữ này của nàng.
Diệp Thiên Dật: "..."
Hắn lúc đó cực kỳ sợ hãi.
"Chuyện này... ở đây còn có Họa Thủy nhìn nữa mà..." Diệp Thiên Dật vội ho một tiếng, nói.
Họa Thủy nhìn về phía Thi Gia Nhất, hỏi: "Cô Thi có thiếu người giúp đỡ không thế?"
Diệp Thiên Dật: "..."
Sau đó Diệp Thiên Dật ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Giết chết hắn thì cũng không đến nỗi, nhưng nện một trận thì vẫn cứ là có khả năng.
Thi Gia Nhất sau đó nhìn về phía Họa Thủy, nói: "Chuyện này nếu ngươi đã thấy rồi, thì ta hy vọng đến lúc đó ngươi giữ bí mật."
"Yên tâm đi."
Họa Thủy thật sự muốn biết vì sao Thi Gia Nhất sắp bị Diệp Thiên Dật chiếm tiện nghi.
"Còn nhớ lúc ban ngày Diệp Thiên Dật dùng Tinh Vận Thạch giám định thiên phú liên tục nổ mất mấy cái không?"
Họa Thủy gật đầu; "Thật sự là rất kỳ quái, nhưng hễ tên hỗn đản này dùng liền sẽ nổ mất, hắn tuyệt đối không hề có sức mạnh của Huyền Thiên cảnh để hủy diệt Tinh Vận Thạch."
"Này, chú ý cách xưng hô với ta đó..."
Diệp Thiên Dật "yêu yếu" nói.
"Câm miệng (câm miệng)!"
Hai người nữ đồng thời nhìn về phía Diệp Thiên Dật, trăm miệng một lời nói.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/ta-moi-ngay-nhan-mot-he-thong-moi/chuong-36