Mạc Yên Nhiên cảm thấy da mặt mình ở cuộc sống cổ đại một ngày tiếp một ngày sắp dày thành cái mo, bởi vì nàng và Mạc Bình U rõ ràng đã hoàn toàn trở mặt, thậm chí nàng còn tát người ta một cái, nhưng vẫn mời nàng ta về cùng như không có chuyện gì xảy ra, rất kỳ lạ.
Mạc Yên Nhiên ngẫm lại cảm thấy như vậy, nhưng Mạc Bình U đồng ý đi về cùng nàng mới là càng kỳ lạ.
Vừa rồi rõ ràng còn tỏ vẻ tức chết, sao đảo mắt đã như không còn chút tức tối nào, thậm chí có thể cười gượng với nàng, “Vậy theo lời muội muội, chúng ta cùng đi.”
Nếu Mạc Yên Nhiên và Mạc Bình U cùng đi ra thì đương nhiên có chuyện muốn nói, liền sai người nâng kiệu đi theo phía sau, không được quá gần, cũng không thể để hai người ngồi trên kiệu nói chuyện được, chuyện liên quan đến Mạc gia, Mạc Yên Nhiên mặc kệ nhưng Mạc Bình U phải ngàn lần cẩn thận.
Dường như nàng ta đang suy nghĩ cái gì, đi rất lâu rồi cũng không nói chuyện, cuối cùng Mạc Yên Nhiên mở miệng trước, “Tỷ tỷ đã đi ra cùng ta hẳn là có chuyện muốn nói, sao giờ lại không nói gì?”
Mạc Bình U bình tĩnh hơn không ít, thật ra Mạc Yên Nhiên phát hiện, một chuyện nếu không liên quan đến biểu ca thì Mạc Bình U sẽ không quá kích động. Nàng ta tuy là hậu nhân của tướng quân nhưng Mạc gia có dòng dõi thư hương, chính Mạc Thiệp Cung cũng đọc đủ thứ thi thư, không cần nói đến nữ nhi bảo bối duy nhất này, được nuông chiều từ nhỏ cũng không quên bồi dưỡng cầm kỳ thư họa. So với đường tỷ này, Mạc Yên Nhiên kém rất xa.
Mạc Yên Nhiên biết nguyên chủ ở nhà vốn không được coi trọng, mặc dù cùng mấy tỷ tỷ học tập, có tiên sinh đến dạy nhưng vẫn là một người không đáng để cân nhắc nhất. Thêm nữa Mạc Thanh Lễ đối với nàng hoàn toàn không quản chế gì, có thể nuôi thành cá tính thế này đã là hiếm có, nếu so với những tiểu thư khuê các khác thì ngoại trừ gương mặt, những thứ khác không có gì đáng nhắc đến.
Thật đáng buồn là, gương mặt này lại tương tự Mạc Bình U đến vậy.
“Muội muội mở miệng gọi bản cung ra sao giờ lại như bản cung có chuyện cầu xin thế?” Giọng nói nàng ta bình tĩnh, thậm chí khi nói những lời này còn không có hàm ý trào phúng, thật sự giống như đang biểu đạt ý này.
Mạc Yên Nhiên lại cúi đầu nở nụ cười, “À, vậy ý của tỷ tỷ là không có chuyện gì cần cầu xin ta?” Hiếm khi nào bọn họ không giương cung rút kiếm, có vẻ giống như hai tỷ muội ruột thịt thật sự, chỉ thiếu nước dắt tay cùng đi.
Mạc Bình U nghẹn lời, nàng ta dừng lại nhìn Mạc Yên Nhiên, thấy nàng nở một nụ cười tiêu chuẩn liền hơi nghiêng đầu, “Vì sao muội muội lo lắng thế? Chẳng phải ngươi không hề sợ hãi ta nói chuyện lúc trước ngươi dùng đứa bé hãm hại Phong Giáng Bạch thế nào sao?”
Nụ cười của Mạc Yên Nhiên không thay đổi chút nào.
“Ngày đó ta không giấu tỷ tỷ, để tỷ tỷ biết chuyện này, nếu không có kế sách chu đáo, không có chuẩn bị thì sao có thể yên tâm như thế. Tỷ tỷ đừng quá coi thường ta.” Bên cạnh Mạc Yên Nhiên không có ai, Mạc Bình U cũng vậy. Hai người không vừa mắt nhau, người hậu cung đều biết, cố tình bọn họ đều họ Mạc khiến người ta không thể không đề phòng, ai dám nói lúc Mạc gia nguy nan Mạc Yên Nhiên nhất định sẽ không đứng ra?
Chỉ sợ một câu của nàng bằng mười câu của người khác, nói không chừng bệ hạ nể mặt nàng sẽ thật sự bỏ qua cho Mạc gia.
“Ta thật sự không ngờ rằng, đã lâu như vậy mà tỷ tỷ vẫn chưa ý thức được ta đã không còn là Mạc Yên Nhiên lúc trước.” Nàng nở nụ cười, “Ta nào còn là Mạc Yên Nhiên mặc ngươi chèn ép như xưa nữa.”
“Ngươi không chỉ là không dễ chèn ép.” Mạc Bình U đột nhiên ngắt lời, “Ngươi đã sớm không phải là muội muội ta, ngươi không nhớ rõ nhiều chuyện, ngươi không biết nhiều thứ, thậm chí đối với Mạc gia ngươi còn không chút…”
“Ta đối với Mạc gia không có cái gì? Từ lúc Mạc gia bất kể thế nào cũng muốn đưa ta vào cung, Mạc Yên Nhiên ta đã không còn là loại người nhẫn nhục chịu đựng nữa, lẽ nào các ngươi đối xử với ta như thế còn vọng tưởng ta có thể đứng ra giúp đỡ khi Mạc gia gặp nguy nan?”
“Ta là người thế nào không phiền tỷ tỷ quan tâm, dù trước kia ta thế nào thì hiện tại đã không còn là ta mà ngươi từng biết.”
“Ngươi vẫn tự cho mình là đúng như trước.” Mạc Bình U nở nụ cươi, “Ngươi luôn nói vậy, cho dù ở trước mặt biểu ca ngươi cũng vậy, nói cái gì chuyện hôm qua để lại ở hôm qua, nói cái gì ngươi đã không còn là Mạc Yên Nhiên trước kia. Người khác có lẽ sẽ tin ngươi, nhưng ta biết, ngươi không thay đổi, không hề thay đổi chút nào, ngươi chỉ mang những thủ đoạn ngấm ngầm trước đây dùng ở trên mặt thôi. Ngươi chỉ từ nói trước mặt ta rằng sẽ cướp đi mọi thứ của ta, biến thành đứng trước mặt mọi người nói sẽ cướp đi mọi thứ của mọi người thôi. Ngươi có gì thay đổi? Năm mười tuổi ngươi nắm tay ta cười với ta, nói với ta những lời kia, thật sự khiến ta hàng đêm tỉnh lại từ ác mộng. Ngươi cho là ngươi thay đổi ở chỗ nào? Muội muội của ta?”
Mạc Yên Nhiên rất yên tĩnh, nàng nghe Mạc Bình U nói hết lời mới ngẩng đầu nhìn nàng ta, “Tỷ tỷ nói ta không thay đổi, ta lại cảm thấy tỷ tỷ thay đổi không ít.” Nàng cũng cười, “Tỷ tỷ cho rằng có những chuyện không ai biết cũng quá tự cho mình là đúng. Mọi việc đều có báo ứng, tỷ tỷ nói nhớ tới những lời ta nói với ngươi năm đó, vậy có còn nhớ bản thân đã tạo nghiệt gì hay không?”
Những việc xấu này không nói ra chẳng lẽ thật sự không ai biết hay sao? Mạc Bình U, các ngươi đã có lỗi với Mạc Yên Nhiên thế nào có cần ta nhắc nhở các ngươi không?
Lời nói của Vương Quan Sinh còn văng vẳng bên tai, Mạc Bình U nhìn Mạc Yên Nhiên ở trước mặt gần như đứng không nổi. Nàng bấm mạnh vào lòng bàn tay, cảm thấy chất lỏng sền sệt trên đầu ngón tay mới thở ra lấy lại bình tĩnh, “Nghiệt ta làm sẽ có một ngày trả, nhưng Mạc Yên Nhiên, hôm nay là lần duy nhất ta cầu xin ngươi, cũng là lần cuối cùng cầu xin ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn Mạc gia ngã như vậy? Ngươi nhẫn tâm nhìn cơ nghiệp bao nhiêu năm của Mạc gia hủy hoại trong chốc lát như vậy? Cũng chỉ bảo ngươi đi khuyên vài câu, hết sức là được. Ta vẫn nói câu nói kia, đánh gãy xương vẫn liền gân, Mạc Yên Nhiên ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?”
…
“Tướng quân, thượng thư đại nhân tới, đang ở bên ngoài chờ, ngài muốn gặp không ạ?” Mạc Thiệp Cung đang luyện chữ, hắn đã viết một chồng chữ thù (= tốt, đẹp), nghe vậy chậm rãi buông bút, ngẩng đầu nhìn người kia một cái mới gật đầu, “Bảo hắn chờ một lát ta ra ngay.” Dứt lời, hắn bước tới một bên rửa tay.
Khi hắn đi ra thì Mạc Thanh Lễ đã uống hai chén trà, thấy hắn đi ra vẫn cung kính đứng lên, biểu cảm không hề có chút mất kiên nhẫn, thậm chí còn chắp tay khom người, “Đại ca.”
Mạc Thiệp Cung ừ một tiếng, ý bảo Mạc Thanh Lễ ngồi xuống, bản thân đã ngồi trên ghế hỏi thẳng vào vấn đề, “Ngươi tới có chuyện gì?”
Mạc Thanh Lễ đang cầm cái chén, nghe hắn hỏi vậy cũng không buông chén xuống, nhìn thẳng qua, “Chỉ muốn hỏi đại ca xem nên làm thế nào? Xem ý Hoàng Thượng thì sợ là lần này không dễ giải quyết, có lẽ đại ca nên sớm tính toán mới được.”
Mạc Thiệp Cung nhẹ nhàng nở nụ cười, tuy hắn là quân nhân nhưng không để râu, so giữa hai người thì hắn đen hơn không ít, nhưng lại có một kiểu khí thế khác biệt, diện mạo cũng không kém chút nào. Trong đô thành có câu, Mạc gia không chỉ có thế lực chia thiên hạ với Thẩm gia, mà ngay cả dung mạo cũng muốn tranh một phần.
Thẩm gia nhiều mỹ nam, Mạc gia cũng vậy.
Năm đó hai huynh đệ một cưỡi ngựa đen một cưỡi ngựa trắng đi trên đường đô thành nhận được không biết bao nhiêu khăn gấm và hoa hồng.
Mạc Thiệp Cung bị phạt ở nhà suy nghĩ lỗi lầm, giống như thật sự bình tĩnh hơn không ít, hắn nhìn về phía Mạc Thanh Lễ, không đáp lại câu hỏi vừa rồi mà đột nhiên nói, “Thanh Lễ, ngươi còn oán ta không?”
Mạc Thanh Lễ thật sự ngẩn người, trong mắt y có bóng nước lay động, ngẩng gương mặt rất giống Mạc Thiệp Cung, nụ cười giống như miễn cường, “Đại ca nói gì vậy, đệ đệ sao lại oán huynh được.”
“Ngươi không nói ta cũng biết rõ, nhiều năm đã qua, Uyển Thù và Uyển Diêu đều không còn, trước kia ngẫu nhiên ta còn nghĩ, có lẽ ngươi đã không còn so đo, có lẽ ngươi đã quên chuyện này. Nhưng nhiều ngày nay ta ở trong nhà bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy bản thân buồn cười cực kỳ, chính ta chưa từng quên, làm sao ngươi quên được?”
“Đại ca quá lời, đúng như lời đại ca nói, chuyện đã qua nhiêu năm, mặc dù chúng ta đều không thể có con trai, không thể để lại hậu cho Mạc gia, nhưng nữ nhi của chúng ta đều đã trưởng thành, sinh con sinh cái. Chuyện Uyển Thù và Uyển Diêu đại ca cũng không cần nhắc lại nữa.” Nụ cười của Mạc Thanh Lễ lại xuất hiện lần nữa, thậm chí y còn hơi cúi đầu uống trà, chỉ chính y mới biết bản thân đã dùng bao nhiêu sức lực để khống chế bản thân đừng run rẩy.
Mạc Thiệp Cung yên lặng ngồi, đột nhiên chuyển đề tài, “Ta vốn không nghĩ tới ngươi sẽ đưa Yên Nhiên vào cung, dù sao ngày đó ý của Mộ Quân đã rất rõ ràng.”
“Nàng và Mộ Quân chỉ là đứa nhỏ vui đùa thôi, nào có thể coi là thật, mấy tỷ tỷ của nàng đã xuất giá, trong nhà chỉ có nàng có thể đảm đương trọng trách này.”
Sắc mặt Mạc Thiệp Cung lại thay đổi, một lúc lâu sau mới thảm đạm cười, “Ta vốn tưởng rằng ngươi không biết gì hết, nay nghĩ lại người ngốc chỉ có ta, đâu phải ngươi không biết, rõ ràng ngươi đã biết từ đầu.”
Mạc Thanh Lễ không đáp, y cúi đầu, ngay cả biểu cảm cũng không khiến người ta thấy rõ.
“Chỉ vì Mạc Yên Nhiên không phải con ngươi cho nên ngươi có thể thản nhiên đưa nàng vào cung, trước giờ ngươi đều không thích nàng, lúc trước ta còn cho rằng ngươi vì cái chết của Uyển Diêu mới ghét nàng, thì ra không phải vậy.” Mạc Thiệp Cung đứng bật dậy đi tới trước mặt Mạc Thanh Lễ, thật sự nhẫn nhịn mới không túm cổ áo y, nhưng ngữ khí rất nặng nề, “Mạc Thanh Lễ, dù nàng không phải con ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ nàng là cháu gái ngươi, chỉ cần ngươi có một chút suy nghĩ sẽ không đưa Yên Nhiên tiến cung, Bình U là tỷ tỷ ruột thịt của nàng, bảo tỷ muội ruột thịt tranh chấp, ngươi thật sự tính kế tốt lắm.”