Giá cả trao đổi bên trong Thiên Huyền cảnh cũng cực kỳ đắt đỏ, cần hơn hai nghìn điểm cống hiến.
Giờ phút này Lý Phàm chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Sau đó, Lý Phàm làm rất nhiều thử nghiệm.
Dùng linh khí rót vào, lấy thần thức ôn dưỡng, thậm chí dùng ngoại lực tấn công, cuối cùng ngay cả phương pháp nhỏ máu luyện hóa cũng thử qua.
Nhưng Thương Hải châu vẫn luôn không nhúc nhích gì, không có cách nào để dẫn ra hơi nước bàng bạc ẩn chứa bên trong.
Cuối cùng, vẫn là Lý Phàm đột nhiên nghĩ ra, nghĩ đến bên trong ‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’ có phương pháp cảm ứng, luyện hóa khí cơ các loại thiên địa linh vật.
Hắn lập tức vận chuyển thần thông “Biện Cơ”, nhìn lại vào Thương Hải châu.
Một mảnh ánh sáng màu lam đậm quấn quanh Thương Hải châu.
Cổ xưa, sâu thẳm, sức sống!
Thương Hải châu tuy nhỏ, nhưng độ phức tạp của khí cơ lại rất lớn, áp đảo bộ sinh linh trên đảo Thái An.
Chỉ là trước mắt còn đang ôn dưỡng, ẩn giấu bên trong, cho nên nếu không cẩn thận quan sát thì không thể dễ dàng phân biệt được.
Lý Phàm thận trọng cảm ứng khí cơ của Thương Hải châu.
Vừa mới tiếp xúc, Lý Phàm liền cảm thấy thân thể của mình biến mất.Phảng phất như lập tức đi lên bên trên chín tầng trời, qua một loại lăng kính để nhìn xuống hải dương phía dưới.
Biển Tùng Vân tồn tại từ cổ chí kim, nuôi dưỡng vô số sinh linh.
Nhưng vào ngày nào đó, một ý chí giữa thiên địa đột nhiên giáng lâm.
Thế là, hải dương bắt đầu đi đến tử vong.
Trời sinh trời diệt, đạo lý hiển nhiên.
Trời muốn đốt biển, biển bất lực phản kháng.
Nhưng, Thần lại không phục!
Thế là, tuy có thương hải chết đi, nhưng lại có thương hải khác sinh ra!
!
Ầm!
Lý Phàm đi ra ngoài từ bên trong cảnh giới kỳ diệu kia.
Còn chưa phục hồi lại sau khi chứng kiến cảnh tượng trước đó, hắn chợt cảm thấy suy yếu, suýt chút nữa ngay cả đứng cũng không thể đứng vững.
Vừa kiểm tra, Lý Phàm lại càng hoảng sợ phát hiện, thế mà hắn chẳng biết từ lúc nào đã có một sợi tóc trắng, trên mặt cũng xuất hiện những nếp nhăn nhỏ xíu.
Đây chẳng qua chỉ mới kết hợp với khí cơ của Thương Hải châu một chút xíu mà thôi!
Lý Phàm lại mở bảng ‘Hoàn Chân’ ra, càng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Họ tên: Lý Phàm
Cảnh giới: Luyện Khí trung kỳ
Tuổi sinh lý: 89/199
Tuổi tâm lý: 517/2280↑
Chỉ một chút xíu đó, tuổi sinh lý của Lý Phàm lập tức từ 54 biến thành 89.
Chỉ trong nháy mắt, phảng phất như đã trải qua ba mươi lăm năm.
“Trách không được ngay cả Thiên Cơ tông thượng cổ, người tu hành công pháp này ít càng thêm ít.
Chẳng qua chỉ mới tiếp xúc với ý thức của một phương biển cả, tuổi thọ đã tiêu hao nhanh như bay.
”
“Nếu không phải thọ nguyên tiêu hao quá nhanh, thân thể tự động phát ra cảnh báo, chỉ sợ ta cũng sẽ không giải thích được mà bị ý thức biển cả đồng hóa như thế.
Đến lúc đó, còn có thể khởi động ‘Hoàn Chân’ để quay lại ban đầu hay không thì khó mà nói.
”
Lý Phàm nhìn lại xem vừa mới xảy ra chuyện gì, lập tức có chút nghĩ mà sợ.
“Không đúng, chắc chắn không phải dùng phương pháp này để thao túng kỳ vật thiên địa.
”
Lý Phàm biết chắc là hắn đã dùng nhầm phương pháp.
Giác quan cảm nhận thời gian của loài người, so sánh với những thứ như trời đất, sông núi, biển cả, thực sự không phải cùng một cấp bậc.
Cho dù là những Đại Năng Tu Tiên Giả kia có thể sống tới mấy ngàn năm, cũng xa xa không cách nào để vơ đũa cả nắm.
Tùy tiện lấy ý thức của mình đi tiếp xúc, chỉ có một kết cục là bị đồng hóa.
Đến cùng, làm sao mới có thể thao túng kỳ vật thiên địa đây?
Lý Phàm nắm chặt Thương Hải châu, trên mặt âm tình bất định.
!
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Lý Phàm từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra phương pháp sử dụng Thương Hải châu.
Mà thời tiết cũng trở nên càng ngày càng nóng bức, tựa như muốn tiến hành tinh lọc hoàn toàn biển Tùng Vân lần cuối cùng.
Phàm nhân trên đảo dần dần trở nên ngay cả sức lực cầu nguyện cũng không có.
Lý Phàm hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như thế, những phàm nhân đó có khả năng không đợi được đợt hạn hán này qua đi mà chết trước đó rồi.
Chết trước khi bình minh sắp đến khiến cho con người ta tuyệt vọng.
Lý Phàm cũng không khỏi đến trở nên có hơi phập phồng không yên, tạp niệm trong lòng mọc thành bụi.
Vì ổn định lại tâm thần, hắn vận hành ‘Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú’ đã lâu không dùng.Từ sau khi trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, phần lớn tinh lực của hắn đều dùng để tu luyện những công pháp ‘Diễn nước quyết’, ‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’.
Đã rất lâu không dốc lòng tu luyện ‘Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú’.
Bởi vì nó cũng không có trợ giúp gì cho tu vi thực sự tăng lên, hơn nữa, coi như không chủ động tu luyện Luyện Tâm chú, nó cũng sẽ tự động chậm chạp vận hành.
Cho nên Lý Phàm liền đặt nó sang một bên.
Giờ phút này, theo Luyện Tâm chú vận chuyển, trong lòng Lý Phàm Tâm các loại tâm trạng tiêu cực như bất an, sợ hãi, vội vàng,.
.
tất cả đều chậm rãi biến mất, trở thành chất dinh dưỡng cho đạo tâm lớn mạnh của hắn.
Trong lòng một lần nữa trở nên bình tĩnh, Lý Phàm chợt cảm giác.
Thời cơ đột phá của hắn cũng rơi vào bên trên Thương Hải châu này.
Lý Phàm đã bị mắc kẹt ở Luyện Khí trung kỳ mấy năm trời, vẫn luôn không có chút tiến triển nào.
Sau khi tu luyện cả hai công pháp tới Luyện Khí trung kỳ, cũng vẫn chưa tìm được chỗ có cơ duyên của mình.
Lúc này Lý Phàm nhìn Thương Hải châu, lại đột nhiên mơ hồ cảm nhận được cơ hội đột phá.
Tức là cũng giống như trước đây, lấy ý thức của mình tiếp xúc cảm ngộ Thương Hải châu.
Lý Phàm đương nhiên biết rõ đó là việc làm nguy hiểm tới mức nào, về cơ bản có thể nói là chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Trong ‘Tạp ký tu hành’ từng có rất nhiều tu sĩ ghi chép lại cảm ứng cơ duyên của mình.
Tuy cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng cũng chắc chắn là cùng tồn tại với cơ hội.
Tại sao trước đó không có cảm ứng, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?