Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Tuyết Phong nhẹ giọng nói: "Là chuyện liên quan tới Linh châu."
"Ta đã rõ." Mộc Thủy Vân gật gật đầu, ôm cả người nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ôn nhu nói: "Đêm nay yên tâm ngủ đi, không cần lo lắng việc Linh châu đâu."
"Thủy Vân... Nàng có trách ta không?" Tuyết Phong giương mắt nhìn nàng.
"Không biết." Mộc Thủy Vân cúi đầu hôn môi nàng, cái lưỡi mềm mại thoả thích quấn quanh nuốt lấy hương thơm trong miệng nhau.
Tuyết Phong trừng mắt nhìn, bên môi là tiếu ý yêu mị, bàn tay man mát dò vào áo choàng lỏng lẻo một nửa của Mộc Thủy Vân, xoa da thịt trắng mịn kia: "Nàng đổi quần áo hồi nào?"
"Nàng đã quên sao, lần trước ở trong thành ta mua thêm vài kiện." Mộc Thủy Vân thở dài lĩnh hội bàn tay lành lạnh sờ soạng da thịt, rõ ràng là mát mẻ như nước, nhưng cảm thấy như ngọn lửa cực nóng thiêu đốt thân thể, nàng vội vã đè lại tay Tuyết Phong tác quái, sẵng giọng: "Ngủ."
"Thủy Vân..." Tuyết Phong ép nàng lên đệm chăn, thâm tình hôn từ trên cao xuống, chậm rãi trượt qua da thịt của nàng, tay trắng đẩy ra áo choàng phân tán, kéo bỏ áo lót dư thừa, đôi môi hừng hực chặt chẽ bao vây hồng mai ngạo nghễ trên đỉnh hung phong.
"A... Phong nhi..." Mộc Thủy Vân run rẩy gọi tên nàng.
Trăng tròn nhợt nhạt ẩn lui, không biết có phải do tử quang quá dày, hay là bởi vì tối nay nhất định không tầm thường, nó tự chủ lảng tránh một số hình ảnh, thu lại tầng sáng mông lung, để ngôi sao phát sáng huỳnh nhiên.
Dương liễu y y, dạ phong trằn trọc.
Nguyệt quang tránh lui để đôi tình nhân có thể không e dè hưởng thụ vẻ đẹp giao hòa.
Màn bay tán loạn, ám muội làm nổi bật lên hai cỗ thân thể xinh đẹp, giống như mỹ xà yêu mị động tình, một luồng nhiệt khí từ trong màn tràn ra, tô điểm đêm khuya phong tình vạn chủng.
"Ách a..." Một tiếng rên cao vút đánh vỡ yên tĩnh.
Mộc Thủy Vân vô lực nằm lỳ ở trên giường, hai tay chăm chú bám vào gối đầu, mồ hôi bết tóc kề sát một bên gò má, dung nhan che kín ửng hồng, bên dưới cuồng tứ lãng tình hiển hiện một sự bất lực mềm mại, thở dốc nói: "Hôm nay là trăng tròn, sao nàng lại có cảm xúc mãnh liệt như thế hả?"
"Nàng giúp ta chặn lại thống khổ, ta đương nhiên phải hồi báo nàng rồi." Tuyết Phong đem tất cả trọng lượng cơ thể đặt trên người Mộc Thuỷ Vân, ánh sao chiếu rọi, tóc bạc tán mãn tuyết bối, mê hoặc vô biên, nàng nhẹ nhàng hôn lên bả vai Mộc Thủy Vân, đầu lưỡi mềm mại quét qua dấu răng nhạt nhẽo, cảm giác thân thể dưới thân vì động tác này mà run lên, nàng tà mị nở nụ cười: "Ấn ký này hơi bị nhạt."
"Đừng nói với ta, nàng muốn làm nó sâu thêm!" Mộc Thủy Vân miễn cưỡng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn chằm chằm nàng, khóe môi nổi lên một tia bất đắc dĩ.
Tuyết Phong mổ nhẹ khóe môi của nàng, cười: "Ta ngược lại có ý nghĩ này, chỉ là không biết nàng có nguyện ý hay không đây?"
Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ nói: "Ta có thể không muốn sao?"
"Không thể!" Tuyết Phong híp mắt nhìn nàng, há miệng cắn lên dấu răng kia.
"A!" Mộc Thủy Vân đau đớn rụt vai, lãnh đạm ngày xưa thất tung, nàng giả vờ giả vịt, vẻ mặt đau khổ: "Nàng thật sự cam lòng a, đau quá..."
"Đau á, kiên nhẫn một chút... Một hồi liền không đau, một hồi giúp nàng vui sướng... Có được hay không?" Tuyết Phong dùng sức hấp duẫn dòng máu chảy ra, đầy đặn trước ngực có tiết tấu, kỳ kèo tấm lưng trắng tuyết bóng loáng, lĩnh hội ma sát tươi đẹp, nàng sâu sắc thở dài một tiếng: "Ta mỗi thời mỗi khắc đều nhớ nhung nàng, nhớ dung nhan, nhớ thân thể, nhớ trái tim nàng."
"Ừm... Cái kia... Vậy rốt cuộc nàng yêu thân thể ta... Hay là yêu ta đây?" Mộc Thủy Vân cảm thấy có chút oan ức, vì sao Tuyết Phong luôn mồm luôn miệng ưu tiên dung nhan và thân thể, cuối cùng mới nói tâm... Lẽ nào ái tình giữa các nàng chỉ xây dựng trên túi da sao?
Tuyết Phong híp mắt lại, lười biếng nói: "Nàng đừng nghĩ ta chỉ yêu mỗi thân thể nàng. Nàng đẹp, nhưng đó chỉ là biểu tượng, ta đẹp, nhưng cũng chỉ là biểu tượng. Phật gia không phải nói 'sắc tức thị không' sao, mọi thứ trên thế gian này đều là biểu tượng a, sao ta lại bị biểu tượng che đậy? Chỉ có một trái tim chân thành mới không già đi, chỉ có một tình yêu quý trọng mới không phá diệt, ta yêu nàng, chỉ vì nàng chính là nàng."
Mộc Thủy Vân run lên, chỉ vì câu nói "ta yêu nàng, chỉ vì nàng chính là nàng" mà cảm động, huyết mâu hiện lên một tầng hơi nước, nhẹ giọng nói: "Ta yêu nàng, chỉ vì nàng chính là nàng."
Tuyết Phong xoay nàng lại, nhũ phong no đủ đè ép, thân thể dán nhau, sâu sắc hôn môi nàng, thanh tuyến nhỏ bé từ môi tràn ra: "Ta muốn cùng nàng hòa làm một thể."
"A... Phong nhi... Nhanh..." Mộc Thủy Vân kích động vịn nàng, cánh tay gắt gao vòng qua cần cổ nàng, lòng bàn tay dùng sức ma sát mái tóc bạc hào hoa, lĩnh hội thân thể cùng tâm linh song trọng khuấy động.
Tuyết Phong nắm hông nàng, hoa tâm yếu đuối tiếp xúc thân mật, sóng nhiệt trùng kích, nàng tăng nhanh tốc độ, hàm răng dùng sức gặm cắn môi Mộc Thuỷ Vân: "Ân... Thật thoải mái..."
Giường chiếu vững chắc vì rung động kịch liệt, phát sinh âm thanh cọt kẹt, giống như âm luật tuần hoàn vô hạn, tô điểm buổi tối mê say cùng xinh đẹp.
"Ân a... Ta không được... Chậm một chút..." Mộc Thủy Vân siết chặt hai vai nàng, bờ môi run rẩy sưng đỏ một mảnh, nhưng thân thể cứ bất lực phối hợp Tuyết Phong, chỉ cảm thấy một luồng khoái cảm tê dại từ hoa hạch chồng chất, mỗi lần khom lưng là tăng thêm, càng như vậy nàng càng không chịu được, hành lang bị xâm nhập co giật, thanh tuyền ấm áp từ cửa động phun tung toé, triêm ướt hoa tâm đang kịch liệt mài ép.
"Nàng chờ... Thủy Vân... Đừng trốn..." Tuyết Phong thở dốc kéo nàng, để hai người đan chân vào nhau, tư thế biến ảo, hưởng thụ vẻ đẹp của nàng, hoa hạch va chạm, khoái cảm vì thể vị này trong nháy mắt tăng lên, một chút, ma sát thêm chút nữa liền đến.
Tóc đỏ xinh đẹp và tóc bạc phú quý dây dưa không ngớt y như hai yêu tinh hừng hực lửa tình, sinh sôi liên tục, triền miên rất lâu, dưới dạ quang có vẻ loá mắt.
"A!" Mộc Thủy Vân hét lên một tiếng, tường vân chạy như bay ở trước mắt, nàng cuối cùng không chịu nổi, trước tiên leo lên đỉnh cao.
Con ngươi Tuyết Phong thâm thúy, hai tay mạnh mẽ đè mông nàng khiến hoa tâm run rẩy cùng co giật lâu hơn, một đoàn khói hoa bạo phát ở đáy mắt, nước ra tung toé, nhưng không chống đỡ được đỉnh cao xán lạn.
Tuyết Phong thở gấp, đè nàng xuống, nhuyễn môi trượt qua gò má ẩm ướt, đầu lưỡi liếm một chút mồ hôi, tư vị này lại như trà thơm, có dư vị lâu dài, đáy mắt ba quang ôn nhu như vậy, ôn nhu chọc người quyến luyến.
"Phong nhi..." Mộc Thủy Vân mềm nhũn, kể cả âm thanh cũng mềm nhũn.
"Ta ở đây." Tuyết Phong ngẩng đầu hôn nhẹ nàng, thấy nàng ai oán, tim nhảy một cái, khẩn trương nói: "Mệt muốn chết rồi đi, là ta không tiết chế."
"Cũng còn tốt. May mà ta phi thăng tiên cấp, nếu không, nhất định sẽ bị nàng dằn vặt chết a." Mộc Thủy Vân trừng nàng một chút, cái nhìn này thật sự quá mềm, hoàn toàn không có cường độ.
Tuyết Phong buồn cười: "Mệt như vậy, nàng còn trừng a, đừng trừng nữa."
"Nàng hay lắm, không những không biết sai, ngược lại dám trêu ghẹo ta." Mộc Thủy Vân hừ lạnh, quay người sang, không để ý tới nàng, một mình ngủ.
Tuyết Phong lập tức tới gần, ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Ta sai rồi..."
"Sai chỗ nào?" Mộc Thủy Vân vẫn nhắm hai mắt.
"Sai ở chỗ không nên, không nên chỉ làm một lần..." Tuyết Phong tà tứ cười to, túm chăn gấm đắp lên hai người.
"A... Nàng còn muốn thế nào? Ta đều mệt chết..." Trong chăn Mộc Thủy Vân đau khổ, nhưng bốn phía đen kịt, người nào đó căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
"Suỵt..."
Một ngón tay kề sát môi nàng, Mộc Thủy Vân ngẩn ra, hô hấp ấm áp phun trên mặt, bờ môi bị một sức mạnh ôn nhu nhẹ nhàng hấp duẫn.
Thật ôn nhu... Mộc Thủy Vân thở dài ôm lấy nàng, cười yếu ớt: "Nghỉ ngơi đi..."
"Ừm." Tuyết Phong vén chăn lên ôm Mộc Thủy Vân vào lòng, nói: "Ta ôm nàng, để nàng ngủ say trong lồng ngực của ta."
Cơn buồn ngủ kéo tới, Mộc Thủy Vân chậm rãi nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm: "Không cần ngủ say, ta hiện tại đã mê man..."
Tay Tuyết Phong đặt dưới chăn xoa xoa ngực nàng, lắng nghe từng tiếng hít thở, ánh mắt yên lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trăng tròn ẩn sau mây đen đã mất đi sự lộng lẫy.
Nói rõ, sắp bình minh.
Ngủ quá ngon giấc, mãi đến noãn dương vuốt ve gò má, Mộc Thủy Vân mới tỉnh, lông mi thật dài như mỹ điệp bay lượn, mềm mại rung động, nàng mở mắt ra, đưa tay xoa eo sau trận thư thích kia, một giây sau lập tức quay đầu, không thấy thuỵ nhan dễ thương lười biếng, bên giường không một bóng người, nói vậy là ở dưới lầu đi.
Miễn cưỡng ngồi dậy, bả vai cùng hai khoả thỏ ngọc lộ ra ở trong không khí, Mộc Thủy Vân không quan tâm, bĩu môi, híp mắt xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt.
Tĩnh Vân Lâu hôm nay làm ăn cực kỳ tốt, nam chưởng quỹ ở quầy hàng đùng đùng đánh bàn tính, trong lòng hồi hộp, thật sự không biết vị đại chủ nào mang đến cho hắn vận may, sinh ý hôm nay ngang bằng thu nhập nửa tháng, quả nhiên là điềm tốt.
Chỉ là bầu không khí có gì đó không đúng, mấy tên tiểu nhị thanh tú đều bưng mâm sững sờ đứng ở một bên, lưu lượng khách chật ních, chuyện làm ăn thịnh vượng, nhưng bọn họ vẫn không khống chế được tròng mắt của mình, nữ tử trang nhã một mình ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm cảnh, thật là đẹp quá đi!
Đáng tiếc mặt nạ đã che khuất dung nhan của nàng, chỉ có thể nhìn thấy nửa đường viền tuyệt thế, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn sẽ thèm nhỏ dãi, đừng nói tiểu nhị vô định lực, ngay cả thực khách phần lớn đều bưng chén rượu, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm nữ tử yên tĩnh kia.
Rõ ràng là tư thế nhàn nhã lười nhác nhưng vẫn lộ ra cảm giác cao quý, chất liệu của áo choàng là nhuyễn liêu rất phổ thông, nhưng khoác ở trên người nàng, liền biến thành hàng xa xỉ.
Con mẹ nó, tụi nhỏ mần nhau còn đều đặn hơn của tui nữa gào thét