Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân đè đầu nàng, mạnh mẽ hôn môi nàng, gắt gao đặt thân thể mềm mại dưới thân, nhu tình gió thổi không lọt tập quyển tâm tư nhau, kéo hai chân Tuyết Phong ra, hoa tâm yếu đuối mài ép, nỗi khuây khoả tiêu hồn kéo lên đỉnh cao nhất, như một luồng hoả diễm nhiệt liệt sôi trào, bùng cháy hừng hực.
"Ân... Thủy Vân..." Tuyết Phong chăm chú ôm nàng, vịn nàng, dùng cặp đùi thon dài kẹp chặt eo Mộc Thủy Vân, chịu đựng cảm thụ tươi đẹp nàng dành cho, vệt nước mắt đã khô khốc ở khóe mắt, bị một cái lưỡi ướt át liếm vào trong miệng, cả người mạnh mẽ run lên, tần suất co rút của hoa tâm đột nhiên gia tốc, quang hoa nhũ bạch lấp loé trước mắt, run rẩy nâng eo lên, niềm vui sướng trong nháy mắt đó, chẳng khác nào lửa khói chồng chất, tỏa ra một đóa hoa cực kỳ rực rỡ.
Mộc Thủy Vân ôm chặt cặp mông nhuyễn nộn của nàng, hạ thể mềm mại chống đỡ vào nhau, cảm thụ sự co giật của việc cá nước thân mật, vẫn là không muốn buông tay, mỗi cái hôn đều tràn ngập nhu tình, nhỏ vụn khắc vào trí nhớ của Tuyết Phong, nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái sao?"
Tuyết Phong ôm nàng, không muốn buông tay, để thân thể cả hai dính chặt chẽ không thể tách rời, để hai trái tim khẩn mật dán vào nhau, thở gấp hôn môi Mộc Thủy Vân, hôn mái tóc mượt mà như gấm vóc, thân mật an ủi màu đỏ như huyết dịch kia, cảm thấy hơi mệt, lẩm bẩm: "Ta rất yêu thích nàng làm như thế, nàng bỏ đi hờ hững, chỉ để lại vô tận nóng bỏng. Nàng rốt cuộc không trốn tránh nữa, ta rất vui mừng."
"Nàng vẫn chưa trả lời ta, nàng đến tột cùng có thoải mái không?" Mộc Thủy Vân nhíu mày cười.
Tuyết Phong nhếch môi, thời khắc này, ánh mắt có chút nhu mị, yêu mị như tơ, nhẹ nhàng khuynh thân, dựa vào ngực Mộc Thủy Vân, nụ cười lộ ra ý vị câu dẫn: "Ta có thoải mái không, nàng không biết hay sao?"
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, chỉ cảm thấy lửa dục đã tắt lại bắt đầu kêu gào, hỏi Tuyết Phong thoải mái không thôi, không nghĩ tới sẽ chiếm được thái độ câu người như vậy của nàng ấy, nhất thời có chút yên lặng.
"Sao vậy a?" Tuyết Phong nhấc mắt nhìn nàng, vẻ quyến rũ mông lung trong sóng mắt không giảm phản tăng, cho dù Mộc Thủy Vân có thiên đại tự chủ, cũng đừng hòng chống lại dụ dỗ.
Mộc Thủy Vân xoa bả vai trắng nõn của nàng, xúc cảm non mềm ở dưới lòng bàn tay quá mức ưu mỹ, tóc bạc dập dờn trên đầu vai trắng tuyết làm ngứa ngón tay, vén một búi tóc, hôn nhẹ.
Tuyết Phong ôm chặt đầu nàng, đôi môi không có hôn lên tóc mà là kề sát vào vòm cổ duyên dáng, trong con ngươi ba quang hỗn loạn, thở nhẹ nói: "Thủy Vân, canh giờ còn sớm, không bằng chúng ta làm một lần nữa, được không?"
Mộc Thủy Vân duỗi cái lưỡi liếm láp cổ nàng khiến Tuyết Phong ngửa đầu, thân thể đặt trên người mình, con ngươi trong suốt dĩ nhiên không còn tồn tại nữa, thay vào đó là hai viên huyết đồng óng ánh, huyết quang quỷ dị tà tứ ẩn hiện hai ngọn lửa, hai tay ám muội nhào nặn đôi gò bồng đảo của Tuyết Phong, cảm thụ thân thể nàng động tình, nhẹ nhàng rung động, thổi một hơi quanh tai nàng, thanh tuyến mê tình say lòng người: "Như nàng mong muốn."
Tuyết Phong yêu mị nở nụ cười, nàng chính là muốn Thủy Vân trở nên xông xáo, cũng như Luyện Ngục Hỏa vậy, nóng rực nồng nặc, cả người đều dồi dào nhiệt lượng cùng cảm xúc mãnh liệt, triền miên tình kiếp. Muốn thêm gấm thêm hoa, tựa hồ không có phương thức thân cận nào khác có thể so với cảm xúc dâng trào để các nàng sung sướng, để tình cảm thăng hoa phấn khởi, để ái dục giao hòa càng thêm hoa mỹ phóng túng, để linh hồn sống lại của nàng không phải chịu dằn vặt của nỗi niềm tương tư.
Bầu trời đầy sao, viên viên óng ánh long lanh, hậu viện không có người yên tĩnh cô tịch, từng tiếng thân ngâm như ẩn như hiện từ trong phòng truyền ra, lộ ra ẩn nhẫn cùng nhu tình, thanh phong xoa xoa, đi kèm giai điệu xuân tình dương liễu khiến người ta mặt đỏ tim đập, chập chờn theo cơn gió, nguyệt nhi trốn sau tầng mây toả ra ánh sáng lấp loá, phảng phất như đang dòm ngó một màn động tình bên trong song cửa.
Giường gỗ chạm trổ phát sinh tiếng cọt kẹt, lúc màn phất tung, chiếu vào hai bóng dáng trùng điệp, triền miên như mỹ xà, một cánh tay trắng nõn bất lực duỗi ra lều vải, dường như muốn nắm lấy gì đó, da thịt bởi vì run run co giật mà hiện lên một tầng ửng hồng mỹ lệ, tóc bạc đổ xuống như thác nước, hoạt rơi trên mặt đất, nhưng chưa thấm nửa điểm bụi bặm, nàng sạch sẽ, nàng yêu mị, nhưng bây giờ nàng lại bất lực.
Nhìn hình dáng yêu dị mê người ở bên dưới, hai mắt Mộc Thủy Vân đỏ như máu, không khỏi nâng eo, hai ngón tay tăng nhanh tốc độ và mài ép, mặc cho đôi chân dài trắng như tuyết chăm chú cuốn lấy eo nàng, khẩn cấp đến sắp vô lực, nhưng cũng khó thoát khuây khoả kịch liệt.
"Ách..." Tuyết Phong mạnh mẽ cong eo, xoẹt một tiếng, bức màn bị nàng run rẩy kéo xuống, trước mắt quang hoa lấp lóe, mị nhãn như tơ, thần vận lộ ra thống khổ cùng hưởng thụ, ở một khắc giống như sóng lớn kịch liệt giội rửa tâm tư, mệt mỏi híp mắt lại, nhưng khi nhìn thấy nhu tình trong con ngươi Mộc Thủy Vân, thân thể mềm oặt vô lực, thở hổn hển: "Tha cho ta, nghỉ ngơi một hồi."
"Nàng cứ việc nghỉ ngơi, đêm nay sẽ chấm dứt ở đây." Mộc Thủy Vân mổ nhẹ môi nàng, cảm thụ nàng hô hấp mềm mại, liền hôn một lát, chờ Tuyết Phong bình phục, mới cẩn thận rút ngón tay ra.
Nhìn song chỉ trắng mịn thuỷ nhuận, toả sáng lộng lẫy, Mộc Thủy Vân động dung, ngậm ngón tay vào miệng, lưỡi mềm cẩn thận liếm láp chất lỏng ấm nóng, thoả thích thưởng thức tư vị.
Tình cảnh này rơi vào mắt Tuyết Phong đúng là quá mức chấn động, sao Thủy Vân có thể làm như vậy trước mặt nàng, đây cũng quá mỹ uế đi.
Ngoài cửa sổ mùi hoa liêu nhân, dưới bóng cây phong ảnh cô đơn, chỉ để lại nguyệt nhi tung xuống chói lọi, trong ý thơ mang theo tiêu điều.
Trên giường, hai mỹ nhân tuyệt mỹ rúc vào nhau, Mộc Thủy Vân khẽ vuốt tóc bạc, ánh mắt xa xôi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ hồi lâu, nói: "Chúng ta nên hành động thôi."
"Nàng đáp ứng ta, bất luận làm sao, nhất định phải toàn thân trở ra." Tuyết Phong nhướn mày nhìn nàng, trong con ngươi ẩn ẩn nghiêm nghị.
Mộc Thủy Vân ôn hòa nhìn nàng, cười nhạt: "Đại nội có hai cao thủ tiên cấp tọa trấn, nhưng ta sẽ cẩn thận. Kỹ thuật dịch dung của thủ hạ Diệp Cổ cũng không kém, chỉ cần cải trang tốt, sẽ không dễ dàng bị nhận ra. Lần này, tất thành công bắt được ngọc Bích Long. Còn nàng, hậu cung mỹ nữ như mây, con mắt của nàng cũng không nên trợn lên quá lớn."
"Xì xì, câu nói này của nàng tràn ngập vị chua a." Tuyết Phong không khỏi trêu ghẹo, kỳ thật trong lòng rất vui mừng, hiếm khi thấy Thủy Vân nổi cơn ghen.
Mộc Thủy Vân đè nặng nàng, nghiêm mặt nói: "Ta nói thật đó."
"Được rồi, hậu cung mỹ nữ như mây nhưng ta không có nửa điểm hứng thú, người ta muốn chỉ có nàng." Tuyết Phong động viên, hôn môi nàng một cái, tay trắng xuất một chiêu, y vật của hai người tự chủ phiêu tới.
Thấy Tuyết Phong bảo đảm như vậy, Mộc Thủy Vân yên tâm, tự mình hầu hạ nàng mặc áo, lại tức tốc mặc vào sam tử của mình, đơn giản rửa mặt một chút, xua tan khí tức lưu luyến ám muội trong phòng, chỉ để lại mùi hoa nhàn nhạt.
Vương phủ, chính sảnh, mấy tỳ nữ bưng khay, cung kính lui xuống.
Diệp Cổ nhìn ánh trăng dần thâm ngoài cửa, trong lòng có chút cấp bách, sao Thủy Vân còn chưa tới? Hắn âm trầm nói: "Lại đi thông báo một lần."
Tiểu Lan cuống quýt thi lễ, vừa muốn bước ra cửa, lại bị một bóng người va vào, thân thể run lên, suýt chút nữa khuynh đảo.
Mộc Thủy Vân liền vội vàng đỡ lấy nàng, cười nói: "Gấp gáp như thế làm gì?"
"Cô nương, Vương gia chờ đợi đã lâu." Tiểu Lan không dám làm càn, ổn định thân hình xong liền đứng qua một bên.
"Tốc độ của Vương gia thật nhanh, như vậy đã an bài xong." Mộc Thủy Vân vừa vào cửa liền thấy một nam tử áo trắng ngồi trên ghế khách, chân mày cau lại.
Nam tử này, tướng mạo tuấn mỹ dị thường, tóc đen không câu nệ rối tung trên đầu vai, đường viền nhu hòa, một đôi mắt như sao sáng hơi nheo lại, cũng đang yên tĩnh quan sát nàng.
Nam tử đứng dậy đi tới trước mặt Mộc Thủy Vân, tay còn nắm một cái Bạch Ngọc Phiến, ôn văn nhĩ nhã hướng Mộc Thủy Vân hành lễ: "Thuộc hạ Tử Cẩn, gặp qua Quận chúa. Không ngờ, Quận chúa phong thái trác tuyệt, dung nhan có thể so với thiên tiên, thật sự khiến tại hạ than thở."
quạt Bạch Ngọc
"Ngươi không phải nữ tử, than thở làm gì? Trong số mấy nam tử, dung mạo của ngươi cũng là số một số hai, phong thái lẫm liệt." Mộc Thủy Vân cười nhạt nâng hắn dậy, nhíu mày nói: "Tử Cẩn công tử, nói vậy ngươi chính là cao thủ dịch dung trong miệng Vương gia. Quả thật là tuổi trẻ tuấn lãng, phong độ phiên phiên."
"Quận chúa quá khen." Tử Cẩn cúi đầu, thái độ vẫn kính cẩn.
Diệp Cổ mỉm cười, thấy Tuyết Phong không có đi theo bên cạnh Mộc Thủy Vân, nói vậy là đã đến hậu cung, nếu đã thế thì bọn họ cũng có thể mau chóng hành động, nhíu mày nói: "Thủy Vân, nàng tức khắc theo ta tiến cung, bái kiến Hoàng thượng. Bây giờ là giờ Tuất ba khắc, cửa cung sẽ đóng vào giờ Hợi, mà Hoàng huynh sẽ đi ngủ vào giờ Hợi ba khắc. Từ giờ Hợi đến giờ Tý, trong khoảng thời gian này, cần bắt đến ngọc Bích Long."
từ h đến h
từ h đến h
từ h đến h
"Một canh giờ, đầy đủ." Mộc Thủy Vân ở trong lòng hoán đổi đơn vị thời gian, một canh giờ bằng hai giờ, thời gian đặc biệt đầy đủ.
"Lập tức xuất phát." Diệp Cổ vung tay áo lên, một tầng sáng tím bao trùm cả phòng, thời khắc tiêu tan, ba người đều không gặp.
Bên trong Phụng Thiên Điện, mùi đàn hương bao phủ.
Ánh trăng mỹ hảo, nhưng Diệp Minh Lãng không có tâm tình dư thừa thưởng thức nguyệt quang, hắn ngồi ngay ngắn ở long ỷ, biểu hiện nghiêm túc đánh giá dáng người thản nhiên bên trong điện, cùng với dung nhan khuynh thành của nàng, tất cả từ ngữ đẹp đẽ xẹt qua trong đầu, e sợ đều không đủ hình dung vẻ đẹp và sự tinh khiết của nàng, hắn khẽ cười: "Không nghĩ tới Mộc cô nương dung mạo mỹ lệ, một thân khí tức thuần khiết hoàn mỹ. Bạch sam càng tôn lên ý vị đặc biệt đó, quả thật là khác với tất cả mọi người. Chẳng trách Hoàng đệ của trẫm thường xuyên treo ngươi ở bên mép, ngay cả lỗ tai của trẫm, đều sắp thành kén rồi."
"Hoàng thượng quá lời." Mộc Thủy Vân nhíu mày, khẽ nói, Diệp Cổ có tâm tư gì, nàng rõ rõ ràng ràng, hiện tại nghe rõ Hoàng đế nói như vậy, trong lòng có chút dao động, nhưng trên mặt vẫn hòa khiêm tốn, tầm mắt chuyển lên người Hoàng đế, cùng tên công công trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn.
Thịt thịt thịt ~