Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Kịch liệt chập chùng kéo dài trong chốc lát, cho tới khi hai hàng nước mắt lướt xuống từ khóe mắt Tuyết Phong, nàng run rẩy nắm chặt cánh tay, hoa tâm cấp tốc co giật, bên trong dũng đạo co giật chiếm cả tâm trí nàng. Cả người đỏ ửng, không ngừng run rẩy, mảng lớn nước tình mãnh liệt phun ra giống như suối tuôn, tựa như sóng lớn hung hăng tập kích, nhưng khi được nhu tình an ủi thì từ từ dừng lại.
Ánh mắt Mộc Thủy Vân tràn đầy sự mê muội hôn tấm lưng trắng nõn của Tuyết Phong, khiến cho nàng thở hổn hển ngẩng đầu lên, vừa rồi nàng như tiêm cành mềm mại chịu không nổi sự kịch liệt của cuồng phong, liền bị tàn phá.
Một giọt nước mắt lướt xuống, huyết mâu của Mộc Thủy Vân trở về trong suốt, từ từ dừng nụ hôn lại, ngước mắt nhìn chăm chú khuôn mặt trắng bệch của Tuyết Phong, tim nhảy lên một cái, căng thẳng kêu: "Phong nhi!"
"Không có chuyện gì." Tuyết Phong thở nhẹ một tiếng, cười trấn an.
Mộc Thủy Vân thận trọng rút ngón tay ra, cảm giác thiêu đốt nóng rực kia đã biến mất, nhưng chất lỏng trong suốt trên ngón tay lại lẫn lộn với máu, cả kinh, nàng tổn thương Tuyết Phong rồi!
"Phong nhi..." Mộc Thủy Vân căng thẳng ôm chặt Tuyết Phong, kéo chăn mỏng đắp lên thân nàng, không ngừng hôn môi nàng, ngữ điệu không còn hờ hững như ngày xưa: "Xin lỗi..."
Tuyết Phong nheo mắt, thấy Mộc Thủy Vân sốt sắng như vậy, ở trong lòng có chút vui vẻ, đưa tay xoa hàng lông mày của nàng, vuốt lên mi tâm đang nhăn nheo kia, mỉm cười nói: "Ta thật sự không có chuyện gì, chẳng qua chỗ kia hơi đau, điều tức một hồi là tốt rồi, nàng không cần khẩn trương."
"Ta giúp nàng điều tức." Thanh tuyến Mộc Thủy Vân ôn nhu như gió xuân, bàn tay nhẹ nhàng bao trùm nơi đó của Tuyết Phong, đoàn sáng vàng trong suốt được rót vào dũng đạo, chữa trị cảm giác sót rát bên trong.
Cảm giác thư thích xông lên đầu, Tuyết Phong lười biếng, cơ thể hệt như chim nhỏ, nép vào người Mộc Thuỷ Vân, nằm trong lòng nàng ấy, cái ôm mềm mại làm tâm trí nàng an bình, tâm linh phảng phất bồi hồi khí tức an lành, hóa thành ấm áp nhu tình làm dịu nội tâm nàng.
"Đã tốt hơn chưa?" Mộc Thủy Vân chăm chú nhìn khuôn mặt Tuyết Phong, nhìn rõ thần tình đang hưởng thụ của nàng, bên môi hiện lên một nụ cười ôn nhu.
Tuyết Phong miễn cưỡng nheo mắt, quyến rũ cười, gằn từng chữ một: "Nàng thật sự săn sóc tỉ mỉ. Có vợ như vậy, còn cầu mong gì."
Mộc Thủy Vân nở nụ cười, gạt sợi tóc thướt tha trên vai Tuyết Phong ra đằng sau, sau đó liền đặt nàng xuống giường, bản thân cũng nằm nghiêng ở bên người nàng, ánh mắt nhìn về phía chân trời thông qua cửa sổ, tà dương mờ nhạt ánh vào mi mắt, xem ra, các nàng triền miên rất lâu, than thở: "Sư phụ không quản đường xa đến xem ta, nhưng ta lại vội vàng ra đi, giờ khắc này, trong lòng ta ngược lại có chút không nỡ rời xa."
"Tử Vân Trúc quả thật rất đẹp, nàng không nỡ cũng hợp tình hợp lý." Tuyết Phong nghiêng người sang, quay lưng về phía Mộc Thủy Vân, trong thanh tuyến miễn cưỡng lộ ra một ý vị khác.
Mộc Thủy Vân nheo mắt, liêu khởi sợi tóc bạc ngửi ở chóp mũi, lãnh hương tràn vào trái tim, cười yếu ớt, rướn người đến cổ Tuyết Phong, thổi vào tai nàng một luồng khí, trêu đùa: "Phong nhi của ta, nàng lại ghen rồi."
"Ngủ!" Tuyết Phong khẽ cáu một tiếng, nhắm mắt không thèm để ý.
Mộc Thủy Vân ôm chặt nàng, nụ cười yếu ớt vẫn đọng trên môi, dần dần ngủ say.
Đêm khuya yên tĩnh, ánh sao sặc sỡ sáng chói, trời đêm thâm thúy trở nên tươi đẹp vô hạn, trăng sáng giữa trời, phù vân ám sắc bồng bềnh ở trong đêm tối, mị lực thiên nhiên không còn trống trải, giống như phác họa vài nét bú,t miêu tả một bức tranh vừa mỹ lệ vừa ảo diệu.
Đêm khuya tĩnh lặng, tĩnh lặng như nước sông chảy dài, không xao động, cũng không gợn sóng.
Đột nhiên, một tiếng gầm rú vang vọng ở trong thiên địa, chấn động khiến phù vân tĩnh dật phiêu trần kia kịch liệt run rẩy một hồi, theo gió tản ra khắp nơi.
Lầu các cực cao cũng không che giấu được tiếng gầm rú kinh thiên động địa này, một luồng sáng mãnh liệt kéo đến, theo tiếng thét bao trùm toàn bộ lầu các. Mỗi một tầng lầu đều phi thường trang nhã, lang diêm ngọc vũ. Lầu các trang hoàng cao đến trăm trượng, dưới bầu trời đêm, có thể thấy hào quang của nó tỏa ra, có hơn năm mươi tầng, tầng lầu cao nhất lập loè quang hoa băng lam.
mái nhà được dát bằng ngọc
"Chúc mừng Lâu chủ, vũ hóa đăng tiên." Liệt Phong chắp tay quỳ gối giữa phòng, trong lòng đâu chỉ ước ao, mơ hồ còn có đố kỵ.
Buổi tối mười ngày trước, bầu trời phong vân dũng động, sấm vang rung trời.
Tử La tiên lôi cường hãn bắn xuống Thanh Vũ Lâu, lúc đó hắn còn đang ngủ, sau khi tránh ra liền nhìn thấy một màn mà hắn suốt đời khó quên.
Mạc Vô Hoan cư nhiên lấy sức mạnh của một mình hắn nhảy lên đối kháng lôi kiếp, mỗi một kích của Tử La tiên lôi cường hãn kia như đang đánh vào trái tim, một bên cảm thán thành tựu của Lâu chủ, một bên sợ hãi, nếu bị sấm sét tráng kiện kia bổ xuống thì không thể nào còn đường sống, sau khi tiếng nổ chấn động biến mất, hào quang màu tím hoa lệ tràn ngập ra ngoài, Lâu chủ thuận lợi phi thăng.
Hiện tại nhớ đến, giống như đang nằm mơ, mà điều khiến Liệt Phong kinh ngạc lại là một cái khác, đêm đó bầu trời mây đen giăng kín, động tĩnh Tử La tiên lôi gây ra thật sự là kinh thiên động địa, nhưng lôi kiếp này không chỉ đánh xuống Thanh Vũ Lâu, còn có một đạo khác đến từ phía Đông, là hoàng thành, như vậy, đêm đó còn có một người khác phi thăng, chẳng lẽ là...
Khi Liệt Phong trằn trọc, nam tử phía sau hoa rèm cẩm tú rốt cuộc ngồi dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa tóc trước ngực, trên mặt vẫn đeo mặt nạ khủng bố bằng đồng xanh, trầm ngâm chốc lát liền nói: "Những lời khen tặng, không cần phải nói, bổn lâu hiện tại không có tâm tình vui sướng. Một ngày không bắt được Mộc Thủy Vân, bổn lâu một khắc sẽ không cảm thấy bình yên. Bây giờ Mộc Thủy Vân đã luyện thành Phục Ma Kiếm Quyết, lại có Luyện Ngục Hỏa, nếu phải bắt nàng, khó càng thêm khó. Có điều, Mộc Thủy Vân là nhất định phải bắt về, trên tay nàng có ba viên Linh hồn nguyên châu, bổn lâu nhất định phải có được."
Liệt Phong trầm tư nói: "Hiện tại Huyết Phật châu biến thành một phần trên cơ thể nàng, chỉ cần bắt được nàng, liền có được ba viên Linh châu kia. Thuộc hạ biết được trên tay Lâu chủ đã có một viên, còn ba viên khác, phân bố trong ba thế lực, e sợ không dễ dàng lấy được."
Mạc Vô Hoan tự nhiên biết rõ sự lo lắng của Liệt Phong, mâu quang trở nên âm trầm, nói: "Thiên Sơn Tuyết Phong, bổn lâu sớm muộn cũng sẽ lấy được. Tiện nữ nhân Hoa Như Thương kia không cần phải lấy lòng nữa, bổn lâu hiện tại đã vượt xa quá khứ, diệt trừ Bích Hải chỉ đơn giản như diệt một con kiến thôi. Viên Linh châu đó trước hết cứ ký gửi ở Bích Hải đi, chờ bổn lâu rảnh rỗi sẽ đi lấy, còn hai viên khác, ở Dược Tiên Cốc và hoàng lăng. Trải qua chiến dịch ở Dược Tiên Cốc, bổn lâu cảm thấy Mộc Thủy Vân rất nhanh sẽ về đoạt Linh châu, đến lúc đó, chúng ta làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ ở đằng sau. Chỉ có oán lực của Huyết Phật châu, mới có thể khống chế Linh châu, chờ nàng có được Linh châu chúng ta liền cướp. Nàng không phải cùng Diệp Cổ giao hảo hay sao, chúng ta liền dùng nàng để bức bách hoàng thất, mở ra hoàng lăng."
"Kế sách này rất hay." Liệt Phong không thể không khâm phục mưu trí của Lâu chủ, như vậy, bọn họ sẽ có được mà không mất nhiều sức, nếu có thể tập hợp đủ bảy viên Linh châu, ngày thống nhất đại lục ngay trong tầm tay.
Mạc Vô Hoan híp mắt, trên đôi môi đỏ hồng kia hiện lên một vệt cười quỷ dị: "Thực lực của Mộc Thủy Vân tăng mạnh, lần này bổn lâu cần tự thân xuất mã, mới có thể không xảy ra sơ hở nào."
"Thuộc hạ nguyện ra sức trâu ngựa vì Lâu chủ." Liệt Phong cung kính nói.
Gió nhẹ thổi bay hoa liêm, tóc đen nhu thuận tung bay, năm ngón tay thon dài hướng lên trời, xoè ra, một vệt sáng mãnh liệt vàng óng tỏa ra, Linh châu long lanh chậm rãi nổi lên giữa không trung, Mạc Vô Hoan dùng đầu ngón tay đụng vào Linh châu, cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ phản bắn trở về, hắn khẽ mỉm cười, một vệt đen chậm rãi bốc lên triệt để bao trọn Linh châu ở bên trong, chỉ có sức mạnh hắc ám thuần khiết mới có thể khống chế Linh châu, nguồn sức mạnh này không phải của hắn mà là tới từ linh hồn tiên cấp mạnh mẽ kia, cô gái kia thật lợi hại, cư nhiên lấy linh hồn khế ước thần thú Kỳ Lân, tiếng gầm rú lúc nãy thật sự kinh thiên hãi địa, truyền cách năm mươi tầng, lỗ tai hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn, viên Linh châu hắn có cũng không phải mượn tới ngắm cảnh, mà là có tác dụng lớn hơn.
"Linh hồn nguyên châu có thể cảm ứng lẫn nhau, thông qua cảm ứng của nó, bổn lâu đại khái đã biết được vị trí của Mộc Thủy Vân, nàng ở hoàng thành phía Đông, lập tức phái người đi giám thị nàng, nhớ kỹ không nên để cho nàng phát hiện, càng không thể cùng nàng nổi lên xung đột rồi phá hỏng đại sự." Mạc Vô Hoan hững hờ thưởng thức móng tay đã được tu bổ trơn mượt, híp mắt nói: "Chưa bắt được viên Linh châu của Dược Tiên Cốc thì không thể manh động."
Liệt Phong chắp tay đáp ứng: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Thời gian bay lượn, không hề lưu lại dấu vết.
Mộc Thủy Vân thản nhiên dựa ở bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm, lưu vân trắng nõn chảy dài, một trận gió mát xoắn tới, như xuyên thấu qua ràng buộc của tầng mây, thổi vào cửa sổ, thổi bay mái tóc nhu thuận mềm mại của nàng. Lười nhác vuốt mái tóc xuống vai, sau khi khế ước Luyện Ngục Hỏa, nàng phát hiện thân thể có hơi khác thường, cỗ khí lực lưu động kia vẫn ẩn giấu bên trong đan điền của nàng, bình thường không vận khí, thì nó sẽ không tùy ý thoát ra, nhưng nếu khi nàng vận hành tôn khí, cỗ khí dùng để ngưng tụ khí lực kia sẽ chia làm vài cỗ, cùng nhau xâm nhập kinh mạch, ảnh hưởng tâm tư của nàng. Tâm cảnh luôn ôn hòa bị khí lực kia ảnh hưởng, khi thì trở nên kích động, khi thì trở nên bạo ngược, khiến nàng kinh tâm. Nàng có lúc sẽ không khống chế được bản tâm làm ra điều gì đó trái ý muốn, ví dụ như mấy ngày trước đây, nàng đã không kịp khống chế Luyện Ngục Hỏa, thương tổn Tuyết Phong.
Mộc Thủy Vân nhắm chặt mắt, đối với chuyện này nàng vẫn canh cánh trong lòng, vì lẽ đó những ngày qua nàng đều không dám tới gần Tuyết Phong, chỉ sợ bản thân mất khống chế, xúc phạm tới nàng ấy, nhưng hai người nị cùng một chỗ, Tuyết Phong lại xinh đẹp mê hoặc như vậy, thời khắc đều câu dẫn nàng, nàng chỉ sợ bản thân sẽ không nhịn được.
Tóc đen bồng bềnh, bóng lưng gầy gò kia đứng ở bên cửa sổ, đường cong yểu điệu, yếu đuối mong manh, nàng không quen mặc áo đen, cho nên đến Cẩm Hiên, mua hai bạch sam thanh lịch, gió mát thổi tới, bạch y tung bay, thời khắc này tĩnh dật tôn lên khí chất ôn hòa hoàn mỹ của nàng, dù dáng vẻ không vạn thiên, nhưng cũng là khuynh thành cố phán.
Sự tình của Thất Tiên Phong thì Tử Vân Trúc đã vì nàng dốc hết sức chống đỡ, Mộc Thủy Vân có chút thẹn với sư phụ đã tận tâm tận lực vì nàng. Nàng nghe nói qua công hiệu của tiên trì là có thể hóa giải tất cả tà khí, nàng làm sao không muốn làm người bình thường đi, nhưng là, không có sức mạnh của Huyết Phật châu, nàng rất khó để tụ tập bảy viên Linh châu trong khoảng thời gian ngắn, nàng có thể chờ, nhưng Tuyết Phong lại không. Nàng không thể để Tuyết Phong lại phải chịu đau khổ nữa, phải nhanh chóng lấy được Linh châu, Dược Tiên Cốc nhất định phải đi, nàng quyết định hai ngày này sẽ đi Vân Nhai Cốc.
Tác giả có lời muốn nói: Màu trắng thích hợp Thủy Vân, phi thường thích hợp.
Editors cũng có lời muốn nói: Truyện sắp chạm mốc k views rồi, cám ơn mấy thím rất nhiều ~