Chương : Hoá Giải Hiểu Lầm
Thấy Hoàng Vĩ im lặng Melina biết chắc là hắn đã chịu thua rồi, nên là cô cũng không tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa.
Dù sao thì người ta cũng đang bị thương cần tĩnh dưỡng, mình đã không giúp được người ta thì thôi lại còn chọc cho họ phát bực.
Hoàng Vĩ cũng không có để bụng việc vừa nãy cho lắm, hắn chỉ hơi chút khó chịu khi bị Melina nói kháy thôi.
Đàn ông là giống loài đơn giản và không thích thù dài mà! (Tác: Mang thù hơn mười năm mà dám nghĩ vậy hả?)
Hoàng Vĩ nói:
"Cô nghĩ thế nào về họ?"
"Hả?"
"Ý tôi là nhóm Bason ấy, cô nghĩ gì về họ?"
"Hmmm...!Phải nói sao đây? Mỗi người họ đều có một cá tính, nhiệm vụ riêng trong đội.
Bason là đội trưởng nhưng cậu ta thiếu kinh nghiệm chỉ huy...
"Thôi ngừng!" Hoàng Vĩ cắt ngang lời Melina, nếu như không kịp thời ngăn cô ta lại thì xác định đây sẽ là một tràng văn dài ngoằng lên tới mấy ngàn chữ.
Mà tác giả lại không muốn cậu chương (nói trắng ra là lười) nên đành phải ngậm ngùi (cười thầm) bỏ qua: "Tôi không hỏi về tính cách, mà là về cảm nghĩ cơ.
Bason đã cố gắng tấn công cô, phải không? Cô có ghét cậu ta không?"
Melina bật cười:
"Cậu dùng từ nghe trẻ con quá!"
Hoàng Vĩ thở dài:
"Biết sao được, tôi đâu có chuyên ngành văn học."
"Thôi, không chọc cậu nữa.
Lỡ như cậu tăng xông nằm vật ra đấy thì tội tôi chịu hết à?"
Lần thứ hai trong ngày, Hoàng Vĩ đã bị Melina tặng cho một cú nốc ao (knock out) khiến hắn cứng cả họng.
Quay qua ngoảnh lại vẫn là bị cô nàng vả mặt.
Nói không lại, im cũng không xong.
Hắn phải làm sao mới vừa lòng đây?
Như không để ý tới Hoàng Vĩ, Melina nói:
"Còn về những gì mà cậu hỏi, tôi có ghét Bason hay không ấy hả? Dĩ nhiên là không rồi!
Bason tấn công tôi vì tôi là kẻ đáng nghi.
Mặc dù bản thân không hề có tội nhưng việc tôi chống trả khi cậu ta đang thi hành công vụ đã là có lỗi rồi, tôi lấy lý do gì để hận cậu ta đây?
Mà sao cậu có vẻ quan tâm tới Bason thế, chả nhẽ..."
Melina chưa nói dứt câu thì Hoàng Vĩ đã bất giác lùi ra đầu giường, nếu không phải đang bị băng bó kín người thì độc giả sẽ thấy hắn đưa tay ra sờ đằng sau mông.
"Đừng có đùa như vậy, nghe gay go quá đấy!"
Hẳn là rất gay go!
Nếu Hoàng Vĩ mà biết hắn và Bason đang dính phốt LGBT (Làng Gốm Bát Tràng) với nhau thì không khéo sẽ kiếm cái lỗ nào đó chui xuống mất! Hoặc là vào hang ở chung với fan MU.
Melina: "Nói chung, tôi chẳng có ý nghĩ xấu nào với họ cả đâu!"
"Cô chắc chứ?"
"Chắc, sao tôi lại phải nghi ngờ lời nói của chính mình chứ!"
Hoàng Vĩ bật cười khiến cho mặt Melina lộ rõ vẻ khó hiểu.
Phải vài giây sau, hắn mới nói to:
"Mấy người nghe rồi đó, ra đây đi."
Câu nói vừa rồi làm Melina bất ngờ, cô quay đầu lại và sững sờ khi nhận ra các thành viên nhóm chat, tổ đội anh hùng và cả Marin đều đang đứng trước cửa phòng bệnh.
Quá rõ ràng, họ đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người từ nãy tới giờ rồi.
Melina quay sang nhìn Hoàng Vĩ, cô gầm gừ:
"Cậu biết họ đã tới nên cố tình trêu tôi phải không?"
Hoàng Vĩ nhún vai:
"Cho cô nói lại, nãy giờ ai mới là người trêu tôi ấy nhờ?"
"Với lại, cái đó là do cô kể chuyện nhập tâm quá nên mới không để ý tới mấy người kia đó thôi!"
Melina lại quay sang nói với những người kia:
"Mấy người tới từ lúc nào?"
Roland đáp:
"Từ cái khúc ngươi kể là đã lấy trộm tiền của ta."
Giọng Roland rất từ tốn nhẹ nhàng nhưng Melina nghe cứ như là tiếng sấm nổ bên tai.
"Ờ...!ờ...!hi hi...!" Không biết phải giải thích như thế nào, Melina đành phải cười trừ.
"Khỏi cười, ngươi lấy của ta bao nhiêu?" Roland lạnh lùng nói.
Melina lắp bắp:
"À...!ờ...!khoảng...!vài trăm đồng bạch kim, cụ thể là...!là...! trăm đồng!"
"Ặc!"
Melina vừa nói xong con số là Marin mém tí nữa ngã ngửa ra sau, may là có Mariana và Erik đỡ hộ.
Cô run run nói:
" ...! đồng bạch kim!!! Oh my God!" (Khúc này tác để tiếng Anh luôn cho nó máu!)
Mariana và Erik vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trên mặt nhưng bên trong họ cũng chấn động lắm.
đồng bạch kim, đó là một món tiền khổng lồ kể cả với các quý tộc tầm trung (quý tộc cao hơn thì không nói).
Hoàng Vĩ thì thầm:
"Ê Thông Tuệ, đồng bạch kim đổi ra Việt Nam đồng là bao nhiêu?"
[ ...!]
"Sao vậy?"
[ Bạn chắc là muốn biết chứ? ]
Nghe Thông Tuệ trả lời như vậy, Hoàng Vĩ nuốt nước bọt, hắn đáp:
"Phải, mau nói đi!"
[ Đáp: đồng vàng đổi ra được triệu Vnđ, vậy nên đem triệu đó nhân cho sẽ ra con số cần biết.
]
" triệu nhân với sẽ ra đáp số là...
tỷ Vnđ...!"
Lần này tới lượt Hoàng Vĩ ngả ngửa ra sau, cũng may là hắn đang ở trên giường nên không có chấn thương (mà thật ra chấn thương sẵn rồi.).
tỷ Vnđ, một con số khủng cmn khiếp.
Nhất là đối với một thằng sinh viên nghèo như Hoàng Vĩ thì nghe xong chấn động gấp mười.
(Và tác cũng vậy!)
"Nhưng mà tôi mới xài được có mấy đồng thôi à, còn lại ở đây nè!"
Nói xong Melina lấy trong găng tay trữ đồ ra một bao tiền, bên trong rủng rỉnh những đồng xu sáng loáng.
Cô đưa nó cho Roland.
Sau khi kiểm tra một lúc thì Roland mới nói:
"Thiếu đồng, thôi thì cũng được."
Chỉ đợi có vậy, Melina hồi hộp hỏi:
"Nếu vậy...!bỏ qua cho tôi đi được không?"
"Cũng được thôi! Nhưng..."
"Nhưng sao?"
"Số tiền ngươi đã tiêu, phải trả lại cho ta."
"Không phải ông nói bỏ qua đã bỏ qua rồi ư?"
"Thì đúng là ta nói có bỏ qua, nhưng là bỏ qua tội ăn cắp chứ không nói bỏ qua tội tiêu tiền cỉa ta.
Nghe rồi đấy, đồng bạch kim, đồng vàng, đồng bạc, đồng thường.
Trả không thiếu một xu!"
Phen này Melina xác định là phải nai lưng ra làm culi cho Roland sai bảo rồi!
Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ!
Hết chương