Chương : Melina ()
{Góc nhìn của Melina}
Chết rồi, tôi hồ đồ quá!
Trong một phút bất cẩn lơ là tôi đã để lộ thân phận là quỷ tộc của mình trước mặt tổ đội anh hùng.
Tất cả là tại con mực đáng nguyền rủa kia! (Tác: Tất cả là tại Decade!)
Giờ thì hay rồi, tôi không biết phải giải thích thế nào cho họ hiểu được đây.
H với Melina thì không nói làm gì rồi, bởi vì họ đã biết trước tôi là ai.
Vấn đề nan giải là phải nói thế nào cho những người còn lại.
Đối với một người được xem là niềm tự hào của nhân loại cho công cuộc chống lại ma vương như Bason, thì việc có một kẻ thuộc về chủng tộc của kẻ thù trà trộn trong hàng ngũ là điều không thể chấp nhận được.
Huống hồ chi con người ở nơi đây lại còn ghét cay ghét đắng quỷ tộc nữa cơ chứ!
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Bason đã chĩa mũi kiếm về phía tôi.
Cậu ta gằn giọng:
"Cô...!Đồ hai mang!"
Nếu bây giờ tôi nói rằng tôi không phải gián điệp của ma vương quân gửi tới thì cậu có tin không?
Câu trả lời đương nhiên sẽ là không rồi!
Biết thế nên tôi chẳng đáp lại làm gì cho mệt!
Không thấy tôi trả lời, Bason có vẻ như giận lắm:
"Cô không muốn nói thì thôi! Rất tiếc, nhưng tôi đành phải khống chế cô trước vậy.
Đừng trách tôi!"
Nói xong Bason vung kiếm chém liên tục về phía tôi.
Dù cậu ta không muốn làm tổn thương tôi nhưng từng đợt chém như vũ bão kia khiến tôi không thể không chống trả được.
Tôi dùng kiếm đón chặn hết toàn bộ, chỉ chặn thôi chứ không đánh trả.
Nếu làm vậy thì tôi sẽ bị ghép vào tội gây thương tích người đang thi hành công vụ mất!
Nhưng có vẻ như Bason vẫn chưa chịu bỏ qua rồi!
Cậu ta lại tiếp tục tấn công tôi.
Một tiếng "keng" chát chúa vang lên...
H đã lấy kiếm chặn đòn vừa rồi của Bason cho tôi.
Cậu ta cười, nói:
"Bình tĩnh lại đã nào!"
Bason gắt gỏng đáp:
"Bình tĩnh thế quái nào được.
Anh thử nghĩ xem, nếu có một kẻ ở phe đối địch trà trộn vào hàng ngũ quân ta thì anh có bình tĩnh nỗi hay không?"
H điềm tĩnh đáp, cậu ta vẫn cười:
"Nào nào...!Hạ hoả đi đã.
Việc cấp bách cần làm bây giờ là đối phó với con quái vật kia đã kìa! Nếu bây giờ cậu khống chế Melina lại thì không phải chiến lực của chúng ta bị giảm đi rồi sao?"
"Chi bằng giải quyết con mực quái kia trước rồi giải quyết chuyện này sau, cậu thấy có được không?"
Đúng rồi đấy, nếu như giờ tôi bị bắt trói lại một chỗ thì khác gì có thêm một cục tạ không.
Vừa không thể chiến đấu lại còn đặt thêm gánh nặng cho cả nhóm nữa.
Cách mà H nói là hợp lý nhất rồi đó!
Đồng đội của Bason và Marin cũng lên tiếng can ngăn:
Marin: "Phải đó Bason, tạm thời cứ như vầy đi."
Mariana: "Đúng đó! Bất hoà bây giờ thì không tốt đâu!"
Có vẻ như sau khi được H và các đồng đội thông não thì Bason đã hạ hoả rồi.
Bason nói:
"Nếu như sau khi hạ con ma thú đó rồi cô ta trốn mất thì sao đây?"
H cuời:
"Thì tôi để cậu còng đầu về cho Roland xử thôi!"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng H đã bị mật nhắn tin cho tôi từ nhóm chat.
Tất nhiên là ở chế độ riêng tư:
[ - H: Nghe nè @Melina, khi con quái vật kia bị tiêu diệt xong thì cố vác giò lên cổ mà chạy đi hiểu chưa ]
[ - Melina: Thế còn cậu ]
[ - H: Yên tâm, tôi thì không sao chứ cô thì khác đấy.
Dù gì thì một phần lỗi cũng là do tôi mà ]
Tất nhiên là khác rồi, H là con người nên cho dù cậu ta có bị tình nghi đi chăng nữa thì cùng lắm là bị thẩm vấn mà thôi.
Còn với tôi, một quỷ tộc thì làm gì có chuyện đòi quyền con người ở đây.
Không cần biết đế quốc có nhân đạo tới đâu, họ chắc chắn sẽ tra tấn, bỏ đói hòng bắt tôi khai ra những thông tin mà cả chính tôi cũng chẳng biết.
Và tôi không thích thế một chút nào!
Đừng có hòng tôi để điều đó xảy ra với tôi.
Vậy nên tôi sẽ chạy!
H ra lệnh:
"Được rồi, vì bây giờ số lượng quân ta đã giảm đi đáng kể cho nên lần này phải tốc chiến tốc thắng."
"Nghe tôi chỉ huy."
"Nhiệm vụ của mọi người rất đơn giản.
Cầm chân con quái vật kia khoảng hai phút, chỉ cần hai phút thôi, phần còn lại sẽ do tôi giải quyết."
"Bason, Rockin và Andrew.
Ba người cố gắng áp sát con quái vật, không cho nó có cơ hội tiếp cận những người khác."
"Azell, Melina.
Hai người có thể khoá các xúc tua của nó thêm một lần nữa được không?"
Cả tôi và Azell đồng thanh:
"Không vấn đề!"
H tiếp tục:
"Liz, cố gắng hồi phục liên tục cho những người bị thương.
Mana của anh còn nhiều chứ!"
Liz đáp:
"Đủ để sử dụng phép hồi phục liên tục thêm khoảng phút nữa."
"Vậy là dư dả rồi! Mariana, niệm phép buff lên hai người Bason và Rockin đi!"
Mariana đáp một cách gắt gỏng:
"Không cần anh phải nhắc, tôi đang làm đây!"
"Vậy thì tốt.
Erik, cô còn bao nhiêu mũi tên?"
Ý của H là những mũi tên đặc biệt của Erik, mỗi mũi tên được khảm một ma pháp hiệu ứng đặc biệt nhằm gây bất lợi cho kẻ địch trúng phải như [ Xuyên phá ], [ Nhiễm độc ], [ Mù loà ] hoặc [ Tê liệt ].
Ngoài những mũi tên kia ra, Erik hoàn toàn có thể tạo ra không giới hạn các mũi tên miễn là có đủ Mana.
Erik đáp:
"Chỉ còn đúng một mũi tên [ Ăn mòn ] thôi!"
"Một mũi là đủ rồi, sau khi bắn mũi tên đó vào người con quái vật đó thì dùng [ Tên không giới hạn ] bắn liên tục vào nó đi.
Không cần trúng yếu điểm, chỉ cần làm xước lớp da ngoài của nó là được."
"Tôi hiểu rồi!"
"Ơ...!Vậy còn tôi thì sao?" Marin lúc này mới lên tiếng.
"Cô hả? Uhhhhh...!cô thấy cô làm được việc gì thì cứ làm." H đáp.
Nói xong không để cho Marin có thời gian hỏi han, H đã ném cô qua cho Erik quản lý.
"Hầy, dù không muốn nhưng đành phải dùng tới nó vậy!" H nói.
Tôi không biết "nó" mà H nói tới là gì.
Dù đã gặng hỏi nhưng tôi chỉ nhận lại một cái lắc đầu từ cậu ta.
H dường như không muốn đề cập tới nó, cậu ta không muốn thì tôi cũng không thắc mắc gì thêm nữa!
Giao nhiệm vụ xong, H bất thần đứng yên một chỗ, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.
Tôi đoán ra ngay, H đã tiến vào trạng thái thiền định!
Tuy không biết H định làm gì nhưng nhiệm vụ đã giao rồi thì tôi phải tuân theo thôi!
"Lên thôi, Rockin, Andrew!" Bason hét lớn.
"Rồi rồi, không cần phải to tiếng như vậy đâu!" Rockin đáp, cậu ta nâng chiếc khiên nặng nề của mình lên rồi lao lên trước dẫn đầu.
Bason và Andrew theo sau.
Tấm khiên vững chãi kia đâm sầm vào cơ thể đồ sồ của con quái vật và đẩy lùi nó về sau khoảng , mét.
Andrew và Bason vung kiếm chém liên tục lên lớp da dày đỏ rực của nó, có vẻ như khi đổi màu da thì khả năng phòng thủ của nó đã tăng lên khá nhiều.
Nhưng có tăng lên bao nhiêu đi nữa thì cũng vô dụng với tôi mà thôi!
Vì tôi đã lộ thân phận mất rồi nên chẳng cần phải giấu nghề làm gì nữa mất công, lần này tôi sẽ chơi tới bến với nó!
Tôi sẽ dùng Chiêu hồn thuật của mình.
Món khai vị sẽ là đây, chiêu [ Cường huyết ] thương hiệu của tôi!
Tiêu hao một lượng máu nhất định trong cơ thể tôi có thể khiến lưỡi kiếm chuyển sang màu đỏ, giúp cường hoá sát thương.
Ngoài ra, chiêu này còn có khả năng tấn công kẻ địch ở tầm xa nữa, nó tương tự như [ Kiếm khí ] của Akira vậy!
Dù mạnh mẽ là vậy nhưng nó vẫn có một nhược điểm, đó là chiêu thức này tạo áp lực rất lớn lên kiếm của người dùng.
Nếu thanh kiếm không đủ tốt thì nó sẽ gãy ngay lập tức.
Thanh kiếm của tôi, [ Diabolus Gladius ] (tạm dịch: Quỷ Kiếm - Thanh Kiếm Của Quỷ) là một món trang bị với đặc tính gần như không thể bị phá hủy cộng thêm khả năng tự động khôi phục bằng cách tiêu hao máu, đây là thứ vũ khí phù hợp nhất để sử dụng [ Cường huyết ].
Tôi nói to:
"Cúi đầu xuống!"
Tôi không biết mấy người kia có nghe hay không nhưng vẫn vung kiếm chém ra, nhát chém mang theo màu đỏ như máu - mà đúng thật là máu của tôi - bay tới với tốc độ rất nhanh.
Có vẻ như ba người kia cũng nghe hiểu ý của tôi, họ không ai bảo ai cùng cúi người xuống.
[ Cường huyết ] bay qua đầu họ và va thẳng vào con quái thú.
Chiêu thức mạnh là thế nhưng mà tổn thương gây ra chỉ có một vết rạch nhỏ trên lớp da của nó, máu chảy ra từ đó cũng không nhiều.
Chứng tỏ đòn vừa rồi không sâu.
Da của nó đúng là càng lúc càng dày lên mà, nếu để lâu thì tình hình sẽ không khá lên được!
Tuy nhiên, làm gì có chuyện nó còn sống được lâu nữa chứ!
Không biết tại sao nhưng tôi lại có niềm tin H sẽ tiêu diệt con quái vật sau khi đủ thời gian phút một mình mà chẳng tốt quá nhiều công sức.
Suy nghĩ của tôi hình như hơi cụ thể quá rồi thì phải?
Dù sao thì, tôi tin tưởng H và cậu ta chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của tôi đâu!
Và tất nhiên, tôi cũng phải làm thật tốt nhiệm vụ của mình đã!
Tôi vung tay ra, thi triển Chiêu hồn thuật của mình.
Từ trong bóng tối Azell cũng sử dụng ma pháp:
[ Chiêu hồn thuật • Những cánh tay luân chuyển ]
[ Ma pháp Trung cấp • Mưa ám khí ]
Một lần nữa, Azell phóng ra những cái dao găm ghim các xúc tua xuống đất.
Đồng thời, từ hư không xuất hiện những cánh tay gầy guộc, dài ngoằng màu đỏ như máu.
Những cánh tay đó nhanh chóng bắt lấy cơ thể con quái vật và ấn nó xuống, mấy xúc tua còn lại cũng bị khoá luôn.
Giờ thì lợi thế về vũ khí tầm xa của nó coi như đã mất!
Lúc này chỉ cần câu giờ cho tới khi H thiền xong mà thôi!
Không phải là tôi không có khả năng hạ gục nó ngay và luôn, chỉ là tôi tò mò muốn xem thử H sẽ làm gì với con quái vật này sau khi cậu ta kết thúc thiền.
Erik giương cung lên, bắn mũi tên mang hiệu ứng [ Ăn mòn ] vào ngay vết rạch ban nãy do [ Cường huyết ] của tôi gây ra.
Quả nhiên hiệu nghiệm, nó gào lên như thể vừa chết đi sống lại vậy!
Sau đó, Erik liên tục bắn các [ Mũi tên Mana ] (một cách gọi khác của [ Tên không giới hạn ]) vào con quái vật.
Đúng là siêu xạ thủ, mũi nào mũi nấy đều nhắm trúng vào các phần da mềm của nó.
Nhưng có một chuyện tôi không ngờ đến đã xảy ra...
Bất thình lình con quái thú mọc ra thêm một cái xúc tua nữa, vì chúng tôi không tính tới trường hợp này nên không thể kịp đưa ra đối sách ứng phó.
Bason bị cái xúc tua đó quấn lấy và nhấc bổng lên, nó có lẽ đã nghiền nát cậu ta nếu không có lớp áo giáp bảo vệ.
"Khốn khiếp..."
Bason cố gắng kháng cự hòng thoát ra nhưng vô ích, càng cựa quậy thì cái xúc tua càng siết chặt hơn.
Rockin và Andrew định giúp thì liền bị hai cái xúc tua khác - cũng vừa mới mọc - bắt lấy.
Thế trận chèn ép vừa nãy bỗng chốc đảo ngược.
"Mọi người, cố gắng chịu đựng." Liz lên tiếng động viên, anh vẫn không ngừng dùng phép hồi phục liên tục lên đồng đội của mình.
Tôi cũng không thể đứng đợi được nữa, cần phải lên thôi...
Chờ đã...
Tôi quay sang Marin lúc này đang nắm quyền trượng run rẩy vì sợ hãi.
Tôi nhận ra, đây chẳng phải là cơ hội tốt để Marin có thể "vượt lên chính mình" hay sao?
Roland từng kể cho chúng tôi nghe về Marin.
Một học trò với thiên phú ma pháp kinh người cùng lượng Mana dồi dào trong cơ thể, đáng lẽ ra Marin đã là một pháp sư tài năng nếu không...!quá nhát gan!
Chính vì lẽ đó mà dù đã được Roland tận tình chỉ dạy nhưng cô vẫn không thể thi triển được một ma pháp công kích nào cho ra hồn.
Nếu như Marin có thể lợi dụng tình thế hiện tại để chiến thắng nỗi sợ thì quá hay rồi!
Để làm được điều đó cần phải cho thêm một chút chất xúc tác.
Tôi hắng giọng, nói với Marin với vẻ mặt nghiêm trọng:
"Này Marin, nếu không làm gì thì Bason sẽ bị nó giết đó!"
Có hiệu quả, Marin giật mình, cô nàng quay sang nhìn tôi:
"Ý...!ý cô là...!Bason sẽ chết đó hả?"
Tôi gật đầu:
"Tất nhiên, vì phải sử dụng ma pháp khống chế con quái vật nên tôi tạm thời không di chuyển được.
Những người khác cũng thế, chỉ còn có mình cô thôi!" Tôi nói, tất nhiên tất cả là xạo hét.
Có vẻ hiệu quả, giờ chỉ cần bồi thêm một cú chót nữa thôi.
"Bason sắp không chịu nỗi nữa rồi!"
Mariana và Erik hình như cũng hiểu ý tôi, họ lên tiếng phụ hoạ:
"Erik, làm gì đó đi chứ?"
"Tôi đang cố đây!"
Xạo ke, nghe là biết hai người này thừa sức giải quyết rồi.
Nhưng tôi không có vạch trần họ.
Nghe đến đây thì Marin dường như không giữ nỗi bình tĩnh nữa, cô ta đã chĩa thẳng quyền trượng về phía trước.
Niệm chú:
[ Quang ma pháp Trung cấp • Kiếm ánh sáng (Lightning Swords) ]
Mana của Marin ngưng tụ trong không khí và biến thành hàng loạt những thanh kiếm ánh sáng, hướng con quái vật mà bắn tới.
Những thanh kiếm đó cắt đứt hết toàn bộ các xúc tua đang trói chặt ba người kia, phần còn lại thì ghim hết vào cơ thể nó.
Con quái vật đau đớn gầm lên.
"Mình...!mình làm được rồi...!" Marin nói như không tin vào mắt mình.
Ba người kia thì đã ngã dập mặt xuống đất, Bason giơ ngón tay cái lên đưa về phía Marin.
"Đó, thấy chưa? Chỉ cần can đảm lên một chút là em đã có thể dùng ma pháp tấn công được rồi."
"Nhân cơ hội này, luyện thêm một chút nữa đi!"
"Xin lỗi, nhưng hãy để khi khác đi đã." Tôi xen ngang.
"Tại sao?"
"Vì đã hết phút rồi," Tôi nói: "giờ là thời gian của nhân vật chính!"
Phải, phút đã trôi qua.
H lúc này đã bắt đầu di chuyển rồi.
Di chuyển, hay nói đúng hơn là cậu ta chỉ động đậy một chút trên thanh kiếm.
Ngay sau đó, H đột nhiên biến mất ngay trước mắt chúng tôi.
Không phải, cậu ta không hề biến mất, mà là đang di chuyển bằng tốc độ nhanh tới mức mắt thường khó có thể bắt kịp.
Tôi nhận ra điều đó vì tiếng gào thét của con quái vật gần như ngay khi H biến mất, độ trễ còn chưa tới , giây.
Lúc chúng tôi quay lại nhìn thì H đã đứng ở đó, chỗ con quái vật.
Thanh kiếm màu đen trên tay nhuốm máu xanh lè, còn con quái vật thì đang quằn quại trên đất.
Bason, Andrew và Rockin bật dậy, họ nhìn H lúc này đang tỏ ra rất kỳ lạ.
"Này H, anh bị sao thế?" Bason hỏi.
H không đáp, cậu ta vẫn hướng mắt vào con quái vật đang đau đớn dưới chân kia.
Rất rõ ràng, có một thứ gì đó trong H đã thay đổi.
Sức mạnh, tốc độ tăng vọt lên mức kinh ngạc.
Nhưng cậu ta không còn bình thường nữa.
Tôi ra lệnh cho những cánh tay tóm lấy cả ba người kia rồi kéo về phía này.
Bason khó hiểu nhìn sang tôi.
Tôi không biết phải nói như thế nào nữa, nhưng tôi có linh cảm rằng không nên đến gần H vào lúc này.
Nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Diễn biến tiếp theo làm chúng tôi không khỏi sửng sốt.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, H đã cho chúng tôi thấy rằng ai mới thực sự là quái vật.
Cậu ta vung kiếm lên chém liên tiếp vào cơ thể của con quái vật với tốc độ cực nhanh, mỗi nhát chém đều xuyên thẳng qua lớp phòng thủ bằng da và cắt vào bên trong cơ thể con quái vật.
Máu bắn tứ tung lên người nhưng có vẻ H chẳng quan tâm tới nó.
Con thú gào rú lên đau đớn, hình như đây là lần đầu tiên trong đời nó trải qua cảm giác đau đớn tới mức này.
Nó cố gắng kháng cự nhưng vô ích, từng mảng da thịt bị xé toạt để lộ phần nội tạng ở bên trong, toàn bộ xúc tua bị cắt đứt, máu thì chảy ra không ngừng.
H không dừng lại, cậu ta như một con thú đang điên cuồng xé xác con mồi của mình.
Cuộc chiến đẫm máu, hay nói đúng hơn là trận chiến một chiều này dần đi đến hồi kết.
Khi tiếng gầm rú từ từ nhỏ dần, cử động bắt đầu yếu ớt, nội tạng hoà lẫn với xác thịt và máu tươi tanh tưởi.
Chỉ ít giây sau, con quái vật giờ chỉ còn lại là một cái xác không được nguyên vẹn.
Và như đã biết, tôi phải rời đi ngay sau đó.
Bởi vì tôi nghe được có tiếng người đằng sau đống đổ nát phía bên kia.
Tôi phải chuồn đi ngay, nếu không muốn bị bắt lại.
Nhận thấy họ vẫn còn đang để tâm tới H, tôi quay đầu và chạy ngay một mạch.
Trước lúc đi, tôi còn để lại mấy cái cánh tay từ [ Những cánh tay luân chuyển ] giữ chân họ nữa.
Chúng sẽ biến mất sau khoảng phút nữa.
Chừng đó thời gian đã là quá đủ cho tôi tẩu thoát rồi!
Hết chương