Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

chương 5: tiên sinh, ta giúp ngươi dưỡng thai (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chớp mắt đã qua vài tháng, bụng nhỏ của Lâm Khanh đã nhô ra càng ngày càng rõ, mỗi lần ra ngoài đều phải mặc áo khoác siêu rộng để che đi.

Sắp tiến vào giai đoạn quan trọng, Tạ Tinh liền cấm cậu vào bếp hay làm bất cứ việc gì.

Y thuê nào là đầu bếp, bảo mẫu lẫn vệ sĩ bảo vệ chăm lo cho thiếu niên đến không một kẽ hở.

Chưa kể còn phải phòng ngừa tra công nào đó, Tạ Tinh dứt khoát bám dính bên người Lâm Khanh cả ngày khiến cậu râts hài lòng.

Đống rắc rối Tạ Tinh tặng cho Tần thị tuy không lớn nhưng vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, cực kỳ hỗn loạn, tạm thời muốn giải quyết còn sợ thiếu thời gian, hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến bọn họ bên này.

Tạ Tinh cùng Lâm Khanh an ổn trải qua một đoạn thời gian.

_

Lâm Khanh chuyển dạ vào một ngày đông, bên ngoài còn có mưa phùn lạnh buốt.

Ánh mắt Tạ Tinh bình tĩnh, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, trấn an thiếu niên xong liền vội vàng đi lấy xe.

Lâm Khanh bị y bọc trong một đống áo choàng lớn giữ ấm, đưa đến bệnh viện.

Trước đó đã liên hệ bác sĩ, nên người vừa được mang đến liền đưa vào phòng phẫu thuật đặc biệt ngay.

Tạ Tinh còn đặc biệt đập tiền mời một đội ngũ bác sĩ chuyên gia nước ngoài về để làm phẫu thuật, tránh xảy ra bất cứ việc nào ngoài ý muốn.

Thời gian trôi càng ngày càng chậm.

Nam tử ngồi bên ngoài phòng bệnh đã được năm sáu tiếng, vẫn luôn chăm chăm nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nội tâm các loại đã muốn căng thẳng đến chết.

Cạch.

Cửa mở.

_

Lâm Khanh tỉnh lại, môi khô khốc, cảm giác vẫn còn chưa quen.

Tầm mắt cậu dần dần có tiêu cự, vừa nhìn đã thấy rõ người ngồi bên cạnh.

Lâm Khanh động tác cẩn thận giúp cậu nhồi dậy.

Thiếu niên không biết nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng thì thào.

:"Con của tôi..."

Rất nhanh, Tạ Tinh đã nhét vào ngực cậu một vật nhỏ bọc trong chăn mềm, còn đang cự quậy.

Sinh linh nhỏ bé giống như vẫn chưa dứt tò mò với thế giới này, vươn bàn tay nhỏ bé nắm ngón tay Lâm Khanh a a mấy tiếng.

Là một bé trai.

Thiếu niên hốc mắt ửng đỏ, cổ họng khàn khàn trêu chọc

:"Vì ngươi mà ta chịu khổ không ít. Sao nhóc lại xấu như khỉ con thế này?"

Tạ Tinh ngồi bên tỉnh táo nói

:"Hẳn là lớn thêm xíu nữa sẽ đẹp. Cậu đã quyết định đặt tên gì cho bảo bảo chưa?"

Thiếu niên chạm nhẹ cánh tay bảo bảo, cảm nhận được độ ấm, hơi hơi cong môi.

"Tạ Lâm, ý anh thế nào?"

Tạ Tinh ngạc nhiên nhưng vẫn không biến sắc :"Cậu thích thì đều được."

Vậy là đồng ý.

_

Tạ Tinh dùng một phòng khác để chăm bé con, miễn cho nửa đêm khóc nháo làm phiền người bệnh.

Phải nói tinh lực của đứa nhóc còn nhiều hơn cả người trưởng thành, mỗi đêm đều đúng giờ khóc lớn vài đợt, mỗi đợt kéo dài rất lâu không dứt.

Đáng tiếc Tạ Tinh cũng chẳng phải người thường, có thức đến nửa năm không ngủ cũng chẳng vấn đề. Dư sức chiến đấu với bé con.

Hệ thống Bảo Bảo rất tận tụy mà cung cấp sách làm mẹ, sách dạy trẻ,...

Chỉ cần vài ngày, Tạ Tinh đã thành công nắm được phương pháp chăm trẻ một cách thuần thục, ngay cả pha sữa thay tã hay cho ăn đều vô cùng điêu luyện. Khiến mấy y tá với hộ sĩ trong viện đều thán phục tán dương không thôi.

Tiêu biểu là lần thể hiện đầu tiên trước mặt Lâm Khanh.

Bé con trong tay thiếu niên vừa mới há miệng định oa khóc, y đã thành thục mang sữa đến. Nhóc con ăn no ợ một tiếng, một lúc sau liền bị nam tử vuốt nhẹ vài điểm trên lưng liền bị ru ngủ.

Ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động như điểm huyệt ấy.

Lâm Khanh nhìn chằm chằm Tạ Tinh vài giây, sắc mặt kỳ quái :"..."

Hẳn là không vấn đề đi.

_

Sau khi cơ thể tiểu thụ hoàn toàn hồi phục, bé con cũng được sắp xếp ổn thoả, ba người liền rời bệnh viện.

Tạ Tinh đưa họ đến biệt thự sang trọng giá trên trời ở trung tâm thành phố, cũng cho xe chuyển đồ trẻ em với gọi người đã thuê đến.

Bắt đầu cuộc sống an dưỡng thoải mái, vô ưu vô lo.

Đợi đến khi hài tử được đầy tháng, Tạ Tinh liền đưa đến trước mặt Lâm Khanh một xấp tài liệu.

Là hợp đồng chuyển giao một công ty kinh doanh có tiếng.

Chỉ cần Lâm Khanh đến đây học xong khoá thực tập liền có thể bước lên làm chủ tịch.

Sắp xếp quá tuyệt vời.

Thiếu niên ngược lại không nhận ngay, nhớ lại một loạt hành động gần đây của người đối diện, ánh mắt âm trầm chứa đầy cảnh giác

:"Tạ Tinh, anh không mưu đồ trốn đi đâu đúng không?"

Đối phương ngẫm nghĩ một hồi liền gật đầu thản nhiên thừa nhận.

:"Đúng vậy, chỉ cần đợi đến khi cậu tiếp nhận công ty thôi. Như vậy hài tử và cậu coi như sẽ có cuộc sống tốt. Tôi xử lý xong một vài việc nữa sẽ đi." Đi triệt đường tìm đánh của tra công á.

Thần sắc thiếu niên giống như vặn vẹo trong một khắc, gương mặt thanh tú thoáng đen lại. Hắn khó khăn gằn từng chữ một.

:"Là như vậy sao?"

Tạ Tinh không sợ chết, gật đầu cái nữa.

Cũng là không chút hạ thủ lưu tình đâm thêm một phát lên vết thương trong lòng đối phương.

Ánh mắt thiếu niên nhìn y dần trở lên quái dị. Sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt. Hốt hoảng, sợ hãi, điên cuồng đều ẩn sâu dưới một tầng nhu hoà bên ngoài.

:"Cậu không sao chứ?" Tạ Tinh phát hiện tiểu thụ có gì đó không đúng.

Chỉ nghe Lâm Khanh ừm một tiếng liền đứng dậy đi ôm Tạ Lâm.

Ngay lúc Tạ Tinh còn đang ngờ vực, thiếu niên quay sang nghiêng đầu nhìn y. Hắn hơi há môi, âm thanh cực nhỏ

:"Ngày mai tôi sẽ đi công ty kia thực tập."

_

Lời tác giả: Phía sau chính là hắc hoá bá đạo công x mỹ nhân giá trị vũ lực cao thụ đó haha. (◠‿・)—☆

Truyện Chữ Hay