Thời tiết mỗi ngày một nóng lên, cho dù là đi nghỉ mát ở hành cung cũng không tránh được chuyện này. Bởi vì trời nóng, nhóm nữ quyến cũng không hào hứng ra ngoài đi lại. Cứ như vậy, Lâm Vị Hi đóng cửa không ra ngoài cũng không ai cảm thấy lạ.
Trong vòng một ngày Lâm Vị Hi thay trang phục tinh xảo diễm lệ bằng tơ lụa mỏng ra, đổi toàn bộ y phục của mình thành màu trắng. Trước kia nàng cảm thấy mình đã đủ tỉnh táo, có thể dùng lý trí mà đối đãi với người thân kiếp trước của mình, cũng có thể coi như chưa từng biết khi gặp người thân kiếp trước, vậy mà ngày đó khi tin thế tử anh quốc công chết truyền đến, nàng vẫn cảm thấy đất trời rung chuyển, không dám tin.
Tình cảm phụ tử giữa nàng với thế tử anh quốc công rất mong manh, bình thường khi hai người mặt đối mặt cũng không biết nói gì hơn, cảm giác của Lâm Vị Hi đối với ông ta cũng là yêu hận đan xen, hao mòn đến cuối cùng chỉ còn lại là hờ hững. Nhưng dù sao ông ta cũng là phụ thân của nàng, nỗi thống khổ khi mất cha, không ai có thể chia cho người khác được.
Cho dù không cần thiết, nhưng Lâm Vị Hi vẫn để nha hoàn tháo rèm lụa đỏ xuống, chính mình cũng đổi lại tố y. Trong lúc đại tang cấm yến ẩm hưởng lạc, Lâm Vị Hi một mực thoái thác những xã giao bên ngoài, cũng may mấy ngày nay trời nắng nóng vô cùng, tất cả mọi người đều đóng cửa không ra ngoài, hành vi của nàng mới không ai thấy đột ngột kỳ quái.
Lâm Vị Hi đóng cửa không ra, vì giết thời gian, nàng đi tới thư phòng của Cố Huy Ngạn tìm sách. Thư phòng của Cố Huy Ngạn ở vương phủ là cấm địa, quanh năm có thân binh trấn giữ, nhưng đối với Lâm Vị Hi mà nói, lại phảng phất như chỗ không người, tùy tiện ra vào.
Bởi vì ở hành cung, quy củ đơn giản hơn nhiều so với kinh thành, thư phòng của Cố Huy Ngạn cũng không nghiêm ngặt như thế. Lâm Vị Hi mang theo nha hoàn tìm sách trong thư phòng, không biết nha hoàn nào đụng phải giá gỗ, bình hoa đặt ở trên giá vuông lung lay, lập tức từ trên giá rơi xuống.
"Răng rắc", tiếng vỡ vụn chói tai truyền đến, người trong phòng đều bị dọa đến thét lên. Lâm Vị Hi cũng bị giật mình, nàng quay đầu, phát hiện là bình hoa bị vỡ, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Uyển Tinh oán trách: "Ai làm đổ bình hoa? Tay chân vụng về, kinh động đến vương phi thì làm sao bây giờ?"
Tiếng bình hoa rơi vỡ không nhỏ, người bên ngoài cũng bị kinh động, nhao nhao chạy vào: "Vương phi, ngài có làm sao không ạ?"
"không có việc gì, chỉ là bình hoa bị rơi thôi." Lâm Vị Hi không coi ra gì, nói, "Người tới, quét dọn chỗ này đi."
Tất cả bọn nha hoàn đều cúi đầu, không ai chịu nhận mình là làm rơi cái bình. Cũng may Lâm Vị Hi không truy cứu, các nàng cúi đầu lên tiếng, nhanh chóng thu dọn sàn nhà.
Trong bình còn cắm một bó hoa tươi, bình hoa từ trên cao rơi xuống, nước cũng vãi đầy mặt đất. một đống người vây quanh dọn dẹp, một ma ma tranh thủ thời gian đến thu dọn sách trên giá, đột nhiên bà ta hét lên một tiếng, la lớn: "Làm sao đến cái hộp này cũng bị ướt?"
Tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới, Uyển Tinh rướn cổ lên nhìn một chút, nhìn thấy chỉ là một cái hộp gỗ lim bình thường không có gì đặc biệt, kỳ quái hỏi: "một cái hộp thôi mà, bị dính nước thì lau sạch sẽ là được rồi, ma ma ngạc nhiên cái gì?"
"Ai u, sao có thể giống nhau." Ma ma gấp đến độ xoay quanh, bà ta mặc kệ còn đang dính nước, lập tức ôm hộp gỗ vào trong ngực, dùng ống tay áo lau nước đọng lại trên nắp hộp, "Đây là vật đính ước của Thẩm vương phi cùng vương gia, ngày bình thường vương gia coi như trân bảo, bất kể có đi nơi nào cũng đều mang theo người, làm sao có thể giống với mấy hộp gỗ bình thường được."
Ma ma lau nước xong, giơ lên nhìn một chút, đau lòng kêu một tiếng: "Nguy rồi, vẫn là bị nước ngấm vào rồi. Bên trong còn có thư tay đấy, phải làm sao mới ổn đây!"
Uyển Tinh không nghĩ tới cái này lại là di vật của Thẩm thị, càng không nghĩ tới Yến vương đến hành cung mà cũng mang theo. Vẻ mặt nàng ta lo sợ, cẩn thận nhìn Lâm Vị Hi một chút.
Vẻ mặt Lâm Vị Hi đã sớm lạnh xuống, một đám người vây vào giữa nhìn cái hộp gỗ kia, mà Lâm Vị Hi mang theo Uyển Tinh Uyển Nguyệt đứng ở một bên, trong lúc vô hình phân ra hai nhóm.
Cố Trình Diệu ở xa liền nghe được âm thanh ồn ào ở chỗ này rất lớn, hắn ta đi tới, nhìn thấy nhóm nha hoàn ma ma đều ngăn ở ở giữa, không biết làm gì. hắn nhíu nhíu mày, hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì?"
Đám người quay đầu, nhìn thấy thế tử đứng sau cánh cửa, cau mày nhìn về phía các nàng. Các nàng tranh thủ thời gian đứng vững, cùng nhau hành lễ: "Thế tử vạn phúc."
Cố Trình Diệu đảo qua mọi người, cho dù hắn ta rất cố gắng khống chế tầm mắt của mình, vẫn là không nhịn được hướng tận cùng bên trong nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi. hắn phát giác được hành vi của mình không đúng, thần sắc không tự giác phiền não: "Đây là có chuyện gì?"
Ma ma vụng trộm xem xét Lâm Vị Hi, thấy vẻ mặt Lâm Vị Hi lạnh lùng thì càng cảm thấy sợ hãi. Bà ta xấu hổ cười, nói: "Là nha hoàn không cẩn thận làm vỡ bình hoa, làm ướt thư tay của Thẩm vương phi."
"Thư của mẫu thân?" Lập tức thái độ của Cố Trình Diệu trịnh trọng hẳn lên, hiển nhiên hắn ta cũng biết thư của Thẩm thị đều được thu lại một chỗ, cẩn thận đặt trong thư phòng của Cố Huy Ngạn, bây giờ lại bị làm ướt? Cố Trình Diệu cau mày, nói: "Đem đồ đưa cho ta."
Ma ma cẩn thận đưa cho Cố Trình Diệu. Cái hộp gỗ có khóa, Cố Trình Diệu cầm trong tay nhìn một chút, chân mày càng nhíu chặt: "Nước vào rất nhiều, chỉ sợ thư bên trong khó còn nguyên vẹn. Là ai làm?"
Giọng điệu của Cố Trình Diệu không thể nói tốt, Uyển Tinh đang muốn đáp lời, bị Lâm Vị Hi đánh gãy: "Ta mang người đến thư phòng giải trí, là nha hoàn của ta sơ sẩy làm vỡ bình hoa, nước đổ xuống sàn."
Lại là nha hoàn của Lâm Vị Hi... Cố Trình Diệu vốn cho rằng là nha hoàn trong thư phòng tay chân vụng về, không nghĩ tới là bởi vì Lâm Vị Hi. hắn ta ý thức được giọng điệu của mình lúc nãy không tốt lắm, nỗ lực thu liễm lại cảm xúc: "Đây là di vật rất quan trọng của mẫu thân, phụ thân vẫn một mực cất giữ, là nhi thần lo lắng, nên nói chuyện mới gấp gáp, mời mẫu thân thứ lỗi."
Trong phòng chính rối bời, đột nhiên từ ngoài cửa truyền tới một thanh âm: "Đây là có chuyện gì?"
Cao Nhiên tùy theo đi tới, nàng nhìn một chút mấy cành hoa cùng mảnh sứ rơi vãi trên đất, lại hiếu kỳ đảo mắt nhìn đám người, hỏi: "Từ xa ta đã nghe ở đây có tiếng ồn ào, đây là có chuyện gì? Làm sao đều tụ tập ở chỗ này?"
Ma ma lặp lại chuyện vừa rồi một lần, Cao Nhiên nghe xong liền kinh ngạc che miệng lại, biểu lộ cũng biến thành lo lắng: "Là thư tay của mẫu thân bị ướt. Các ngươi sao lại vụng về như vậy, di vật của mẫu thân quan trọng cỡ nào, phụ thân coi như trân bảo gìn giữ cũng phải đến hai mươi năm rồi, kết quả hôm nay bị hủy trong tay các ngươi. Nếu là phụ thân trở về biết được việc này, các ngươi muốn bàn giao thế nào?"
Ma ma trong thư phòng bị quở mắng đến thưa dạ, vẻ mặt không cam lòng, cúi đầu nhỏ giọng thầm thì: "Cũng không phải là do nô tì..."
Mặc dù giọng nói của bà ta rất nhỏ, nhưng hơn phân nửa người đều nghe được. Uyển Tinh tức giận mở to mắt, cắn răng trừng mắt bà ta. Lâm Vị Hi nhìn nửa ngày, rốt cục lên tiếng. Giọng nói của nàng nhàn nhạt, nhẹ nhàng liếc qua cái hộp gỗ cạnh góc đã bị mài tròn kia một chút: "Cũng chỉ là một cái hộp mà thôi. Thừa dịp bây giờ còn sớm, lấy giấy bên trong ra phơi, về sau còn có thể xem được."
Cố Trình Diệu không nói một lời, y nguyên cúi đầu loay hoay hộp gỗ, Cao Nhiên vụng trộm nhìn thái độ của Cố Trình Diệu một chút, lại dùng khăn che miệng, nói với Lâm Vị Hi: "Vương phi, cái hộp này là mẫu thân lưu lại, không hề tầm thường. Khóa trên này là phụ thân đích thân để cho người ta đánh, trên đời này chìa khoá chỉ có một chiếc, cũng chỉ có trong tay của người thôi."
Ở trước mặt nàng nhắc đến một nữ nhân khác, còn bị đám người biểu hiện ra tiền nhiệm lưu lại đồ vật sao mà trân quý, chỉ sợ đổi thành nữ nhân khác cũng đều không vui. Trong lòng Lâm Vị Hi nổi lên một cỗ lửa vô danh, trong lúc nhất thời vậy mà không khống chế nổi tâm tình của mình, ở trong giọng nói thấm đẫm lãnh ý: "Nếu đã khóa lại vậy thì cạy mở ra, trên đời này còn có cái khóa nào không cạy nổi không?"
Ma ma nhỏ giọng nói: "Ai u vương phi, cái này không được đâu. Tình cảm của vương gia với Thẩm vương phi sâu đậm vô cùng, cái hộp gỗ này là vương gia mang theo trong người, thường xuyên muốn mở ra xem lại. Đừng nói nạy khóa ra, kể cả chỉ là vẽ một vạch nhỏ trên thân hộp thôi, sau khi ngài ấy trở về nhìn thấy cũng sẽ tức giận."
Sắc mặt Lâm Vị Hi triệt để trầm xuống, lạnh như băng nói: "Còn nói đồ vật bên trong quan trọng, còn nói cái hộp này không được phá hỏng, vậy thì rốt cuộc phải làm sao? Hoặc là nạy khóa ra, hoặc là đợi cho tất cả chữ bên trong thư đều nhòe mực, chính các ngươi chọn đi."
Ác ý của Lâm Vị Hi đối với di vật của Thẩm thị quả thực không che giấu chút nào, bọn hạ nhân vụng trộm nhìn Cố Trình Diệu, tất cả đều bo bo giữ mình ngậm miệng không nói. Cao Nhiên thấy cảnh này, suýt nữa không khống chế nổi bật cười.
Từ lúc Lâm Vị Hi gả vào vương phủ đến nay, Cao Nhiên chưa bao giờ thống khoái đến như này. Nàng ta một mực bị Lâm Vị Hi gây chuyện, chèn ép, đã lúc nào được thoải mái như này. Kỳ thật Cao Nhiên không được phép tới thư phòng của Cố Huy Ngạn, thế nhưng nàng ta nhịn không được muốn nhìn sắc mặt của Lâm Vị Hi, cho nên mặc kệ rủi ro bị phát hiện chạy tới thư phòng. không biết ở trước mặt phát hiện Yến vương tình thâm nghĩa trọng nhớ mãi không quên đối với ánh trăng sáng là vợ trước của mình, cảm giác của Lâm Vị Hi là như thế nào?
Trong thư phòng không khí quỷ dị giằng co, qua nửa ngày, Cố Trình Diệu đánh vỡ trầm mặc: "đi lấy chủy thủ của ta tới đây. Thư tay của mẫu thân quan trọng, nếu như sau khi phụ thân trở về có trách tội, tất cả do một mình ta gánh chịu."
Cao Nhiên nghe nói như thế thì đi xem Lâm Vị Hi, quả nhiên thấy sắc mặt của nàng càng phát ra lãnh ý. Trong lòng Cao Nhiên thống khoái, nàng ta đứng bên người Cố Trình Diệu, ân cần cầm tay, nhìn tận mắt Cố Trình Diệu cẩn thận cạy mở lỗ khóa, mở nắp gỗ lên.
Quả nhiên nước đã vào bên trong, một nửa thư đều ngâm trong nước. Cố Trình Diệu trầm mặt lấy từng tờ giấy viết thư ra, Cao Nhiên vội vàng để cho nha hoàn của mình tiến lên đón lấy, thấp giọng phân phó các nàng dùng quạt thổi khô giấy thư, còn không quên dặn khi quạt gió phải vô cùng cẩn thận, không cho phép làm rách giấy thư dù chỉ một chút.
Lâm Vị Hi không có hứng thú đi xem bên trong có cái gì, nhưng là ở chung một phòng, nàng vẫn là không thể tránh khỏi nhìn thấy bên trong có một xấp dày thư từ qua lại giữa Thẩm thị cùng Cố Huy Ngạn, ngoài ra còn có thêm một đôi vòng ngọc, cùng tóc máu của Cố Trình Diệu lúc vừa sinh ra. Thư, vòng ngọc, tóc máu đứa bé đầu tiên của hai người, dù đứng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được ấm áp trong đó. Lâm Vị Hi bỗng nhiên ý thức được, đây là ký ức của một nhà ba người Cố Huy Ngạn, Cố Trình Diệu cùng Thẩm thị. Bọn hắn mới là người một nhà, còn nàng thì tính là gì?
Lâm Vị Hi đã sớm biết truyền kỳ về cuộc gặp gỡ của Cố Huy Ngạn cùng Thẩm thị, mà lúc yêu nhau cũng oanh oanh liệt liệt. Nhưng mà lúc trước nàng không nghe không nhìn không nghĩ, cứ lừa mình dối người như vậy. Mà lần này Thẩm thị dù chết rồi vẫn cho nàng một kích vừa trực quan lại mạnh mẽ, để cho nàng rốt cuộc không có cách nào né tránh được nữa.
Cố Trình Diệu chuyện tâm cúi đầu lau nước đọng bên trên vòng ngọc, cho dù có đối với bút mực của mình, cũng chưa từng thấy hắn cẩn thận đến như này. Lâm Vị Hi đột nhiên nghĩ đến, đôi vòng ngọc này mặc dù đã cũ rồi nhưng nhìn xem mượt mà bóng nhuận vô cùng, có phải hay không là mang ý nghĩa, lúc đêm dài không người, Cố Huy Ngạn cũng thường xuyên lấy ra, giống Cố Trình Diệu tỉ mỉ vuốt ve như này?
Lâm Vị Hi không nhìn tiếp nữa, nàng mặt lạnh đi ra ngoài, người xung quanh đều đang cẩn thận phơi nắng giấy viết thư, chỉ có Lâm Vị Hi xuyên qua đám người, một bước càng không ngừng đi ra ngoài. Tất cả mọi người như có như không chú ý đến Lâm Vị Hi, thấy nàng muốn đi ra ngoài, tất cả đều yên tĩnh im lặng tránh đường. Yến vương mặc dù rất dung túng với vương phi, nhưng dù thế nào đi nữa vẫn không thể so được với Thẩm vương phi, mọi người nhìn bóng lưng Lâm Vị Hi, trong ánh mắt tràn đầy là đồng tình.
Lâm Vị Hi từ đầu đến cuối bước đi lưng eo thẳng tắp, nàng đến thư phòng vốn là vì tìm cho mình quyển sách giết thời gian, không nghĩ tới lại bị hiện thực hung hăng cười nhạo một trận. lúc nàng bước qua cánh cửa, trước mắt một trận choáng váng, nhịn không được lấy tay đỡ khung cửa.
"Vương phi?" Uyển Tinh Uyển Nguyệt lo lắng gọi lên. rõ ràng gần ở bên tai, thế mà giọng nói của hai người bọn họ lại phảng phất như ở tận đâu truyền đến, Lâm Vị Hi vốn cho rằng trận choáng váng này sẽ trôi qua rất nhanh. Nhưng mà nàng vịn trán đứng một lúc lâu, vậy mà trong đầu càng ngày càng hỗn độn.
"Vương phi? Vương phi!"
Cố Trình Diệu nghe được tiếng gọi, cũng nhanh nhẹn ném đồ trong tay chạy ra: "Mẫu thân sao rồi?"
Thái y cách khăn gấm bắt mạch một lúc lâu, cuối cùng thu tay lại, nhẹ nhàng từ trên ghế đứng lên.
Thái y bắt mạch xong, rất nhanh Cố Huy Ngạn đi tới: "Thái y, nàng thế nào?"
" Sức khỏe vương phi không tốt, vốn là khí huyết không đủ, mấy ngày nay lại liên tiếp chịu những kích thích lớn, nên mới bị choáng đầu hoa mắt." Lâm Vị Hi đã ngủ, thái y cùng Cố Huy Ngạn đều cố gắng nhẹ nhàng, chậm rãi đi về gian ngoài. Thầy thuốc như mẹ hiền, luận thân phận ông ta kém xa Yến vương, thế nhưng khi vừa nhìn thấy bệnh nhân, lại là thê tử của người quyền thế ngập trời, thái y cũng dám oán trách hai câu: "Các ngươi cũng thật là, biết rõ nàng có thai, làm sao còn để nàng phải nghe những lời kích động lớn như vậy. Tối kỵ nhất của nữ tử mang thai chính là cảm xúc không ổn định, quá tức giận thì sẽ ngất xỉu giống như ngày hôm nay."
Cố Trình Diệu cũng đứng ở bên ngoài, nghe nói như thế hắn ta trố mắt tại chỗ. rõ ràng Cố Huy Ngạn cũng ngơ ngác một chút, bước chân mọi ngày vẫn vững vàng thì hôm nay lại loạn nửa nhịp, đứng nguyên tại chỗ, lập tức liền kéo dài khoảng với cùng thái y.
Thái y kỳ quái quay lại nhìn xem Cố Huy Ngạn: "Điện hạ?" Nhìn thấy thần sắc trên mặt Cố Huy Ngạn, thái y dừng lại một chút, giọng điệu không thể tin nổi hỏi lại: "Điện hạ ngài cũng không biết vương phi có thai?"