Lâm Vị Hi mặc khinh sam màu trắng, bên dưới là váy dài bằng lụa mỏng màu xanh lam, đứng trước cửa sổ cẩn thận tỉa từng nhánh hoa. Nha hoàn bưng khay có tầm mười cái kéo cả to lẫn nhỏ đứng sau lưng Lâm Vị Hi, Cao Nhiên cũng hầu hạ ở bên cạnh. Lâm Vị Hi tỉa hoa vô cùng kiên nhẫn, nàng khom lưng bưng bồn hoa sum suê tươi tốt, suy nghĩ thật lâu, mới có thể cắt xong một đao. Quá trình này không thể nghi ngờ là dài dằng dặc, Cao Nhiên có thể hiểu được trong phòng để hoa tươi là sở thích, thế nhưng vì một bó hoa mà đứng lâu như thế, có cần thiết không?
Sau cơn mưa gió mang hơi lạnh thổi tới, nhấc lên mép váy màu lam nhạt của Lâm Vị Hi. Giai nhân tuyệt sắc mặc trang phục nhẹ nhàng khoan khoái, đứng nghiêng trước cửa sổ, chuyên chú chăm sóc hoa tươi còn đọng sương. Lâm Vị Hi nhìn hoa, mà nàng cũng là phong cảnh trong mắt người khác. Mỹ nhân cảnh đẹp, tư tưởng cao nhã, có thể họa một bức.
Ngay cả Cao Nhiên nhìn xem cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chứ đừng nói chi là nam nhân. Ở đây bất kể là nam hay nữ, ánh mắt đều như có như không nhìn chăm chú vào Lâm Vị Hi, cùng nhóm tiểu nha hoàn đứng sau lưng Lâm Vị Hi dường như đều muốn ngây dại. Vương phi đẹp như tiên nữ, quả quyết công bằng chính là niềm kiêu ngạo của tất cả mọi người ở phủ Yến vương, chỉ cần ở đâu có Lâm Vị Hi, hạ nhân đều không tự giác khẩn trương cẩn thận.
Trong lòng Cao Nhiên không kiên nhẫn, đứng đấy không khỏi xuất thần. Đêm qua trời mưa rất to, từ chạng vạng tối đến tận nửa đêm, buổi sáng hôm nay bắt đầu có gió đều mang theo sự mát mẻ, cây cối hoa cỏ trong vườn đều được rửa sạch đến xanh ngắt ướt át. Ở ven đường còn có thể nhìn thấy mấy nhánh cây bị gẫy mà hạ nhân chưa kịp quét dọn.
Trong phòng rảnh rỗi nghe tiếng mưa đêm tất nhiên là thích thú, nhưng nếu như đêm qua có người không kịp về nhà, suốt đêm ở bên ngoài, vậy thì chính là chịu tội.
Cao Nhiên đang xuất thần, bỗng nhiên nhìn thấy ở chỗ ngoặt trên hành lang có một người khua tay với Cao Nhiên, ra hiệu cho nàng ta ra đó. Cao Nhiên nhận ra đây chính là nha hoàn hồi môn của mình, vẻ mặt của nàng ta hiện lên sự lo lắng, hình như có chuyện gì rất gấp.
Lâm Vị Hi cũng nhìn thấy, nàng nhìn lướt qua ra ngoài, động tác trong tay không ngừng, thản nhiên nói: "Xem ra là có việc gấp, thế tử phi đi ra xem một chút đi."
Cao Nhiên nói lời cảm tạ, sau đó phúc thân một cái cáo lui. Cao Nhiên chuyến đi này một lúc lâu cũng chưa trở lại, theo trực giác Lâm Vị Hi cảm giác được có cái gì không đúng. Rất nhanh, nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đêm ngày hôm trước thế tử anh quốc công ra ngoài cưỡi ngựa, vô ý rơi vào khe núi, ông ta bị kẹt ở trong vách đá không có cách nào nhúc nhích được, chống đỡ một ngày một đêm, cuối cùng đêm qua mưa to vẫn không chịu đựng được, mất máu quá nhiều đã chết rồi.
Lâm Vị Hi sắp sửa xong hoa, răng rắc một tiếng cắt luôn một đoạn ở giữa.
Lúc Lâm Vị Hi chạy tới phủ anh quốc công thì sắc mặt trắng bệch, cũng may tất cả mọi người đều là một bộ mặt ủ rũ, cũng không ai phát hiện sự khác thường của nàng. Ma ma đến tiếp đón Lâm Vị Hi vừa gạt lệ vừa nói: "Vương phi tới sớm, cho dù là họ hàng thân thích, cũng không tới nhanh bằng ngài. Phần tâm ý này của ngài công phủ chúng nô tỳ sẽ nhớ kỹ, lão phu nhân vẫn còn đang khóc ở bên trong, vương phi ngài vào khuyên nhủ lão phu nhân đi."Luatinh-Cungquanghang.com
Lão phu nhân anh quốc công khóc đến hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy Lâm Vị Hi vẫn ráng mạnh mẽ đứng dậy: "Lão thân gặp qua vương phi."
Loại thời điểm như này Lâm Vị Hi nào có tâm tình chú trọng những nghi thức xã giao, nàng gần như là vội vã không nhịn nổi truy hỏi: " Làm sao thế tử lại bị thương ở bên ngoài, một người đang sống sờ sờ lại mất máu mà chết là sao? Lúc đó thị vệ trưởng vẫn luôn bên cạnh hắn ở đâu rồi?"
Vừa nhắc tới chuyện này lão phu nhân anh quốc công lại không kìm nén được muốn khóc: "Buổi sáng hôm qua lão thân mới biết được hắn xuất phủ vào ban đêm, ta cho là hắn đi tới nhà bằng hữu uống rượu, nên cũng không để ở trong lòng. Ai ngờ hắn vẫn một mực không trở về, chạng vạng tối ta sai người tới từng nhà hỏi, ai biết còn chưa có câu trả lời thì trời liền đổ mưa to. Khó khăn đợi mưa tạnh, cuối cùng hạ nhân cũng hỏi ra được chút tung tích. Ai ngờ khi tìm tới nơi thì chỉ còn là một cỗ thi thể."
Lão phu nhân lên tiếng khóc lớn, đời này bà ta chỉ có đích mạch duy nhất là thế tử, bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nghĩ cũng có thể biết đau đớn đến thế nào. Lâm Vị Hi đứng tại chỗ, một lúc lâu vẫn còn đờ đẫn cả người.
Dù cho Cao Nhiên không coi thế tử anh quốc công là phụ thân chân chính, thế nhưng đến cùng cũng ở chung với nhau nhiều năm như vậy, nghe được lời nói này, nàng ta vẫn là cảm thấy nhàn nhạt đau thương. Cao Nhiên thở dài một tiếng, nắm chặt tay lão phu nhân anh quốc công, nói: "Tổ mẫu, người mất đã đi rồi, người sống càng nên bảo trọng. Ngài nén bi thương."
Chẳng biết tại sao Lâm Vị Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng đến cực lớn, cảm xúc cũng dâng trào mãnh liệt: "Thế tử là phụ thân của ngươi, người cha sủng ái ngươi từ nhỏ đã chết rồi, vậy mà ngươi thản nhiên nói bớt đau buồn đi?"
Lâm Vị Hi nói lời này ra, người bên cạnh đều sửng sốt một chút, mặc dù chuyện này người nghe thở dài, thế nhưng là đao không cắt trên người mình thì không đau. Người đến phúng viếng, có ai không phải mang theo hai hàng nước mắt, sau đó nói một chút những lời khách sáo như bớt đau buồn đi đâu. Cảm xúc của Yến vương phi sao lại có thể kích động như thế?
Cao Nhiên bị Lâm Vị Hi chất vấn thì khẽ giật mình, nàng ta cũng ý thức được chính mình quá lạnh nhạt, so với Lâm Vị Hi cũng không bằng, căn bản không giống nữ nhi đang trải qua sự đau đớn thống khổ khi đang mất đi phụ thân. Trong lòng Cao Nhiên run lên, cúi đầu trừng mắt nhìn, trong hốc mắt lập tức chảy ra hai hàng nước mắt: "Trong lòng con cũng rất đau thương, hận không thể cứ như vậy đi theo phụ thân. Nhưng mà tổ mẫu vẫn còn, con làm sao có thể bỏ lại trưởng bối được đây. Con sợ tổ mẫu đau buồn quá độ làm tổn thương thân thể, nên mới nỗ lực khuyên người đừng khóc nữa."
Lời nói này của Cao Nhiên, người trong phòng nghe được lại làm cho cảm động đến nước mắt lại chảy ra, có gạt lệ, cũng có an ủi Cao Nhiên không nên thương tâm quá độ tổn hại thân thể. Cao Nhiên vốn có công phu mặt ngoài như vậy, Lâm Vị Hi đưa mắt nhìn lại, khắp nơi đều là màu trắng chướng mắt, nàng đứng tại phủ anh quốc công vừa lạ lẫm lại quen thuộc, muốn khóc cũng không được, mà muốn cười cũng không nổi.
Mẫu thân nàng mất rồi, bây giờ, phụ thân của nàng cũng đi theo bà. Lâm Vị Hi nghĩ rất nhiều lần, thế tử anh quốc công ngu xuẩn lại tự đại, ông ta đáng đời có một ngày bị người thu thập. Nhưng mà bất kể như thế nào đi nữa, ông ta cũng không nên lẻ loi một mình nằm ở trong khe núi, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cứ như vậy cô độc lại tuyệt vọng mất máu mà chết.
Cao Nhiên vịn lão phu nhân anh quốc công thấp giọng khuyên, một lát sau tổ tôn hai người ôm nhau khóc lên. Lâm Vị Hi lạnh lùng nhìn hai người các nàng ôm đầu khóc rống, phảng phất trên đời này chuyện quan trọng nhất chính là khóc. Hốc mắt Lâm Vị Hi cay xè, vậy mà đến một giọt nước mắt cũng chẳng thể chảy ra.
Lâm Vị Hi chưa từng nghe qua giọng nói lạnh buốt của chính mình như này, gần như có thể đóng băng làm tổn thương xương khớp người ta: " Đêm đó thế tử ra ngoài, vì sao lại không có người đi theo? Phát hiện thế tử không có ở phủ, vì sao các ngươi không đi tìm? Dù cho thế tử không cho các ngươi đi theo, nhưng chẳng lẽ ngay cả thế tử đi đâu các ngươi cũng không biết sao?"
Từng câu hỏi chất vấn làm cho đám người lúng ta lúng túng, không một ai có thể nhấc nổi đầu lên. Ánh mắt sắc bén của Lâm Vị Hi đảo qua từng người gọi là "trung bộc", người nào bị ánh mắt của nàng chạm tới đều phải cúi đầu, gần như không chịu nổi muốn quỳ xuống.
không có người nào rảnh rỗi suy nghĩ vì sao Yến vương phi lại kích động như vậy, ngay trên địa bàn phủ anh quốc công, làm sao đến lượt Yến vương phi ra lệnh. Tất cả mọi người đều vô ý thức phục tùng mệnh lệnh của Lâm Vị Hi, nín hơi nhìn chăm chú, không một ai dám lỗ mãng.
"Ngày hôm trước người cuối cùng nhìn thấy thế tử là ai?"
Hàn thị mặc một thân quần áo vải xô trắng, nghe đến đó cúi đầu tiến lên, nói khẽ: "Là thiếp thân."
"Thế tử cùng ngươi đã nói những gì? Tại sao hắn muốn ra ngoài?"
"Thế tử không hề nói gì." Hàn thị từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, giọng nói cũng yếu ớt như ruồi muỗi, "Ngài ấy chỉ hỏi thăm một chút những chuyện bình thường hàng ngày, hỏi chuyện học của Thầm ca nhi, sau đó liền đi ra ngoài. Thiếp thân cũng không biết sau khi thế tử rời khỏi đây thì đi đâu, rõ ràng lúc thế tử từ chỗ của thiếp thân đi ra thì vẫn còn rất tốt."
Lâm Vị Hi càng hỏi càng cảm thấy không nói ra được điều gì kỳ quặc, đường đường công phủ, làm sao lại xảy ra loại chuyện này? Thế tử anh quốc công ở bên ngoài một mình chống đỡ đến tận đêm qua, một ngày hai đêm, nếu như có người phát hiện manh mối gì, lần theo đi tìm, chắc chắn hắn cũng không cần bỏ mạng. Ròng rã mười lăm canh giờ, nếu như chỉ có một chút tin tức, cũng không đến nỗi phải bỏ mạng ngoài đường.
Lâm Vị Hi đi qua dâng hương cho thế tử anh quốc công, nàng đứng thật lâu ở trước quan tài, cuối cùng vẫn không có dũng khí tiến lên nhìn một chút. Hôm nay báo tang vừa phát ra ngoài, vẫn chưa tới canh giờ phúng viếng chính thức, vào lúc này tới đây đều là họ hàng hay bằng hữu tri kỉ. Mọi người ở phủ anh quốc công đều cho là Lâm Vị Hi đến đây nhanh như vậy là bởi vì Cao Nhiên, sao có thể nghĩ đến nguyên nhân chân chính đâu.
Cao Nhiên khóc một hồi, làm đủ tư thế hiếu nữ, sau đó được dìu đỡ xuống dưới rửa mặt. Hàn thị cũng nhân cơ hội đi theo ra ngoài, Cao Nhiên đuổi hết người đi theo ra ngoài, lôi kéo tay Hàn thị thấp giọng hỏi: "Di nương, đến cùng phụ thân đã xảy ra chuyện gì?"
Cao Nhiên hiểu rất rõ Hàn thị, mấy lý do thoái thác của Hàn thị có thể giấu diếm được lão phu nhân anh quốc công, nhưng không giấu giếm được Cao Nhiên. Bây giờ trái phải không có người, Hàn thị dừng lại một lát, cúi thấp đầu trầm thấp nói: "Đêm hôm trước ông ta tới tìm ta, thật ra là bởi vì phát hiện ra ấm âm dương."
"Cái gì?" Quả thực Cao Nhiên không thể tin nổi "Tại sao trong tay phụ thân có thể có cái này?"
"Ta cũng không biết từ đâu mà ông ta biết được, tóm lại cái ấm âm dương của chúng ta rơi vào tay ông ta. Thế tử tra được chuyện Vân nương năm đó, đêm khuya tới chất vấn ta, sau đó ông ta vô cùng tức giận, quyết tâm nói sáng sớm hôm sau muốn bẩm báo lão phu nhân, đem ta bán ra, ngay cả tỷ đệ hai người các ngươi cũng bị liên lụy. Ta lo lắng hãi hùng một đêm, ngày thứ hai lúc đi thỉnh an, mới biết được cả một đêm ông ta vẫn chưa về."
Cao Nhiên dần dần nghe ra không đối đến, nàng kinh ngạc há to mồm: "nói cách khác, kỳ thật ngươi cũng biết hắn đi chỗ nào?"
"Sao ta có thể biết thế tử ở nơi nào, lại sao có thể biết ông ta đã xảy ra chuyện." Hàn thị nhịn không được ngẩng đầu tranh luận, thế nhưng là càng nói thì giọng càng nhỏ xuống, "Lúc lão phu nhân hỏi ta, ta rất sợ hãi... Liền nói cái gì ta cũng không biết, mọi chuyện vẫn như thường lệ. Như vậy nên chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu."
Việc này há lại có thể không ảnh hưởng đến ai, nếu như Hàn thị sớm nói chuyện thế tử anh quốc công cùng bà ta xảy ra tranh chấp, lão phu nhân anh quốc công sẽ không coi việc thế tử mất tích chỉ đơn giản là ra ngoài uống rượu làm khách, mà sẽ ngay lập tức ý thức được nhi tử của mình đã xảy ra chuyện. Đến lúc đó người phủ anh quốc công tập trung tìm kiếm, chẳng lẽ còn có thể không tìm thấy thế tử đang bị thương hay sao? Thế nhưng là Hàn thị lại không nói gì, trì hoãn thời gian, cũng làm lỡ mất cơ hội sống sót của thế tử anh quốc công.
Đương nhiên Hàn thị rõ ràng chính mình đã hại chết thế tử, để cho ông ta chịu sự tra tấn của việc mất máu mà chết dần nơi hoang vu hẻo lánh. Trong nội tâm bà ta vô cùng sợ hãi, thế nhưng đồng thời sinh ra một suy nghĩ vừa điên cuồng lại tàn nhẫn. Thế tử anh quốc công đã chết, những chuyện liên quan đến ấm âm dương kia, rồi còn chuyện chính tay bà ta hại chết hai mạng người nữa, thậm chí có những chuyện ngay cả liên quan đến Cao Nhiên cùng Cao Thầm cũng không ai biết. Bà ta sẽ không bị bán ra ngoài, Cao Thầm cũng có thể làm người nối dõi duy nhất của thế tử, thuận lợi trở thành người thừa kế phủ anh quốc công.
Hàn thị bị chính cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo của mình dọa đến ngón tay phát lạnh, nhưng lại không thể tự đè xuống những khát khao đang dần bành trướng ở trong lòng mình. Thế tử chết rồi, vậy thì vị trí thế tử này, không phải của Cao Thẩm nhi tử của bà ta thì còn ai khác nữa.
Cao Nhiên cũng bị cái tin tức có tính chất oanh tạc này hù dọa, nàng ta cùng Hàn thị trầm mặc ngồi nửa ngày, đột nhiên kịp phản ứng. Cao Nhiên cầm thật chặt tay của Hàn thị, mạnh đến nỗi làm cho xương cốt Hàn thị dần đau đớn: "Di nương, người làm rất đúng, cái gì người cũng không cần nói, như vậy sẽ không ai biết đã xảy ra chuyện gì, vị trí thế tử sẽ là của đệ đệ. Bây giờ tước vị vẫn là của tổ phụ, chờ tổ phụ chết truyền cho phụ thân, rồi mới truyền cho đệ đệ, còn phải mất bao nhiêu năm nữa. Nhưng bây giờ phụ thân đã chết, mắt thấy tổ phụ một chân bước vào quan tài rồi, còn có thể sống thêm được bao nhiêu năm. Rất nhanh thôi chúng ta sẽ hết khổ, chờ đệ đệ trở thành quốc công, phủ anh quốc công không phải chính là thiên hạ của chúng ta hay sao!"Luatinh-cungquanghang.com
Hàn thị cắn môi gật đầu. Mẫu nữ hai người đối mặt một lát, đều trầm mặc chuyển ánh mắt, cả hai đều không muốn nhìn thấy hình ảnh của mình ở trong mắt của đối phương. Cái chết của thế tử anh quốc công, các nàng đều là đồng lõa.
Thế nhưng là, lợi ích thật lớn lại đang ở phía trước chờ các nàng.
Sau một đêm cả mái tóc của anh quốc công đều biến thành màu trắng, cả người cũng như già đi mười tuổi. Thế nhưng nỗi đau đớn khi mất con cũng không phải là khó khăn duy nhất cần phải vượt qua. Thực tế bây giờ còn có một nan đề ở ngay trước mặt phủ anh quốc công. Vị trí thế tử, nên làm gì bây giờ.
Thế tử anh quốc công ngoài ý muốn qua đời, theo lý thì con của hắn thừa kế tước vị, thế nhưng là nan đề lại ngay ở chỗ này, thế tử anh quốc công không có con trai trưởng. đã cùng là thứ mạch, vậy thì các huynh đệ của thế tử vì cái gì mà lại không được?
Để cho con thứ kế thừa là biện pháp xấu nhất, hoàng đế khai quốc vì hạn chế dòng họ huân quý, thiết lập việc thừa kế tước vị cực kì khắc nghiệt quy củ, bởi vì có chiến công mà được phân đất phong hầu thì hầu vị chỉ là danh dự hầu, không thể truyền thừa, mà loại huân quý như anh quốc công, đến đời thứ ba là dừng lại, có thể được giữ lại danh hào của tổ tông hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của hoàng đế đương triều. Mà đến đời thứ ba, muốn thừa kế tước vị cùng cấp, con thừa tự nhất định phải là con trai trưởng, nếu không sẽ phải giáng một đến hai cấp. Nhưng ngược lại, vị trí thân vương hoàng gia hay quận vương, lại có thể đời đời kiếp kiếp truyền thừa vô cùng vô tận.
Mấy lão Cao gia đức cao vọng trọng trong tộc đều đã tiếp nhận tin tức chạy tới, bọn họ ngồi tại một phòng khách. Vị kia do bối phận lớn nhất, đưa ra một chủ ý mới: "Thế tử chỉ để lại một người con thứ, cũng không có đích mạch. Con thứ kế thừa theo quy củ sẽ là hàng tước, mặc dù có thể nhờ Yến vương ra mặt, nhưng suy cho cùng cũng có nhiều nguy hiểm. Ta cùng mấy vị khác trong tộc trên đường đi đã thương lượng ra một biện pháp có thể vẹn cả đôi đường, đó là từ trong tộc chọn một đứa bé, nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Vệ thị thê tử của thế tử. Cứ như vậy, hắn chính là con trai trưởng đúng lý. Việc nhận làm con thừa tự, dù sao cũng có lợi hơn là để cho con thứ nhận tước vị."