Quả nhiên mấy ngày sau khi Cố Huy Ngạn nói xong, trong một buổi lâm triều hoàng đế đề xuất mùa hè năm nay đi hành cung nghỉ mát, không muốn ở lại Tử Cấm thành.
Bên trong Tử Cấm thành cấp bậc nghiêm ngặt, cung điện trùng điệp, mỗi ngày triều thần vào triều đều cần cẩn thận từng li từng tí, cả quân lẫn thần đều câu nệ mất tự nhiên. Nếu như đến hành cung, không riêng chuyện nghị sự thuận tiện hơn rất nhiều, mà cách đó không xa lại là bãi săn bắn của hoàng gia, cả chính sự lẫn giải trí đều vẹn toàn đôi bên.
Đáng tiếc tâm ý của hoàng đế cũng không được thần tử tán thành, nhất là nhóm quan văn lấy Trương thủ phụ cầm đầu, mạnh mẽ phản đối hoàng đế rời khỏi đại nội, xuất cung ra ngoài. Nhiều năm qua Trương Hiếu Liêm vừa là thủ phụ lại là đế sư, tất cả mọi người đều quen với việc ông ta thay hoàng đế quyết định mọi chuyện. Lần này tất cả mọi người đều cho là giống với trước kia, cho dù thiếu niên hoàng đế có tư tâm, chỉ cần Trương thủ phụ không đồng ý, hoàng đế miễn cưỡng một hai, cuối cùng vẫn là sẽ nghe theo ý kiến của Trương thủ phụ thôi.
Nhưng mà chuyện đi hành cung này lại ồn ào rất lớn. Trong buổi tảo triều hoàng đế trực tiếp lạnh mặt, ngay cả buổi nghị sự sau tảo triều cũng hủy bỏ. Nhiều năm qua nội các vì phụ tá ấu đế, kiêm dạy bảo quân vương, mỗi ngày sau khi tan triều đều sẽ bị hoàng đế triệu đến cung Càn Thanh vì bệ hạ giảng sách thánh hiền. Lệ cũ này là do một tay Trương Hiếu Liêm dựng lên, mà bây giờ lần đầu tiên hoàng đế hủy bỏ buổi giảng sách của nội các, không thể nghi ngờ là hướng tất cả mọi người trong kinh thành tuyên bố, Tuyên Minh hắn bất mãn đối với cách làm của Trương Hiếu Liêm.Luatinh-Cungquanghang.com
một động thái rất trẻ con, nhưng ý nghĩa phía sau lại thật kinh khủng.
Về sau vẫn là Yến vương ra mặt chu toàn, đồng ý để hoàng đế đi hành cung nghỉ mát, nhưng phải có sự hộ tống cực kỳ nghiêm ngặt của quân đội. Trong ánh nhìn chăm chú của đồng liêu, hắn còn đi tới Trương phủ, tự mình làm thuyết khách cho thủ phụ cùng hoàng thượng. Mà Trương Hiếu Liêm cũng không phải là có ý nghĩ muốn mưu quyền soán vị. Chỉ là ông ta cho rằng là hoàng đế thì nên như thế nào, triều đình hoạt động ra sao. Ông ta đề ra một hoàng đế hoàn mỹ, đồng thời yêu cầu hoàng đế cũng phải giống với khuôn mẫu đó, thành một thánh quân như Nghiêu Thuấn trong lòng mình.
Nhưng mà sao lại có thể như thế được đây. Từ nhỏ Hoàng đế đã bị yêu cầu trở thành một minh quân, chính hắn ta cũng xác định như vậy. Nhưng mà chỉ cần hắn ta nói thêm hai câu cùng tiểu cung nữ bên người cũng sẽ bị thủ phụ nhắc nhở không thể làm Thương Trụ, ở gần một tiểu thái giám nào đó một chút cũng sẽ bị tận tâm chỉ bảo hắn nên thân hiền thần tránh xa tiểu nhân. Thậm chí hoàng đế trầm mê thư pháp, vẽ thêm mấy bức tranh chữ, cũng sẽ bị Trương Hiếu Liêm xụ mặt giáo huấn không thể mê muội mất cả ý chí.
Nhất là tất cả mọi người đều cảm thấy hoàng đế vẫn là hài tử, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ nghe theo Trương thủ phụ thôi. Chính điều này làm tăng thêm lòng đối nghịch của hoàng đế. Bá quan văn võ trong triều, đại khái chỉ có Yến vương không coi hoàng đế như hài tử. Hoàng đế nói nhiều lần, thế nhưng khi Cố Huy Ngạn nói chuyện với hắn ta, động một tí lại dùng kính ngữ "Bệ hạ", mặc dù có vẻ hơi xa cách, nhưng thời thời khắc khắc Cố Huy Ngạn đều tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận quân thần, ngược lại thỏa mãn lòng tự trọng của hoàng đế.
Có Cố Huy Ngạn ra mặt, Trương Hiếu Liêm đến cùng vẫn phải cho hoàng thượng mặt mũi. Nhưng mà cho dù nhượng bộ, ông ta cũng không chịu biểu hiện ra là đồng ý việc này, mà cáo ốm không ra, xin miễn tùy giá đi hành cung.
Mà sau khi hoàng đế biết thái độ khác thường, ngay cả ra vẻ quan tâm thân thể lão sư cũng không chịu, trực tiếp hạ lệnh đội ngũ xuất phát về hướng hành cung. Về phần thân thể thủ phụ không tốt, vậy thì ở lại kinh thành dưỡng bệnh cho tốt đi.
Chúng quan viên công khanh trong kinh thành đều ngửi được mùi khói thuốc súng nồng đậm, mặc dù trước kia đều có điềm báo, nhưng là chỉ cần tầng giấy cuối cùng của cửa sổ không bị chọc thủng, tất cả mọi người đều có thể vờ như không biết bày ra dáng vẻ thái bình giả tạo. Mà bây giờ, ngay cả công phu ngoài mặt hoàng đế cũng không nguyện ý duy trì nữa.
Đại biến đến mức này, đã gần ngay trước mắt rồi.
Hành cung xây ở phía tây nam kinh thành, lưng dựa vào núi, có sông bao quanh, cỏ cây um tùm. trên đồng cỏ nuôi dưỡng rất nhiều dã thú, chính là để cung cấp cho nhóm vương tôn quý tộc đến đây săn bắn vui đùa. Bởi vì trước quấn nước lưng tựa sơn, cho nên cho dù hành cung ở phía nam kinh thành, lại quanh năm nhiệt độ không khí ổn định, nhất là thích hợp nghỉ mát, cho nên cũng được cung nhân gọi là Hạ cung. Lối kiến trúc ở Hạ cung này khác một trời một vực so với kinh thành, ở đây khắp nơi đều trồng hoa cỏ, sân vườn cũng không giống kinh thành nghiêm ngặt tuân theo đẳng cấp cùng đối xứng, mà hoạt bát nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi ba bốn ngày, Lâm Vị Hi mới có thể dần ổn định, sắc mặt cũng không trắng bệch giống ngày đó vừa mới tới nữa. Thân thể này của nàng yếu ớt, cho dù sau khi sống lại Lâm Vị Hi tận lực điều dưỡng, nhưng mà từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, bất kể dưỡng như thế nào cũng không kịp người thường.
Lâm Vị Hi tĩnh dưỡng thân thể, toàn bộ vương phủ đều lặng im vòng quanh nàng. Bây giờ nàng đã tốt hơn, đám người trong phủ lúc đi đường mới có chút khí sắc linh hoạt. Tình trạng của chủ mẫu trực tiếp ảnh hưởng đến diện mạo của toàn bộ phủ đệ.
"Vương phi, đây là thiếp mời của phủ Thừa Đức mời ngài đi ngắm hoa."
Lâm Vị Hi nhìn lướt qua, nói: "Để xuống đi."
Mấy ngày trước đây nàng đóng cửa từ chối tiếp khách. Ở chỗ của thái hậu, hoàng đế đều xin nghỉ. Thiếp mời thăm bệnh, vấn an đã góp thành một đống nhỏ rồi. Bây giờ thân thể nàng khá hơn chút, tầng tầng lớp lớp các phủ càng tỏ ra ân cần.
Lâm Vị Hi tựa trên gối mềm, Uyển Tinh bưng một xấp thiếp mời dày, lần lượt cho nàng xem. Uyển Nguyệt đứng ở một bên, thỉnh thoảng thay nước, quạt, cẩn thận chăm sóc thân thể nàng.
Cao Nhiên cũng đứng ở cách đó không xa, thế nhưng nàng ta nhìn đến ngẩn ngơ. Cao Nhiên cùng chủ tớ ba người Lâm Vị Hi không hợp nhau. Thậm chí nha hoàn gọi nàng ta ba tiếng, Cao Nhiên mới hoàn hồn lại, che giấu ho khan một cái.
Lâm Vị Hi nhìn lướt qua, hỏi: "Thế tử phi làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"
"Bẩm mẫu thân cũng không phải vậy." Cao Nhiên cúi đầu nói: "Chỉ là đêm qua cửa sổ không đóng, con dâu có chút nhiễm lạnh."
Lâm Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Thế tử phi phải chú ý thân thể, nếu như không thoải mái, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
"Cái này sao có thể được, cũng không phải là chuyện gì lớn." Cao Nhiên cúi thấp đầu chối từ, Lâm Vị Hi lườm nàng một chút, cũng không có nhiều lời.
Chờ cho Cao Nhiên đi ra, Uyển Tinh ghé vào tai Lâm Vị Hi, lặng lẽ nói: "Vương phi, mới lúc nãy thế tử cùng thế tử phi lại xảy ra tranh chấp."
"Thế nào?"
"Hình như trước đó không lâu thế tử phủ anh quốc công tới, không biết cùng thế tử nói cái gì, thế tử trông có vẻ không quá cao hứng. Thế tử phi nhìn thấy, khuyên hai câu, hai người lại tản ra."
Hóa ra là nhạc phụ tới, trách không được hai người này lại lạnh nhạt với nhau. Suy nghĩ của phụ thân thường khác với tổ mẫu hay mẹ đẻ. Trưởng bối là nữ nhân hiểu rõ nàng dâu là không dễ dàng gì, cho nên luôn khuyên nữ nhi nhà mình nên mềm mại uyển chuyển tha thứ, nhưng mà phụ thân lại mạnh miệng hùng hồn vô cùng. Bất kể ông ta đối xử với thê thiếp của mình ra sao, nhưng nữ nhi của ông ta không thể chịu dù chỉ là một chút xíu oan ức. Thế tử anh quốc công đặc biệt tới đây, chắc là đến làm chỗ dựa cho nữ nhi. Nhưng mà với tính cách của Cố Trình Diệu, hắn ta sẽ dễ dàng thỏa hiệp với người khác hay sao? không thể nào, cho nên khó trách Cố Trình Diệu với Cao Nhiên lại một lần nữa chiến tranh lạnh. Luatinh-Cungquanghang.com
thật ra thì trong lòng Cao Nhiên cũng cảm thấy tức giận, mắt thấy quan hệ của nàng ta với Cố Trình Diệu đã dần hòa hoãn rồi, thế tử anh quốc công làm cái gì nhất định phải tới chặn ngang một cước. Phụ thân của thân thể này đến làm chỗ dựa cho nàng ta, thay nàng ta giáo huấn con rể, Cao Nhiên cũng không thấy cảm động, chỉ cảm thấy thế tử anh quốc công vẽ vời thêm chuyện, tự cho là đúng, ngược lại lại quấy rầy tình cảm phu thê của bọn họ.
Những điều này đối với Lâm Vị Hi mà nói chỉ là chuyện phiếm tiêu khiển lúc nhàn rỗi, nàng nghe qua thì thôi, tiếp tục cúi đầu xử lý chuyện của mình. một lát sau Cao Nhiên từ bên ngoài trở về, tiếp tục đi theo hầu hạ bên người Lâm Vị Hi. Lúc này có một gã sai vặt chạy vào, hắn ta nhanh nhẹn hành lễ với Lâm Vị Hi, nhìn trong phòng: "Vương phi, thế tử ở chỗ của ngài phải không ạ?"
"không. Ta chưa từng gặp hắn." Lâm Vị Hi nhìn vẻ mặt của gã sai vặt, hỏi, "Ngươi tìm thế tử có chuyện gì?"
"Bẩm vương phi, cũng không có việc lớn gì, là vương gia có chuyện phân phó thế tử, để ngài ấy mau chóng qua đó."
"Là chuyện gì?"
"Nô tài cũng không rõ ràng, hình như là vương gia muốn cưỡi ngựa ở bãi săn."
Lập tức đôi mắt Lâm Vị Hi trợn tròn: "Vương gia muốn đi bãi săn?"
Gã sai vặt gãi đầu một cái, thật ra thì hắn ta cũng không xác định lắm, nhưng thấy vương phi hào hứng bừng bừng, hắn ta cũng không nói được là không phải. Mặc dù thân thể Lâm Vị Hi không tốt, nhưng lại có niềm yêu thích với những môn vận động nguy hiểm. Nhất là lúc trước khuê huấn sâm nghiêm, những địa phương nhiều người nhiều mắt như bãi săn bắn này nàng chưa từng tới bao giờ, về phần cưỡi ngựa càng là nghĩ cùng đừng nghĩ. Với suy nghĩ này, sau khi kết hôn chỉ cần trượng phu cùng mẹ chồng cho phép, quyền tự do của nữ tử lớn hơn một chút. Khuê tú cưỡi ngựa bị coi là không hợp lễ giáo, nhưng mà sau khi lấy chồng chỉ cần mẹ chồng cho phép, trượng phu tự mình bồi tiếp nữ tử cưỡi ngựa, vậy thì người khác còn có thể nói cái gì?
Nếu Cố Huy Ngạn để cho người đến gọi Cố Trình Diệu, chắc hẳn đây là ké hoạch của riêng Cố Huy Ngạn rồi, cũng không phải là đồng liêu mời. đã như thế, vậy thì Lâm Vị Hi cũng có thể theo tới, dứt khoát tạo thành gia đình tụ hội.
Lập tức Lâm Vị Hi tràn đầy phấn khởi về phòng thay kỵ trang, Cao Nhiên cũng nghe thấy lời này, đương nhiên cũng muốn cùng đi theo. Cao Nhiên bị Lâm Vị Hi đuổi trở về thay y phục, hai người bọn họ lần này thay y phục đều nhanh nhẹn khác thường. Cũng không lâu lắm, Cao Nhiên thay kỵ trang gọn gàng trở lại phòng Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi mang theo Cao Nhiên cùng nhau đi ra bên ngoài tìm Yến vương.
Thế tử anh quốc công từ viện của Yến vương tại Hạ cung đi ra, đi thật lâu tinh thần vẫn hoảng hốt.
Ông ta cũng biết khoảng thời gian trước Cao Nhiên về nhà ngoại, nhưng cụ thể bởi vì lý do gì thì cũng không rõ ràng. Tận đến mấy ngày nay, Cao Thầm nói lộ ra miệng, ông ta cẩn thận ép hỏi Hàn thị, mới biết được Cao Nhiên về nhà ngoại là bởi vì cô gia nạp thiếp, nàng ta chịu ấm ức mới về nhà ngoại ở tạm. Thế tử anh quốc công biết được thì giận tím mặt, thật ra thì thiếp thất của ông ta cũng không ít, nhưng mà con rể nạp thiếp, còn vì thiếp thất ủy khuất nữ nhi của mình, loại chuyện này làm sao ông ta có thể nhẫn nhịn nổi.
Vừa vặn bây giờ đang ở hành cung, ra vào đều thuận tiện, thế tử anh quốc công mặt đen đến phủ Yến vương tìm Cố Trình Diệu tính toán sổ sách. Nhưng mà Cố Trình Diệu từ nhỏ mọi sự đều xuôi gió xuôi nước, làm gì có chuyện đè thấp tư thái trước mặt nhạc phụ đâu. Thế tử anh quốc công giọng điệu bất thiện, mới nói hai câu Cố Trình Diệu đã tức giận rồi, lúc này mới lạnh mặt, ném ấm âm dương ra trước mặt ông ta, để cho ông ta biết nữ nhi bảo bối của mình đến cùng đã làm những chuyện tốt gì, không nên cảm thấy nữ nhi của mình ngàn tốt vạn tốt, như là chịu đại ủy khuất, cái gì cũng là do sai lầm của người khác.
Lúc bắt đầu thế tử anh quốc công vừa mới nghe Cố Trình Diệu nói Cao Nhiên thiết kế hãm hại danh tiết của thiếp thất thì hoàn toàn không tin, tận đến khi Cố Trình Diệu ném đồ tới trước mặt ông ta, thế tử anh quốc công mới kinh ngạc phát hiện cũng không phải là Cố Trình Diệu ăn nói bừa bãi. Ông ta hoàn toàn không ngờ đến trong đó còn có nội tình như này, hoặc là nói đúng hơn, cho tới bây giờ ông ta cũng không nghĩ tới, nữ nhi thiện lương mềm mại trong lòng ông ta sẽ làm ra loại chuyện như thế.Luatinh-Cungquanghang.com
Con rể muốn nạp nha hoàn thiếp thân hầu hạ mười năm làm thiếp, Cao Nhiên không nguyện ý, liền dùng rượu thuốc vu hãm thiếp thất tội tư thông. Nếu không phải vương phi phát hiện bầu rượu không đúng, mưu kế của Cao Nhiên đã thành rồi.
Lúc thế tử anh quốc công đi ra phủ Yến vương, bước chân như giẫm trên mây. Ông ta không lo được chính mình đã mất hết mặt mũi trước mặt con rể, bây giờ toàn bộ tâm trí của ông ta là đang nhớ đến một chuyện khác.
Thế tử anh quốc công láng máng nhớ lại, rất nhiều năm trước, ông ta có một sủng thiếp cũng bị người khác phát hiện tư thông, lúc ấy sủng thiếp ầm ĩ vô cùng, một mực khóc lóc kể lể nàng bị người khác thiết kế, không biết ai bỏ thuốc trong rượu, sau khi nàng uống xong thì bất tỉnh nhân sự. Lúc ấy thế tử anh quốc công chẳng thèm ngó tới, bởi vì bị đội nón xanh mà lên cơn giận dữ, chỉ cảm thấy nữ nhân này đang giảo biện. Về sau, kết quả của sủng thiếp này chính là bị một bát thuốc vội vàng xử lý, chết yên tĩnh im ắng ở thật sâu trong đình viện.
thật ra thì thế tử anh quốc công rất thích thiếp thất này, hoạt bát lanh lợi, tri kỷ không thể tưởng tượng nổi. thật đáng tiếc.
Mà bây giờ từ trong tay con rể cầm tới ấm âm dương, lại nhớ tới chuyện cũ này. Trải qua nhiều năm như vậy, cơn giận giữ vì bị đội nón xanh của thế tử anh quốc công đã lắng lại rất nhiều, cuối cùng ông ta cũng có thể lý trí suy xét nhân quả trước sau của chuyện này. Khoảng thời gian đó sủng thiếp kia có dấu hiệu nào thật giống như tư thông ngoại nam không? Chưa chắc.
Nghĩ đến đây thế tử anh quốc công cũng không dám nghĩ tiếp nữa, Cao Nhiên dùng ấm âm dương với thiếp thất của mình. Vậy thì trong phủ anh quốc công, ai sẽ là người ra tay với thiếp thất của ông ta đây? Cái ấm âm dương này, thậm chí cả rượu thuốc trong đó nữa, là từ nơi nào truyền tới tay Cao Nhiên đây?
Thế tử anh quốc công đứng trong ánh nắng chói chang của mặt trời tháng sáu, run lên nửa ngày, mới cảm nhận được chính mình đang đứng trên mặt đất. Đột nhiên trong lòng ông ta trào lên một cỗ lửa giận vì bị lừa gạt. Lập tức thế tử anh quốc công phân phó thủ hạ đi thăm dò chuyện sủng thiếp tư thông năm đó, trong mắt ông ta lóe ra lãnh ý. Nếu như bị ông ta phát hiện có người lừa gạt, nhiều năm qua dỗ dành ông ta đến xoay vòng quanh, mặc kệ nàng ta là thân mẫu dòng dõi duy nhất của ông ta, ông ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Cố Huy Ngạn cùng đám người Chu Mậu Thành đi trên hành lang, Cố Huy Ngạn hỏi: " Hôm nay thánh thượng lại đi ra ngoài săn bắn rồi?"
"Vâng."
Cố Huy Ngạn trầm thấp thở dài một tiếng: "Để đội cận vệ bên cạnh bệ hạ theo sát chút, đích thân ngươi đi nhắc nhở Hạ Lâm, mặc dù thánh ý khó trái, nhưng nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, chính hắn đến gánh tội thay."
Hoàng đế xuất cung, đương nhiên hộ vệ bên cạnh không thể qua loa. Ngoại trừ Ngự Lâm quân, Cố Huy Ngạn cũng điều rất nhiều nhân thủ tới, trong đó Hạ Lâm chính là người của hắn. Hoàng đế vô cùng tín nhiệm quân đội của Yến vương, mấy ngày nay càng chạy càng xa, thậm chí thái hậu nghe nói có người của Yến vương đi theo, cũng yên lòng thả hoàng đế đi ra.
Hoàng đế cùng triều thần ngược lại là an tâm, thế nhưng Cố Huy Ngạn ở nơi này lại có rất nhiều phiền phức. Hoàng đế là do hắn đảm bảo, đừng nhìn bây giờ Trương thủ phụ cùng những thần tử khác một câu cũng không nói, nếu như một khi xảy ra chuyện, vậy thì hắn cũng khó tránh tội.Luatinh-Cungquanghang.com
Cố Huy Ngạn đề tỉnh thuộc hạ xong, lại hỏi thăm thủ vệ an bài bên cạnh hoàng đế, cẩn thận rõ ràng, giọt nước không lọt, trong nháy mắt tìm ra mấy khe hở. Chu Mậu Thành tranh thủ thời gian từng cái ghi lại, trong lòng hắn ta âm thầm bội phục, bọn hắn một đống người cân nhắc danh sách tuần tra thật lâu, tự nhận là không chỗ nào sơ suất. Ai ngờ Yến vương chỉ mới nghe một lần, đã phát hiện nhân sự trùng lặp ở trong đó rồi. thật lợi hại! Chu Mậu Thành tâm phục tận đáy lòng.
Cố Huy Ngạn dạo chơi đi trong hành lang, nhìn như chậm chạp khoan thai, nhưng khoảng cách giữa các bước đều nhau, điều này lập tức phân biệt rõ ràng Cố Huy Ngạn cùng những quý công tử bình thường khác. Kể cả có chú trọng phong độ cùng dáng vẻ công tử văn nhã đến đâu thì cũng không có khả năng bước đi thẳng tắp lại nghiêm nghị như thế này.
"Cố Trình Diệu."
Cố Trình Diệu tiến lên một bước: "Nhi thần ở đây."
"Mấy ngày nay nếu như hoàng thượng triệu ngươi cùng đi săn bắn, ngươi tùy tiện tìm cái lý do gì thoái thác đi. Thiên mệnh khó trái, thế nhưng cũng không thể quá nuông chiều hắn, miễn cho hắn thật sự nghĩ chính mình không gì không làm được, chúng ta đối với hắn sẽ hữu cầu tất ứng."
( Hữu cầu tất ứng: Cầu gì được nấy)
Trong âm thầm thái độ của Cố Huy Ngạn đối với tiểu hoàng đế cũng không tôn sùng kiềm chế như những gì hắn biểu hiện. Cố Trình Diệu nghe xong tâm thần run lên, cúi đầu nghiêm nghị đáp: "Vâng."
"Nếu như ngươi không thể bồi tiếp hoàng đế du săn, vậy thì công tử những nhà khác mời cũng không tiện có mặt. Mấy ngày nay ngươi đừng tới bãi săn nữa, khi nào cưỡi ngựa hồi kinh lại nói tiếp."
"Nhi thần hiểu rồi ạ!"
Bọn họ đang nói, đột nhiên nhìn thấy bên hành lang đối diện một nhóm người đi tới. Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn ánh mắt rõ ràng sáng lên, bước nhanh đón: "Vương gia."
một tiếng gọi này vừa ngọt lại giòn, sắc mặt Cố Huy Ngạn hòa hoãn rất nhiều, hắn đón được Lâm Vị Hi đang nhào tới, nhìn nàng cười nói: "Tại sao nàng cũng tới?"
Lâm Vị Hi kinh ngạc nhìn hắn: "không phải chàng nói muốn đi bãi săn cưỡi ngựa sao? Ta với chàng cùng đi a."
Ý cười trên mặt Cố Huy Ngạn không thay đổi, không nói một lời quay đầu nhìn người phía sau. Cố Minh Đạt lùi về phía sau hỏi mấy người, rất nhanh liền trở lại. Lâm Vị Hi tò mò nhìn mấy người kia, khó có dịp nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Minh Đạt vẻ xấu hổ, chỉ thấy hắn ta ôm quyền, thấp giọng nói: "Vương gia, là gã sai vặt ở ngoại viện nghe nhầm. Vương gia mới phân phó người đi tìm thế tử, để thế tử đừng tới bãi săn. hắn ta nghe ngược lại, cho nên mới truyền sai lời với vương phi."
Lâm Vị Hi nghe xong lập tức không muốn: "Đến y phục ta cũng thay xong rồi, chàng lại đột nhiên nói không đi?"
Cao Nhiên thấy thế, thấp giọng nói với Lâm Vị Hi: "Mẫu thân, nếu là hạ nhân truyền sai lời, vậy chúng ta vẫn nên trở về đi."
Nếu như không có hy vọng còn tốt, nhưng Lâm Vị Hi tràn đầy phấn khởi chuẩn bị đầy đủ để đi ra ngoài chơi, bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh, chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu. Nàng tức giận, ngẩng đầu dùng đôi mắt tròn vo hung hăng trừng Cố Huy Ngạn một chút.
Cố Huy Ngạn chỉ có thể lui bước: "Nếu nàng đã thích đến thế, vậy thì để bọn họ dọn một chỗ cho nàng chơi vậy. Nàng biết cưỡi ngựa không?"
Lâm Vị Hi mừng rỡ, ngạc nhiên nói: "Lời chàng nói là thật sao?"
"thật."
Đôi mắt Lâm Vị Hi tỏa sáng, nếu không phải xung quanh còn có nhiều người như vậy, nàng đã muốn bổ nhào vào người Cố Huy Ngạn rồi: "Tạ vương gia! Ta không biết cưỡi ngựa, vương gia chàng dạy ta đi!"
Chu Mậu Thành cùng Cố Minh Đạt ngạc nhiên liếc nhau, ngay cả Cố Trình Diệu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cái gì, mấy giây trước đó không phải Cố Huy Ngạn mới nói trong khoảng thời gian này đừng tới bãi săn sao? Cố Huy Ngạn cảm thấy bọn hắn nhiều người như vậy đều là kẻ điếc sao, lật lọng cũng không cần nhanh như vậy đâu.
Các nam nhân ăn ý giữ vững trầm mặc, yên lặng theo ở phía sau, nhìn Yến vương phi vô cùng vui vẻ lôi kéo Yến vương đi về hướng chuồng ngựa.