Nhà Takai rời đi, sự yên tĩnh của chùa Linh Minh cũng quay trở lại.
Chỉ còn làn khói mỏng lượn lờ quanh lư hương trước tượng Phật.
Hôm nay là cuối tuần. Ngay cả công nhân đang xây dựng gian nhà mới cũng nghỉ phép. Vì vậy trong gian chùa nhỏ vắng vẻ chỉ còn lại hai hòa thượng một già một trẻ.
Shiraishi Shū đã quen với tình huống này, nên không hề cảm thấy cô đơn lạnh lẽo chút nào.
Cậu ngồi xuống đệm cói rồi mở lời với trụ trì già.
“Bạch thầy, con sẽ chuyển cho ngài 30.000.000 yên để ngài liên hệ người xây Tàng Kinh Các mới ạ.”
“Tốt lắm.”
Trụ trì già tươi cười gật đầu.
Dù đối mặt với 30 triệu yên, nội tâm ngài vẫn cực kỳ bình lặng.
Quả là định lực (1) chân chính!
Shiraishi Shū không ngớt khâm phục. Trụ trì già có thể đối mặt với từng ấy tiền tài mà không chút kinh sợ như vậy mới là cao tăng thực sự, là tấm gương sáng cho bản thân mình noi theo…
Ừm, Shiraishi Shū chưa thấy trụ trì thiếu ý tứ trong cách cư xử, nói năng bao giờ.
Cùng lắm là cảm xúc có chút dao động khi nghe được những chuyện cậu làm mà thôi.
Dù sao cậu cũng là người thừa kế chùa Linh Minh. Trụ trì già quan tâm là bình thường.
Đúng rồi!
Hôm nay là lần đầu tiên Shiraishi Shū trừ yêu.
Cậu rất muốn kể cho trụ trì hay.
Shiraishi Shū trầm ngâm một lát rồi nói.
“Bạch thầy, tại sao người lại biến thành yêu?”
Trụ trì già bỗng nhiên ngừng múa may di dộng. Ông trầm ngâm hồi lâu, ngầng đầu nhìn Shiraishi Shū bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Sao Tâm Chính lại hỏi chuyện này vậy?”
“Hôm nay khi giúp thí chủ Ikeda trừ tà, con không phải đối mặt với quỷ vật hóa thành sau khi chết mà là một con người biến thành yêu.” Shiraishi Shū thẳng thắng đáp, “… Nhân yêu?”
A? Mình như thế nào lại cảm thấy có chút biến vị nhỉ.
Heo biến thành yêu là Trư yêu, mèo biến yêu là Miêu yêu.
Người biến yêu……
Tất nhiên phải gọi là Nhân yêu rồi! (2)
Đều do người hiện đại bày vẽ lắm chuyện. Có những từ ngữ thực bình thường, lên mạng liền mang theo ý nghĩa khác hẳn.
Trụ trì già không để ý điểm này, cũng không cả nói móc lại.
Ánh mắt ông toát ra chút kinh ngạc.
“Con hôm nay đã diệt trừ một người hóa yêu?”
“Vâng. Đó là một cô gái. Bởi cô ta đã phải trải qua rất nhiều chuyện bi thảm khiến oán khí, hận ý bị dồn nén rồi sa đọa thành yêu giống hệt như những miêu tả về ‘người hóa yêu’ trong các truyền thuyết.
Nhưng dù con đã đọc qua sách cổ thì vẫn không thể hiểu nổi.
Yêu và người rõ ràng là hai loại sinh vật hoàn toàn khác nhau. Hình thái sinh mệnh cũng khác nhau. Tại sao người có thể chuyển đổi thành yêu chỉ vì tâm tình dao dộng được?
Trong đó nhất định phải có phản ứng nào đó mà con chưa biết.”
Shiraishi Shū bày tỏ nghi hoặc trong lòng mình rồi dùng con mắt hiếu học nhìn chằm chằm vào trụ trì già, hy vọng vị trưởng lão này có thể cung cấp đáp án.
Nhưng trụ trì già không đáp.
“Tâm Chính. Ta không trả lời được vấn đề đó. Yêu sinh ra từ đâu. Từ xưa đến nay đã có rất nhiều người tìm hiểu. Nhưng chưa có ai đưa ra được một giải thích hợp lý…”
Chậc. Xem ra mình lại phải tự nghiên cứu rồi.
Shiraishi Shū không quá thất vọng. Cậu đã sớm đoán trước.
Thời đại luôn phát triển.
Người hiện đại còn không tìm ra đáp án thì trông cậy gì ở người xưa?
Chi bằng chăm chỉ học hành, nỗ lực tăng cao khả năng, giúp bản thân trở thành người giải đáp.
Sau khi giải quyết những bí ẩn hóc búa, cậu nhất định sẽ viết câu trả lời lên ‘mười vạn câu hỏi vì sao’ cấp vỡ lòng để biến nó thành kiến thức căn bản…
… Những chuyên gia bàn phím tương lai có thể dựa vào đấy để thoải mái chém gió, chỉ điểm giang sơn!
Ngoài ra có một việc mà Shiraishi Shū khá để bụng.
“Đúng rồi. Thầy ơi. Khi con siêu độ cho người… cho yêu quái kia xong thì có một hạt châu rớt khỏi người nàng ta.
Nó giống như một viên ngọc. Bên ngoài tỏa ánh sáng long lanh, bên trong tràn ngập khói đen.
Đó có phải là yêu đan trong truyền thuyết không ạ?
Con quỷ nhỏ ‘quỷ ban ngày’ ở trường Tư thục Kondo từng được con siêu độ cũng nắm ba hạt châu trong tay…
Tuy màu sắc có chút khác nhau. Nhưng con có thể khẳng định hai thứ đó rất tương tự.”
Bang!
Di động của trụ trì già lạch cạch rơi xuống nền gạch.
Ông kinh ngạc nhìn Shiraishi Shū, run run nói.
“Con nói lại xem nào?!”
Lần đầu tiên trụ trì già thất thố.
Shiraishi Shū trong lòng hiện lên suy nghĩ này, cũng ý thức được đây là một chuyện cực kỳ trọng yếu.
Cậu nhanh chóng trình bày lại những gì mình vừa nói…
Song cậu không thể mô tả nó rõ ràng.
Rốt cuộc những hạt châu kia vừa chạm vào ánh sáng Phật pháp đã bị tịnh hóa. Trong khoảnh khắc chớp mắt mà Shiraishi Shū vẫn còn nhớ được đã có thể nói là ‘gặp qua không quên được’ rồi…
Thời gian quá ngắn, ngay cả mở thiên nhãn thông cũng không kịp.
Cũng may trụ trì già không cần miêu tả tỉ mỉ hơn.
Ông im lặng rất lâu, rồi đứng lên, sống lưng hơi còng xuống.
Cho dù Shiraishi Shū quá khứ cũng chưa từng thấy ông lộ mệt mỏi đến thế.
Trụ trì già rồi?
Shiraishi Shū hơi sửng sốt.
Tuy cậu thường gọi ông là trụ trì già.
Nhưng ngoại trừ gương mặt nhăn nheo, cơ thể trụ trì vẫn vô cùng khỏe mạnh, tâm trạng trẻ trung, bắt trend còn nhanh hơn cả thanh niên như Shiraishi Shū.
Đến hiện tại…
Tâm trụ trì già có vẻ cũng già rồi.
Đi hai bước, ông quỳ xuống trước mặt tượng Phật, dập đầu hành lễ.
Sau đó…
Trụ trì già chạm vào bệ ngồi của Đức Phật, mở một hốc tối bí mật rồi lấy ra một chiếc hộp bằng ngọc.
Chùa Linh Minh còn có chỗ như vậy?
Shiraishi Shū ngạc nhiên.
Tuy thức tỉnh thiên nhãn thông, cậu chưa bao giờ dám dùng nó quan sát tượng Phật vì đó là một biểu hiện bất kính.
Vậy nên cậu không biết có một hốc tối tàng đồ.
Trụ trì già cầm hộp ngọc ngồi xuống đệm cói và đặt nó trước mặt.
Ông đưa tay mở hộp, để lộ những gì được đặt bên trong.
“Tâm Chính. Hạt châu con nhìn thấy là nó phải không?”
Giữa lớp vải nhung trong hộp ngọc là một hạt châu tỏa sáng long lánh.
Ngoại trừ việc nó có màu kim hồng thì bề ngoài giống hệt như những viên châu mà Shiraishi Shū từng gặp.
Shiraishi Shū mơ hồ cảm thấy trụ trì già muốn nói một tin tức lớn.
“Vâng thưa thầy.”
Trụ trì già đóng nắp hộp và bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Shiraishi Shū.
“Nó được gọi là ‘Tẩy hồn châu’. Tà vật được luyện chế bằng linh hồn người sống.
Con thắc mắc nguyên do người vì cái gì mà chuyển hóa thành yêu đúng không?
Cho đến này, chưa có ai cung cấp được câu trả lời chính xác nhất cho vấn đề này.
Bất quá, có người… Đúng hơn là có một yêu đã tìm ra một cách.
Nó dùng linh hồn người sống nung thành hạt châu. Nếu đặt thứ này vào trong cơ thể những người có ác ý thì có thể biến họ thành yêu như trong truyền thuyết.”
“Dùng linh hồn người sống nung thành hạt châu, biến người thành yêu?” Shiraishi Shū lẩm bẩm nhớ lại cô bé quỷ ban ngày.
Ba hạt châu trong tay cô bé chắc chắn là linh hồn ba nữ sinh bị nó sát hạt.
Cậu cũng nghĩ đến nữ con nhện Ayumi.
Hạt châu trong cơ thể nàng ta có lẽ là linh hồn một người vô tội nào đó.
Tốt quá. Những linh hồn ấy đều được mình dùng Phật Duyên Chưởng tiễn lên Tây Phương Cực Lạc rồi…
A di đà phật.
Vấn đề là, viên ‘Tẩy hồn châu’ trong hộp ngọc là linh hồn của ai vậy?
Tại sao trụ trì già lại đem nó đặt trong hộp ngọc cất dưới bệ tòa Phật?
Trụ trì già cũng không định giấu diếm. Ông nói thẳng.
“Tâm Chính đang tò mò nhỉ.
Linh hồn trong viên Tẩy hồn châu này chính là cha ta. Cũng là trụ trì chùa Linh Minh tiền nhiệm. Shiraishi Ryuuma. Pháp hiệu: Phổ Trực.
Con từng nhiều lần hỏi ta chuyện xưa về chùa Linh Minh.
Lý do ta không trả lời là bởi đó là vết nhơ trong lịch sử, đáng lẽ nên bị vùi lấp trong bụi bặm…
Nhưng giờ con đã gặp nó, vậy thì ta không cần phải giấu con nữa.”
#Chú thích:
1) Định lực: hay gọi là ‘Sức mạnh của tĩnh’, nhà Phật có phép tu khiến cho tâm yên định không vọng động được, gọi là định.
2) Nhân yêu: Tác giả chơi chữ. Nhân yêu có thể hiểu là con người biến thành yêu quái, cũng có thể chỉ những người chơi có giới tính nam ngoài đời nhưng lại chơi nhân vật nữ trong game.
#Bắt đầu vào cốt truyện rồi.