#Lời tác giả:
Tôi phải phát biểu cảm nghĩ vào VIP trong hôm nay hoặc ngày mai…
Được rồi, tôi sẽ nói tiếng người, đêm nay 12 giờ cũng tức là rạng sáng ngày mùng 1 tháng 12, truyện sẽ được vào VIP, hy vọng mọi người ủng hộ!
Người đầu tiên mà tôi muốn gửi lời cảm tạ sau khi thoát khỏi giai đoạn chân ướt chân ráo là Đại biên tập viên The Night. Anh đã hỗ trợ tôi rất nhiều. Thậm chí anh còn đề cử truyện của tôi vào bảng truyện nên đọc, một điều mà tôi chưa bao giờ dám mơ đến khi đặt bút viết xuống quyển sách này.
Đó là một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc tới tất cả những độc giả đã theo dõi cuốn sách này.
Là một tác giả mới, tôi thực sự chưa thể thoát khỏi tâm lý tranh đua, quan tâm thành tích. Mỗi lần đăng chương mới là một lần tôi thấp thỏm quan sát sự thay đổi của lượt xem, bình luận mới, những khuyến nghị, phiếu đề cử, lượt thích, khen thưởng… vừa hy vọng những trò đùa vớ vẩn mà tôi viết lên có thể đem lại cảm xúc cho mọi người, dù đó có là những lời khen hay lời mỉa mai cũng tốt.
Mỗi người để lại nhận xét trong từng chương, mỗi người gửi tặng phiếu khen, mỗi người ủng hộ truyện từ đầu đến nay… tôi đều ghi nhớ trong lòng.
Tôi thực sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ, trợ giúp tay bút mới này vượt qua giai đoạn miễn phí (truyện trên Khởi Điểm sẽ có một thời gian miễn phí trước khi vào VIP).
Mỗi thành tích mà cuốn sách này đạt được đều nhờ có sự đóng góp chung tay từ mọi người.
Sắp đến giờ vào VIP rồi.
Mang tiếng là một tay bút mới, nhưng dù sao tôi cũng từng là một độc giả. Cho nên tôi hiểu rõ, vào VIP là phải ném bom.
Còn phải chơi mấy trò treo thưởng, quăng bom, quăng chữ…
Nghĩ đến việc mình có thể tự xưng bản thân là một tác giả nho nhỏ… tôi có chút sợ hãi, song cũng vô cùng chờ mong.
Viết chữ để kiếm tiền nuôi gia đình, mua cá khô cho ba BOSS mèo tham ăn… là những gì mà tay bút mới này chưa bao giờ nghĩ tới.
Quay lại chủ đề, tôi sẽ nói rõ quy tắc vào VIP. (chỉ áp dụng ở trang khởi điểm)
Sau khi vào VIP, tôi sẽ đăng ba chương, cùng hai chương thường lệ, tổng cộng là năm chương.
Nếu ủng hộ hơn 10.000, tôi sẽ đăng thêm 3 chương. Nếu ủng hộ hơn 200 sẽ đăng thêm 1 chương.
Sau khi vào VIP, cứ 500 phiếu ủng hộ thì hôm đó sẽ tăng thêm một chương. Riêng Minh Chủ (danh hiệu cho người tài trợ nhiều) sẽ tăng thêm một chương khác.
Sau khi vào VIP, mỗi ngày sẽ đăng tầm 2.600 chữ.
Được rồi, kết thúc cảm nghĩ vào VIP ở đây.
Dưới đây là mấy lời tâm sự của cá nhân tôi.
Hẳn một vài độc giả cũng nhận ra, quyển sách này mang tiếng viết về Phật lại không thấy lý thuyết, kiến thức, kinh văn nhà Phật mấy…
Điểm này…
Tay bút mới này thực ra chỉ là một sinh viên hơn hai mươi tuổi vừa mới ra trường, còn đang phải đi thuê phòng trọ giá rẻ và sống với cần câu cơm duy nhất là viết truyện mạng mà thôi.
Giống như những gì tôi đã nói trong mấy chương mở đầu, nhà tôi từng gặp chút chuyện khiến bậc cha chú trong nhà đều tin Phật.
Trong tình huống mưa dầm thấm đất như vậy, tuy tôi không tin Phật nhưng rất nguyện ý tiếp thu những đạo lý khuyên con người hướng thiện của Phật pháp.
Thậm chí tôi từng cùng các trưởng bối tới chùa làm tình nguyện viên một thời gian.
(Cơm bố thí thực sự rất khó ăn)
Có lẽ nếu tôi hỏi thăm trưởng bối, hẳn sẽ có được những cảm ngộ sâu sắc hơn về Phật pháp.
Chỉ là mấy năm trước, mẹ tôi đã mắc bệnh ung thu.
May mắn thay, lúc khối u được phát hiện thì nó vẫn còn ở giai đoạn đầu, có thể cắt bỏ.
Nhưng mẹ tôi đã từ chối.
Bất chấp lời khẩn cầu của người thân, bà chọn con đường nghe kinh, niệm phật, dùng phương pháp của một số ‘Đại sư’ để trị liệu…
Kết quả là…
Thời gian trôi qua, khối u dần chuyển biến theo chiều hướng xấu, ăn sâu vào cơ thể bà.
Đầu năm mới tới, mẹ tôi đã qua đời trong lòng cha.
Vào thời khắc cuối cùng, bà phải rất vất vả mới có thể ngồi ngủ.
Bởi tế bào ung thư đã ăn tới phổi, khiến dịch phổi bị trào ra, cho nên bà không thể nằm xuống, cũng không thể tự hô hấp mà không có máy móc.
Những lời này, tôi đã viết rồi xóa đi rất nhiều lần.
Cuối cùng viết ở đây, bởi tôi thực sự muốn khuyên mọi người, nếu các bạn ngã bệnh thì nên tới gặp thầy thuốc đi.
Tuy không có ác cảm gì với Phật giáo, chuyện này vẫn khiến tôi chán ghét những kẻ tự xưng là ‘Đại sư’ trên đời…
Tâm lý trở ngại khiến tôi khó lòng có thể viết tốt về Phật pháp, vì thế chỉ có thể dừng lại ở mức độ hiểu cạn biết nông.
Thật xin lỗi.
Về phần những lời nói móc đại khái như viết về Nhật lại không có cảm giác Nhật Bản chút nào, Khựa lại đi viết Nhật vân vân…
Thông cảm, đằng này không có tiền sang Nhật, chưa biết mùi Nhật như thế nào.
Hay là, mấy người ủng hộ chút gì đi để tôi có tiền qua Nhật trải nghiệm, lấy tư liệu một phen nhé?
Đùa thôi, tán nhảm dừng ở đây.
Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ tay bút mới này!
Hy vọng tay bút mới chỉ biết căm cụi gõ chữ năm nào sẽ có thể trở thành một … tác giả nhỏ!
Chân thành cảm ơn!