Dẫu Shiraishi Shū mời Miko Asada cùng đi trừ tà thì vai chính vẫn là cậu.
Dù sao đó cũng là nhiệm vụ của cậu mà.
Nếu như vậy, tên series ‘Miko Thần xã mang bạn đi trừ tà lúc nửa đêm’ không thích hợp chút nào!
Asada Sena liền đề nghị.
“Shiraishi-san, nếu em mời chị làm cameraman cho em thì chị sẽ tạo ra một series mới lấy em làm vai chính. Chị định đặt tên nó là ‘Mỗi ngày trừ tà buồn tẻ của hòa thượng’. Em thấy được không?”
Shiraishi Shū trầm mặc đọc tin nhắn của Asada Sena.
Chị muốn em quấn thân vào kiện cáo tên bản quyền đúng không?
À mà, nghĩ lại thì, hiện đang là năm , hơn nữa đây là thế giới song song.
Dan’s boring daily còn chưa quay. Cậu không cần phải đi châu Phi tránh nạn.
Shiraishi Shū đáp.
“Vâng.”
Asada Sena hào hứng gõ chữ.
Hiển nhiên, kế hoạch này được cô xây dựng không chỉ trong ngày một ngày hai.
“Bởi Shiraishi-san sẽ là vai chính, hơn nữa lại là nhiệm vụ được ủy thác cho em. Cho nên tiền lời phân em bảy chị ba được không? Chị phụ trách khâu hậu kỳ, tuyên truyền và chia sẻ video… Được chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Shiraishi Shū nhắn lại.
Đối với cậu, điều đó chẳng khác nào nhặt tiền, nhặt nhân khí.
Không phải lo lắng gì. Chỉ cần tiến hành công việc trừ linh hàng ngày liền có thể đạt được tiền thu từ video, nhân khí từ video…
Asada Miko nhất định là một người tốt.
Bảy phần tiền lời thu được từ video là bao nhiêu tiền Nhật nhỉ?
Shiraishi Shū không rõ lắm, liền hỏi Asada Sena.
“Chị Asada, tiền thu được từ video trước của chị là…?”
“.. yên nha ~”
“Bang!”
Một âm thanh giòn dã vang lên.
Shiraishi Shū hơi dùng sức liền niết vỡ chiếc di động lâu nay vẫn làm bạn với cậu.
Cậu trầm mặc nhìn thi thể di động.
“Tâm Chính. Trước khi thích ứng được lực lượng thì đừng chạm vào di động.”
Thanh âm hùng hậu của trụ trì già lại vang lên.
“Vâng thưa thầy.”
Shiraishi Shū gật đầu rồi niệm Vãng sinh chú cho thi thể di động.
Lúc này, Asada Sena còn đang tiếp tục miêu tả kế hoạch của mình.
Nhắn được một nửa, cô hơi dừng lại, cảm giác có chút không đúng.
Asada thử gửi vài câu thăm dò.
“Shiraishi-san?”
“Shiraishi-san có đó sao?”
“Shiraishi-san đang làm gì vậy? Bận học sao?”
“A, hòa thượng.”
……
Thành phố Tokyo, đồn cảnh sát Nakano.
“Này, Aoki! Trông cậu tệ thế. Dạo này phải đi trực đêm hả?” Một cảnh sát luống tuổi cười chào hỏi.
Aoki Kōji vẫy tay.
“Không phải. Chỉ là… Haiz, tôi gặp được vài kỳ ngộ…”
Đúng thế, điều đó có thể xem như một kỳ ngộ đi.
Sắc mặt Aoki Kōji có chút tối tăm. Mí mặt sụp xuống, quầng thâm dưới mắt rất sâu, tựa như người mất ngủ dài ngày.
Lý do làm anh mất ngủ là bởi tác dụng từ lá bùa Mắt thần của đại sư Shiraishi.
Vì nó, cánh cửa thế giới mới đã mở ra trước mắt anh, rộng đến mức không thể khép lại…
Bùa Mắt thần đến giờ vẫn chưa mất đi hiệu lực.
Anh có thể nhìn rõ được những sợi tơ âm khí lơ lửng trong không gian, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài con cô hồn dã quỷ du ngoạn trên đường.
Pháp lực của đại sư Shiraishi thật khủng bố!
Bùa của thần quan cấp cao trong đền Meiji mà anh từng dùng chỉ duy trì được mười phút.
Còn lá bùa do chính tay đại sư Shiraishi chế tác thì sao…
Kéo dài bao lâu rồi nhỉ?
Hơn bốn mươi tiếng đồng hồ?
Aoki Kōji không nhớ nổi.
Với anh, lá bùa này quả thực vô địch.
Đối với người thường mà nói, có được Âm Dương Nhãn chưa chắc là chuyện tốt.
Trong cơ thể của họ không có pháp lực.
Cho nên họ thường phải tiêu hao dương khí mới có thể nhìn tới ‘thứ xấu xa’, ‘thứ không nên xem’, làm cho tinh thần bị hao tổn.
Đó là lý do khiến hai ngày nay Aoki Kōji không có một giấc ngủ ngon.
“Hiệu quả bùa Mắt thần của đại sư quả nhiên bất phàm. Điều làm mình mệt như thế… chắc chắn là do chỗ mình ở có quá nhiều âm khí. Tranh thủ lúc bùa còn hiệu quả, mình phải đi tìm một căn nhà nhiều dương khí mới được…”
Aoki Kōji xoa trán bước về phía trước.
Anh vốn là cảnh sát hình sự trực thuộc đồn cảnh sát Shibuya, nhưng hôm nay anh phải tới đồn cảnh sát Nakano để công tác.
Tình huống này rất bình thường.
Những vụ án hình sự phức tạp thường dính líu tới cả quận chứ hiếm khi bị giới hạn trong một khu vực.
Vì thế cảnh sát hình sự ở Tokyo thường xuyên được điều tới các đồn cảnh sát khác nhau để giao lưu tình báo.
Khi đi qua phòng thẩm vấn, trái tim Aoki Kōji nhảy lên. Anh có thể thấy được những sợi tơ đặc thù đang tiến vào phòng thẩm vấn.
Hơi thở kia có rất nhiều sắc thái khác nhau.
Aoki Kōji không hiểu ý nghĩa của nó…
Nhưng anh nhận ra…
Hơi thở này không khác gì hơi thở của con nhện quỷ từng bị đại sư Shiraishi siêu độ!
Tại sao nó lại xuất hiện ở đồn cảnh sát Nakano?
Aoki Kōji không nín nổi tò mò, liền hỏi cảnh sát đang đi cạnh mình.
“Sato-san, ai ở trong đó vậy?”
“À. Trong đó là một cô bé tên Akiko Morishita.” Sato cảnh sát trả lời nói. “Trường học em trai và công ty cha mẹ con bé báo nguy rằng họ mất tích. Khi chúng ta tìm tới nhà thì thấy con bé đang ngồi nhà đọc sách, không có dấu vết nào của những người khác…
Có điều, đầu con bé có vẻ không tốt lắm. Nó liên tục nói cha mẹ và em trai không hề mất tích, vẫn tới trường và đi làm hàng ngày.
Vấn đề là, hai ngày qua rõ ràng là ngày cuối tuần, cơ quan đóng cửa, trường học nghỉ ngơi mà!
Haizz. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy… Thật đáng tiếc. Theo điều tra thì cô bé bị đối xử rất tệ. Cha mẹ nó hẳn là loại người gia trưởng trọng nam khinh nữ đi…”
Aoki Kōji vừa nghe vừa cảm thấy lạnh sống lưng.
Hành động đứng sững trước cửa của Aoki làm cảnh sát Sato tỏ vẻ khó hiểu…
Cánh cửa đột nhiên mở ra!
Một cảnh sát nữ xuất hiện từ sau cửa. Thấy Aoki Kōji và cảnh sát Sato, cô nghi hoặc hỏi.
“Aoki, Sato, hai người đứng đây làm gì?”
“Ta cũng không biết. Aoki đột nhiên…”
Cảnh sát Sato mờ mịt gãi gãi đầu, liếc mắt nhìn trong phòng.
Đúng, vẫn là cô bé kia…
Diện mạo thanh tú, thân hình có chút gầy yếu. Cô bé mặc một áo thun màu xanh, để lộ ra vết thương còn chưa lành lại và vết sẹo đã lâu chạy từ cổ xuống người…
Ai, quả là một đứa trẻ đáng thương. Hẳn cô bé đã bị cha mẹ đánh rất nhiều lần đi.
Đó là một chuyện thường thấy ở Nhật Bản.
Chỉ cần phụ huynh không đánh quá mạnh, trẻ lại không mở miệng thì thầy cô sẽ không quản, cảnh sát cũng làm bộ không biết…
Giờ khắc này, tim Aoki Kōji như ngừng đập.
Với anh, thứ ngồi ngay ngắn trong phòng thẩm vấn không phải là một cô bé…
Mà là một con quái vật dữ tợn cực kỳ đáng sợ!
Càng đáng sợ hơn là……
Trong mắt những người khác, con quái vật này chỉ là một cô bé bình thường!
“Tôi… Tôi không có vấn đề gì hết.”
Aoki Kōji nuốt ngụm nước bọt, vội vàng nói.
Song ánh mắt quái vật lại hướng về phía này. Tựa hồ sự chú ý của nó đã bị anh thu hút.
Aoki Kōji nổi da gà, lưng mướt mồ hôi lạnh.
“Tôi… Tôi… Tôi buồn tiểu quá. Tôi đi WC đây…!!”
Chưa hết câu, Aoki Kōji đã chạy mất!
“… Aoki… Chờ đã!”
“WC không nằm ở chỗ đó!”
Cảnh sát nữ và cảnh sát Sato khó hiểu nhìn bóng lưng Aoki Kōji. Họ không rõ hôm nay anh làm sao vậy.
Aoki Kōji không biết mình muốn chạy tới đâu. Anh giống như một con ruồi mất đầu, sợ đến mức trực tiếp lao ra cửa đồn cảnh sát.
Không gian rực rỡ dưới ánh nắng ban ngày.
Ánh mặt trời sáng đầu đông không mang đến cho người ta bao nhiêu nóng bức, nhưng vẫn đủ sức trấn an lòng người.
Khung cảnh kẻ qua người lại trước mặt đã giúp tâm trí kinh hoàng của Aoki dần bình tĩnh lại.
Sau khi hít thở vài hơi thật sâu, Aoki không do dự rút ra điện thoại, bấm một dãy số.
“Mushi Mushi? Đại sư Shiraishi đó ạ? A, ngài là sư phụ đại sư Shiraishi, trụ trì Chùa Linh Minh sao?
Nhiệm vụ? A, a, vâng! Là nhiệm vụ!!
Tôi là ai? Tôi là Aoki Koji đến từ đồn cảnh sát quận Shibuya, người đồng hành với đại sư Shiraishi trong buổi trừ tà vào thứ bảy tuần trước…
Bây giờ tôi đang ở sở cảnh sát quận Nakano. Tôi hy vọng đại sư Shiraishi có thể đến đây nhanh chóng...
Tôi… Tôi…
Tôi thấy được yêu quái!”