Trụ trì già cảm thấy mười mấy năm trước mình đã nhặt về một tái sinh của Lạt Ma.
Ông đờ đẫn ngồi trên đệm bồ đoàn trước tượng Phật, nhìn Shiraishi Shū vui vẻ thí nghiệm cơ thể ở sân chùa và nghĩ vậy.
Trái tim cứng như sắt thép được rèn luyện sau biết bao biến cố trong từng ấy thời gian của ông…
Giờ khắc này…
Cũng có chút chịu không nổi.
Thậm chí ông còn có cảm giác cơ tim tắc nghẽn khi thấy Shiraishi Shū nhún người rồi dùng sức bật lên.
Thân ảnh cậu biến mất khỏi tầm mắt của trụ trì già, không biết đã nhảy tới nơi nào!
Một lát sau.
Cậu rơi bịch xuống đất, khiến phiến đá lát sân dưới chân vỡ vụn.
“Ách. Thầy ơi…”
Shiraishi Shū lúng túng nhấc chân lên rồi quay về phía trụ trì già.
Ông vẫy tay với vẻ chết lặng.
“Không sao. Chờ đến lúc xây Tàng Kinh Các mới thì gọi người sửa luôn một thể. Con cứ tiếp tục đi…”
Sau khi thử bật nhảy, chạy nước rút, đánh quyền, Shiraishi Shū xác định thân thể của mình tăng lên rất lớn.
Từ sức chiến đấu chỉ có biến thành võ tăng có nội lực thâm hậu trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Song cậu không biết mình mạnh hay yếu hơn so với vị La Hán Thiếu Lâm.
Bất quá, Shiraishi Shū không thích bạo lực.
Cậu sáng tạo Shiraishi phổ độ công, tăng cường cơ thể để có thêm sức mạnh khi phải đối mặt với Yêu Vương, Quỷ Vương mà thôi.
Vậy nên yếu tố quan trọng nhất là phòng ngự!
Kim Cương La Hán!
Phật Tổ kim thân!
Kim cương bất hoại thần công!
Đó là tên gọi các chiêu thức liên quan tới Phật Pháp trong các tiểu thuyết, kinh văn.
Tất cả thường dính tới từ ‘kim cương, bất hoại’…
Điều đó có nghĩa là gì?
Ngã phật từ bi, tu hành trọng điểm chắc chắn không phải tranh cường hiếu thắng.
Mà là nhìn rõ bản thân, cường hóa bản thân.
Shiraishi Shū hoàn toàn xem nhẹ rớt chiêu Như Lai Thần Chưởng trong tiểu thuyết cũng như chiêu Phật duyên chưởng của mình.
Làm thế nào để thử nghiệm lực phòng ngự?
Shiraishi Shū dùng dao cắt mạnh qua cánh tay mình.
Đồng thời cậu cũng dùng thiên nhãn thông để tránh đi những mạch máu quan trọng.
Người bình thường không có tool-hack xin đừng bắt chước.
Lưỡi dao cắt qua da và thịt, máu tươi tuôn ra như suối.
Đau, đau quá.
Đây là lần đầu tiên cậu bị thương đến mức đổ máu.
Lại còn do chính mình tự cắt…
Cậu nén xuống tiếng rên đau đớn. Sau vài lần hít thở, máu đã ngừng lại, một lớp màng máu ngưng kết quanh miệng vết thương.
Sau một giờ, lớp màng máu tự động tróc ra, để lộ ra da thịt như ngọc tựa như chưa từng bị thương.
Quá trình vết thương lành lại hệt như người bình thường, chỉ là tốc độ nhanh hơn vô số lần.
Shiraishi Shū hài lòng vuốt ve cánh tay.
Kim cương chi thân!
Hiệu quả của nó có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt. Cậu vẫn bị thương, vẫn bị đổ máu, phải chờ một giờ mới lành lại…
Nhưng đấy là do Shiraishi Shū mới tu luyện phổ độ công một lần!
Nếu dựa theo tiêu chuẩn tiểu thuyết thì nó đồng nghĩa với việc cậu còn chưa bước vào ngạch cửa nhập môn.
Vậy mà đã có hiệu quả đến mức này.
Không gọi nó là Phật công cái thế thì gọi là gì?
Shiraishi Shū cũng không hề kiêu ngạo.
Tuy Shiraishi phổ độ công có thể xem là công pháp nhà Phật. Nhưng đó là do cậu đứng trên vai tổ tiên, dựa vào ‘Thần chú Hư Không Tàng Bồ Tát’ cải tiến.
Nói cách khác, trí tuệ của cậu vẫn còn rất hạn chế.
Để đạt được tiến bộ hơn nữa, cậu cần học tập nhiều hơn, đọc nhiều sách vở kinh văn để hấp thu tinh hoa trí tuệ hơn nữa.
Việc hoàn thiện Shiraishi phổ độ công không đại biểu quá trình truy đuổi tri thức của Shiraishi Shū đã kết thúc.
Phật nói: Học tập không có biên giới.
Shiraishi Shū cần phải học rất nhiều.
Phương pháp cải tạo Đất xấu thành Đất lành, nghiên cứu Tẩy Hồn Châu, nghiên cứu Yêu quái đều cần có tri thức cơ sở làm nền tảng…
Sau khi thí nghiệm xong, cậu quay trở lại đệm bồ đoàn, tiếp tục ngồi thiền và làm bài tập về nhà.
Ở trong lòng Shiraishi Shū, ưu điểm lớn nhất của Shiraishi phổ độ công không phải là cơ thể bất hoại mà là việc nó có thể xóa đi điểm yếu của cậu.
Một hòa thượng kiêm học sinh xuất sắc của thời đại mới tất nhiên phải phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ và thể lực, môn nào cũng phải được điểm chứ không nên giỏi bên này lại yếu bên kia.
Có như vậy thì cậu mới có thành tích ưu dị để tranh thủ xin học bổng vào đại học!
Ngay cả môn thể dục cũng vậy!
Nhờ kim thân, cậu có thể nghiền áp những bạn học đầy cơ bắp ở trường Hibiya, khiến họ sống dưới bóng ma sợ hãi!
Thiện tai, thiện tai.
“…”
Shiraishi Shū trầm mê tu hành.
Trụ trì già thì trầm mặc.
Ông đã quên cả nghịch di dộng, chỉ nhìn và tiếp tục nhìn.
Trụ trì già muốn rút về lời mở đầu.
Shiraishi Shū không phải người thừa kế ưu tú nhất.
Cậu là người thừa kế mạnh nhất của chùa Linh Minh.
So với đứa trẻ vừa là đồ đệ vừa là con nuôi này với ba vị huynh trưởng Thông thiên, Thông linh, Thông thiền của ông…
Họ hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Nếu năm đó Shiraishi Shū ở chùa Linh Minh… Hẳn Thông Linh sẽ không dám sa vào con đường lầm lạc đi!
Trụ trì già mỉm cười rồi bắt đầu gõ mõ.
Thanh âm kỳ ảo linh hoạt vang vọng không gian.
Thời gian: Mùng tháng năm . Đầu đông.
Pháp lực: . điểm.
Tiền tài: .. yên
Chùa miếu: Chủ điện, phòng ngủ chính, phòng ngủ riêng (tiến độ: /).
Mục tiêu: Cải tạo "Âm địa" ( tiến độ: %), sáng tạo phương pháp rèn luyện cơ thể ( Hoàn thành).
……
Quận Nakano, Tokyo.
Nổi tiếng như khu vực của dân đi làm thuê cuốc mướn và dân văn phòng, một địa điểm tập trung dân cư đẳng cấp thấp đông nhất ở Nhật Bản.
Cha mẹ Morishita Aikio cũng là công nhân viên chức thường thấy ở đây.
Áp lực công việc đã khiến cặp cha mẹ này thường xuyên bực bội.
Mỗi khi về nhà, cảm xúc táo bạo của họ lại bùng phát, dẫn đến cảnh tranh cãi và bạo lực gia đình như cơm bữa.
Là con gái, Aikio không phải người được cha mẹ cưng chiều…
Đó là em trai cô bé…
Mỗi ngày, cô phải sống cẩn thận từng li từng tí.
Tan học liền chạy về nhà, quét dọn, giặt quần áo, nấu cơm.
Nếu cô chậm một chút, không kịp nấu cơm tối trước khi cha mẹ về tới nhà thì sẽ bị đánh rất đau.
Cô bé đã quen với việc bị cha mẹ đánh đập tàn nhẫn.
Nhưng Aikio rất sợ bị thương.
Nếu bị thương, ngày hôm sau cô bé không thể đáp ứng được yêu cầu hàng ngày của họ.
Vậy thì tình huống sẽ càng tệ đi.
May quá.
Hai ngày nay công việc của cha mẹ cô vẫn thuận lợi. Họ không còn than phiền về sếp hay tức giận vì giá cả leo thang và tiền thưởng ít đi nữa…
Nhờ tâm tình vui sướng, họ tất nhiên sẽ không cãi nhau, Aikio cũng có thể tranh thủ thời gian để học tập.
Nếu Aikio chăm chỉ hơn, cô có khả năng sẽ đậu vào một trường trung học tốt ấy chứ.
Nếu được…
Aikio hy vọng mình có thể đạt được học bổng trường, giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Như vậy cô bé sẽ có cơ hội học lên đại học…
Mấy tháng trước cha mẹ nói gia đình không có tiền…
Chờ Aikio tốt nghiệp lớp xong sẽ phải đi làm thêm để kiếm tiền cho nhà.
Aikio rất buồn.
Cô bé thích học nhất.
Tuy ở trường có rất nhiều bạn học đáng ghét, nhưng…
Học có thể giúp Aikio chìm đắm trong kiến thức, quên đi hiện thực.
May mà cha mẹ không nhắc đi nhắc lại chuyện buộc Aikio bỏ học nữa.
Có lẽ nhờ tiền lương tăng cao, trong nhà không còn túng quẫn đi.
Hai ngày qua, em trai cũng không khóc không nháo.
Căn nhà yên tĩnh rất nhiều.
Trong mắt Aikio, thế giới tựa như sáng ra và trở lên tốt đẹp hơn…
Aikio vừa nghĩ vừa nở nụ cười hạnh phúc.
Cô bé khép lại quyển sổ nhật ký rồi đứng lên.
Tới giờ làm cơm tối rồi.
Thực đơn tối nay...
Mình sẽ dùng trái tim của cha làm món chính.
…
Thứ quái dị có bốn gương mặt đứng trên biển quảng cáo bên ngoài tòa chung cư, chăm chú nhìn cảnh tượng diễn ra trong phòng.
“Huhu… Cô bé ấy thật đáng thương. Ta chịu không nổi…” Gương mặt khóc sụt sịt. “Thói đời nay, cuộc sống con người nay quá cực khổ. Dù là yêu cũng không chịu nổi.”
“Cho nên chúng ta mới lập ra liên minh Avenger, giúp kẻ yếu có được năng lực báo thù. Quả là tổ chức từ thiện của thời đại mới! Ha ha ha!” Gương mặt cười hô hố đáp.
“Mấy người các ngươi còn sức mà lảm nhảm à. Đã có người phát hiện ra dị thường ở chỗ này rồi! Đừng lãng phí thời gian nữa! Chúng ta phải tìm đối tượng tiếp theo!” Gương mặt giận bực tức hét.
“Đúng thế. Đi thôi, đi thôi. Nhỡ đâu hòa thượng tới thì cả yêu mệnh cũng không giữ được đâu.” Gương mặt sợ run run.
Dứt lời, quái nhân bốn mặt liền biến mất.