Văn phòng hiệu trưởng.
Sau khi trao đổi với Takai Koichi, Shiraishi Shū liền yêu cầu đến xem hiện trường để tìm kiếm manh mối.
Hiệu trưởng Takai lập tức đồng ý và để Takai Mariko dẫn Shiraishi Shū đến ký túc xá nữ trường trung học Kondo.
Bởi tin đồn ma ám gây xôn xao trong hai ngày nay, tất cả các học sinh nội trú đã dọn hẳn ngoài ở hoặc quay về nhà.
Ngay cả cô quản lý ký túc xá cũng xin nghỉ phép mấy ngày, khiến ký túc xá hoàn toàn trống rỗng.
Một nam một nữ, đơn độc ở chung với nhau giữa khung cảnh đáng sợ...
Đây quả là một cảnh quay kinh điển!
Khi đến gần ký túc xá, cơ thể Takai Mariko run lên.
Không phải do sợ hãi.
Thực tế, nội tâm cô đang cực kỳ nhộn nhạo và sung sướng!
Thần tượng đầy hứa hẹn của trường phổ thông Hibiya đang cùng mình đi vào một nơi diễn ra những chuyện ma quái không một bóng người...
Tuy hoàn cảnh không đúng... nhưng điều này khác gì đi hẹn hò chứ?
Thật tuyệt vời!
Chỉ cần tưởng tượng khả năng mình có thể lấy cớ sợ hãi để ôm lấy Shiraishi, hít sâu mùi trầm hương đầy nam tính, cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực đối phương, nhìn gương mặt đẹp trai giống hệt nam chính trong truyện tranh thiếu nữ và được lắng nghe giọng nói dịu dàng sâu lắng thủ thỉ bên tai những lời như "Đừng sợ, bần tăng sẽ bảo vệ nàng,"... cũng đủ làm Takai Mariko hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng và đỏ bừng cả mặt.
Takai Mariko không quá lo lắng về mấy tin đồn ma ám.
Giờ đang là ban ngày.
Chưa kể, một người từng trực tiếp trải qua chuyện linh dị một lần như Takai Mariko đã bắt đầu học được cách thích nghi.
Dẫu cô biết mình chỉ có thể ôm đầu hét chói tai khi tận mắt nhìn thấy ma, nhưng có Shiraishi-kun ở bên cạnh đã khiến Takai cảm thấy vô cùng an tâm.
"Nếu có thể nắm lấy tay Shiraishi-kun đi vào ký túc xá tối tăm này..."
Takai Mariko run lên khi nhích dần từng bước để tiếp cận Shiraishi.
Song Shiraishi Shū đã lướt qua Takai Mariko và sải bước về phía trước.
"Takai-chan. Cậu cứ về trước đi. Mình nhớ đường rồi. Dù sao thì cảnh tượng tiếp theo có thể sẽ khiến cậu sợ hãi."
Shiraishi Shū xoay người lại, săn sóc nói.
Bạn Takai từng trải qua chuyện linh dị hai lần.
Thậm chí còn vì chuyện này mà phải chuyển từ trường tư thục Kondo sang trường phổ thông công lập Hibiya.
Điều đó cho thấy cô rất sợ ma quỷ.
Chỉ vì mình cần người dẫn đường mà buộc bạn Takai phải đi vào một nơi cô ấy không thích thì thật vô ý vô tứ.
Hòa thượng ta đây là một người giỏi đoán ý người khác mà.
“Hở, hở?” Takai Mariko luống cuống đáp.
Nếu mình đi về trước thì chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội tốt này hay sao?
Nhất định phải từ chối!
"Shiraishi-san đừng lo, tớ không sợ đâu!
Mà biết đâu ở trong đó là một con quỷ tốt... Dù sao nó cũng chỉ dọa nạt học sinh chứ chưa thực sự làm tổn thương ai...
Hơn nữa chuyện linh dị này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cha tớ, cho nên tớ nhất định phải ở lại xem!"
Trong tình huống khẩn cấp, Takai Mariko đã bắt đầu nói năng lung tung.
Nhưng dáng vẻ này của cô lại khiến Shiraishi Shū thấy cảm động.
Takai Mariko quả là một cô con gái tốt.
Người thực sự nắm quyền chỉ huy trường tư thục tại Nhật Bản không phải là hiệu trưởng mà là những người đầu tư tiền bạc, công sức để thành lập trường và mang danh "giám đốc" hoặc "chủ tịch".
Còn hiệu trưởng chỉ là người quản lý chung.
Hiển nhiên, nếu tình trạng bất an ở trường trung học Kondo không sớm được dẹp yên thì điều đó sẽ làm năng lực làm việc của hiệu trưởng bị giám đốc trường đánh giá kém.
Đến lúc đó, khả năng hiệu trưởng Takai bị đuổi việc là rất cao!
Cho nên Takai Mariko mới để bụng và muốn tận mắt thấy Shiraishi Shū xử lý oán linh là việc rất dễ hiểu.
Mình sao có thể nhẫn tâm từ chối một cô gái có tấm lòng quan tâm cha ruột như thế chứ?
Đạo Phật rất tôn sùng chữ hiếu.
Shiraishi Shū vì Takai Mariko hiếu tâm mà cảm động. Để không làm bạn Takai khó xử, cậu liền cười nói.
"Được rồi. Vậy tớ sẽ đứng ngoài xem, không đi vào nữa."
“???” Takai Mariko lộ vẻ mờ mịt.
Shiraishi Shū cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Rốt cuộc, chỉ có người trong nghề mới biết tăng nhân có thể thức tỉnh "Thiên nhãn thông".
"Thiên nhãn thông" là gì?
Theo Shiraishi Shū...
Đó là đôi mắt xuyên thấu vạn vật, nhìn qua sinh tử, trông thấy quỷ vật, tà ám và dấu vết của chúng;
Đó là đôi mắt có thể phân biệt được chân tướng và ảo ảnh, phân biệt được bản thể yêu quái ẩn sau lớp vỏ ngụy trang của nó.
Đó là đôi mắt thấu hiểu vạn vật, tục xưng thấu thị, có thể tróc ra tướng, nhìn thẳng vào tâm.
Đó là đôi mắt thấy rõ khung xương đằng sau lớp thịt, cũng có thể xuyên qua vật chất để phân tích tỉ mỉ một sự vật khác tựa như kính hiển vi đang quan sát tế bào.
Nếu Shiraishi Shū dùng nó để nhìn chỉ tay, thì chưa chắc cậu đang giải chỉ tay mà có khi còn quan sát cả kết cấu tế bào trong lòng bàn tay đó...
Đôi mắt này có thể bao quát vạn vật, không chịu bất kỳ hạn chế, dẫu phải đứng trước vô số vật cản vẫn có thể nhìn ra thứ ẩn phía sau.
Nhờ đó, Shiraishi Shū liền hiểu được tại sao trong một số kinh văn đạo Phật mà Phật Tổ để lại có ghi chép những tri thức về sinh vật học, thiên văn học...
Nếu Shiraishi Shū có khả năng mở thiên nhãn thì chắc chắn đức Thích Ca Mâu Ni cũng có thể làm được điều này.
Nói không chừng, đức Phật ở thế giới này đã dùng đôi mắt ấy để quan sát vạn vật mỗi khi ngồi dưới tán cây và đúc kết ra những lời dạy cực kỳ quý báu.
Tất nhiên, Shiraishi Shū rất ít khi sử dụng năng lực này.
Nguyên nhân không phải do cậu, mà là vấn đề riêng tư.
Rốt cuộc khả năng thấu thị rất dễ xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác.
Là một hòa thượng ba tốt của thời đại mới, Shiraishi Shū tuyệt đối không ỷ vào việc mình có thiên nhãn liền đi ngòm ngó lung tung mà chỉ dùng cho lúc cần kíp.
Ví dụ như hiện tại.
Bởi ký túc xá nữ đã trống rỗng, cho nên Shiraishi Shū lập tức mở "Thiên nhãn thông" để quan sát từ xa.
Quả nhiên không có gì có thể thoát khỏi "Thiên nhãn thông" của hòa thượng.
Shiraishi Shū phát hiện ký túc xá nữ trường trung học Kondo được xây dựng trên một vùng "Âm địa".
"Âm địa" không phải bãi tha ma hay phế tích chiến trường, đó là nơi cô hồn dã quỷ xuất hiện, không liên quan gì tới âm khí.
"Âm địa" là từ riêng cho những nơi sản sinh ra quá nhiều âm khí do ảnh hưởng của địa thế và phong thủy.
Tác động xấu nhất của nó lên người bình thường là ngủ không ngon.
Thậm chí những ai có sức khỏe tốt có khi còn chẳng cảm thấy gì.
Song nếu có người chết ở đây thì lại là chuyện khác. Vì "Âm địa" sẽ biến linh trở thành oán.
Ký túc xá nữ trước mặt cậu là một khu vực như vậy.
"Nếu đúng là âm địa, vậy thì mấy nữ sinh chơi bút tiên để gọi quỷ đến vào mấy năm trước có thể thành công là phải."
Shiraishi Shū chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình.
Tình huống giống như ký túc xá nữ trường trung học Kondo rất hiếm.
Người thường chơi bút tiên chỉ có tự mình dọa mình chứ không lo gặp phải cái gì.
Thật đúng là...
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Shiraishi Shū đã nhìn ra hoàn cảnh của nơi này, tự nhiên có thể trông thấy bên trong ký túc xá có một cô bé mặc váy trắng ngồi khoanh chân trên giường ngủ.
Nàng vừa lầm bầm bài ca dao cổ quái, vừa đùa nghịch mấy hạt châu trong tay.
Hiển nhiên, đây là một sự bất thường.
Mọi người đã dọn đi hết, tại sao lại có một cô bé trốn ở đây?
Không phải rất kỳ lạ sao?
Shiraishi Shū ngẩng đầu nhìn trời theo thói quen.
Lúc này là bốn giờ chiều, mặt trời còn chưa hạ xuống đường chân trời mà vẫn tỏa ra ánh nắng ấm áp.
“Chẳng lẽ đó là... quỷ ban ngày?"