Lâm Thúc Ý rót cho Lão Dương Đầu một chén nước, Lão Dương Đầu nhận lấy, mới chậm rãi kể lại.
Nguyên lai nhà trong miệng Dương Kiến Quốc và Dương Tiếu nói chính là nhà ở hiện tại của Lão Dương Đầu.
Nhà này là năm đó Lão Dương Đầu cùng vợ ông đồng thời mua, Dương Kiến Quốc trước khi mua nhà ở thành phố chính là ở trong ngôi nhà này, vợ Lão Dương Đầu mất sớm chỉ còn lại Lão Dương Đầu và ngôi nhà này, với người khác nhà cũ này rách nát không có giá trị, nhưng đối với Lão Dương Đầu mà nói đây là nơi duy nhất cho ông cảm giác hoài niệm về người vợ đã mất của mình.
Lúc con trai ông Dương Kiến Quốc gọi điện bảo ông đi thành phố đến nhà bọn họ chơi vài ngày, ông lúc đó rất cao hứng, dù sao con trai sống ở thành phố lâu như vậy, nhưng ông lại chưa từng một lần tới qua. Thời điểm con dâu ông cười hì hì cả ngày bưng trà rót nước tỏ ra thân thiết, Lão Dương Đầu còn tưởng rằng có thể cùng bọn họ hoà hợp chung sống, kết quả ngày thứ hai trên bàn cơm con dâu ông làm một bàn tiệc với đầy món ăn đặc sắc, Dương Kiến Quốc lại mở miệng nói chuyện nhà cửa.
Lão Dương Đầu hiểu con trai của chính mình, từ nhỏ đã rất nghe lời, có thể chỉ có một điểm không tốt chính là mềm yếu, không có chủ kiến, người con dâu thì khác, cô ta vừa vào cửa đã tỏ ra là người mạnh mẽ, trên cơ bản Dương Kiến Quốc có gì đều nghe lời vợ. Lão Dương Đầu nghĩ vợ chồng son sinh sống ai nghe ai đều giống nhau, cũng chưa từng nói câu nào, ông luôn cảm thấy con dâu tính cách mạnh mẽ thì mạnh mẽ nhưng tâm rất tốt. Cho nên khi ông bị người khác trêu chọc cũng không nói lại câu nào, Lão Dương Đầu cũng chưa từng nói qua con dâu không tốt, sau đó con dâu ông muốn mua nhà ở thành phố, Lão Dương Đầu tuy rằng không nỡ để bọn họ đi, nhưng vẫn đem tiền tích trữ mấy năm qua của chính mình ra cho bọn họ đi vào thành phố sống tuy rằng bọn họ một câu không có đề cập tới.
Lão Dương Đầu chính mình cũng chưa hề nghĩ tới chuyển đi, nguyên nhân cũng là bởi vì ngôi nhà này, Lão Dương Đầu không nỡ, không nỡ ly khai ngôi nhà, rời đi nơi này thật giống như đem vợ ông một người vứt bỏ ở chỗ này, chỉ cần nghĩ như vậy tâm tình Lão Dương Đầu đều khó chịu.
Dương Kiến Quốc nói với ông, con dâu coi trọng một cửa hàng trong thành phố, muốn mua nó đã mở thẩm mỹ viện. Lão Dương Đầu biết trước khi lấy chồng con dâu từng học qua mấy năm về trang điểm, từ sau khi kết hôn ở nhà chăm con, rốt cục cũng không tiếp tục ra ngoài học nữa, sau đó Dương Tiếu lớn hơn con dâu không muốn đi làm thuê phải xem sắc mặt người ta, lại muốn tự mình mở cửa hàng làm bà chủ, vừa vặn học qua trang điểm lại nghe nói mở thẩm mĩ viện có thể kiếm tiền, cho nên liền nói ra ý kiến này. Cô ta không đi làm, trong nhà chi tiêu đều dựa vào một mình Dương Kiến Quốc, tuy nói sinh hoạt thôi thì không cần lo lắng, nhưng để mở thẩm mĩ viện thì không thể đủ, không biết thế nào lại nghĩ tới nhà của Lão Dương Đầu, vì vậy mới để cho Dương Kiến Quốc đến nói chuyện với ông.
Lão Dương Đầu tự nhiên là không đồng ý, lại không nói ngôi nhà này đối với ông mà nói mang ý nghĩa trọng đại. Còn việc mở thẩm mỹ viện này Lão Dương Đầu cũng là không ủng hộ, cũng không phải là không thích con dâu, mà vì cô ta ở nhà rảnh rỗi nhiều năm như vậy không hề làm gì cả, tay nghề bị mai một đi cũng không biết lại muốn mở cửa tiệm, Lão Dương Đầu cảm thấy được việc này thật sự không thể.
Trên bàn cơm uyển chuyển từ chối, Lão Dương Đầu lại phát hiện sắc mặt con dâu trở nên khó coi, sau đó cả ngày đều giữ sắc mặt như thế, trưa ngày thứ ba rốt cục tại lúc ăn cơm cùng Lão Dương Đầu, con dâu nổi giận quăng ngã bát xuống đất.
Dương Kiến Quốc nhỏ giọng nói hai câu liền bị cô ta mắng cho một trận, Lão Dương Đầu nhìn vậy sắc mặt thật sự khó coi, rốt cục không chịu được nữa, liền thu dọn đồ rời thành phố.
Vốn cho là ông đã về rồi thì chuyện này coi như qua, ai biết Dương Kiến Quốc lại tìm tới tận nhà, lần này còn mang cả Dương Tiếu.
“Nhà này, ông nguyên bản cũng muốn lưu lại cho bọn họ, nhưng ông nghĩ tới là chờ sau khi ông chết đi. Hiện tại ông còn sống dù chỉ có một ngày cũng không thể để họ đem nhà bán nhà đi được, ngôi nhà này ông cũng vợ ông nhọc nhằn cực khổ tích góp để mua, bên trong đều là hồi ức cả đời của chúng ta, làm sao có thể chỉ nói muốn câu bán liền bán”
Lão Dương Đầu tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, vành mắt không khỏi có chút ủng hồng, Lâm Thục Ý vội vã đưa qua một tờ giấy, Lão Dương Đầu nhận lấy nắm ở trong lòng bàn tay còn nói.
“Đứa con trai này của ông chính là lỗ tai điếc, nó nói nhà ở không bán chỉ cần bán đồ vật”
Thẩm Phục đứng ở một bên không nói lời nào, chuyện này vốn dĩ không có chỗ cho bọn họ nói chuyện, huống chi lại không liên quan đến bọn họ làm sao có thể phát biểu ý kiến của mình, bọn họ quan tâm chính là ý tứ của Lão Dương Đầu.
Lâm Thục Ý hiển nhiên cũng rõ ràng đạo lý này, cho nên chỉ là đưa tay vỗ vỗ lưng Lão Dương Đầu, cũng không có nói cái gì.
Lão Dương Đầu đem lời muốn nói nói xong, tâm lý cuối cùng dễ chịu hơn một chút, những ngày qua đều đem chuyện này giấu ở trong lòng, bây giờ đã nói ra ngược lại cũng buông lỏng. Ông quyết định sẽ không bán ngôi nhà này, cũng không quản bọn họ nói thế nào
“Tốt không nói đến chuyện không vui này nữa, ông đều đem lời muốn nói nói ra hết rồi, nghĩ chắc Kiến Quốc và Tiếu Tiếu sẽ không tới nữa đâu”
Lão Dương Đầu giả vờ thoải mái nói, ai nấy cũng đều thấy được việc con trai muốn ông lên thành phố chơi kì thực vì chuyện bán nhà này khiến tâm lý Lão Dương Đầu bị tổn thương rất nặng, ông không để ý đến tiền, nhưng cái nhà này tuyệt đối không thể bán.
Lâm Thục Ý thấy Lão Dương Đầu nói hết tâm sự xong, mới ngắt lời, đem lẩu oden lúc đi dạo vừa mới mua đưa cho Lão Dương Đầu
"Ông ơi, chúng cháu ở bên ngoài mua, ông nếm thử xem sao ạ”
Thẩm Phục cũng cười cười,
"Đúng ạ, Tiểu Ý thả nhiều ớt lắm ạ, thời điểm ăn bị cay mặt đỏ rần, ông xem kìa bây giờ còn đỏ ấy”
Lâm Thục Ý ít khi phối hợp với Thẩm Phục nhưng lần này lại đem mặt nâng lên cho Lão Dương Đầu xem.
Lão Dương Đầu biết đến hai đứa nhóc là đùa ông để ông vui, miễn cưỡng hơi câu lên khóe miệng.
“Đem cửa hàng dọn dẹp một chút rồi mở cửa đi, hôm nay khách đến đều bị chúng ta dọa sợ chạy mất rồi”
Mặc dù mang bộ dạng trêu chọc, nhưng lời ông nói đều là thật.
Thẩm Phục và Lâm Thục Ý hỗ trợ đem sọt đựng đũa bị Dương Tiếu ném xuống đất đem đi rửa, trên bàn chén nước bị đổ ra cũng lau khô ráo, trên sàn cũng lau lại một lần nữa, sau đó mới mở cửa kinh doanh.
Lời nói phân hai phía, lại nói bên này Dương Kiến Quốc và Dương Tiếu bị Lão Dương Đầu cự tuyệt.
Kì thực đối với ý đồ của vợ mình, Dương Kiến Quốc nguyên bản không đồng ý, mẹ ông chết sớm, cái nhà kia với cha ông có ý nghĩa như thế nào Dương Kiến Quốc tự nhiên đều hiểu cho nên việc này vừa mới bắt đầu ông đã không tán thành.
Chỉ là ông quá nhát gan nhu nhược, biết rõ việc này không thích hợp ông cũng không dám nói một câu với vợ. Ông ở nhà xưa nay không có địa vị, Triệu Tuyết Mai vợ ông nói một, ông không dám nói hai, một trong số đó chính là ông sợ chính mình phản bác, cô ta lại giận dữ hết khóc nháo lại doạ thắt cổ tự tử, thứ hai là ông sợ truyền đi mất mặt, ở nhà âm thanh Triệu Tuyết Mai lớn một chút sẽ bị hàng xóm nghe thấy. Ông muốn nghĩ có phải bản thân làm sai chỗ nào, ngược lại là do chính mình không có cốt khí, Dương Kiến Quốc cũng tự mình lĩnh hội điều đó.
Chỉ cần biết Triệu Tuyết Mai mạnh mẽ cả đời,ông cũng sẽ sợ hãi rụt rè cả đời, đã sớm quen thuộc từ lâu chuyện gì trong nhà cũng đều nghe Triệu Tuyết Mai chỉ huy, cho nên dù biết Lão Dương Đầu nhất quyết không đồng ý, thì ông cũng phải kiên trì nói.
Bị Lão Dương Đầu từ chối là chuyện tất nhiên, ông còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ai biết Triệu Tuyết Mai lại không hề từ bỏ
"Không được!! Anh lại đi nói với ông ta! Căn nhà cũ nát đó có gì đặc biệt hơn người ta thà để bán đi còn hơn. Dương Kiến Quốc tôi cho anh biết, tôi đã sớm nhìn kĩ cửa hàng kia, giá tiền cũng đã bàn bạc với người ta tốt rồi, nếu không mua thì không còn cơ hội nữa, anh mà không thu thập đủ tiền, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!!”
Ngay cả Dương Tiếu đứng cạnh mẹ bên kia cũng lên tiếng.
“Đúng đó ba, không phải chỉ một căn nhà cũ nát thôi sao, có gì đặc biệt đâu chứ, bán đi rồi thì gọi ông nội đến đây cùng sống với chúng ta, chúng ta cũng không phải không quan tâm ông ấy. Có môt gian nhà rách mà cũng coi như bảo bối giữ gìn, còn cả quán mì kia nữa nghèo túng có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”
Dương Kiến Quốc căm tức nhìn Dương Tiếu.
"Mày câm miệng!"
Triệu Tuyết Mai thấy vậy liền đứng lên.
“Câm miệng cái gì, Tiếu Tiếu nói không đúng chắc?! Tiệm cơm mở nhiều năm như vậy, ngay cả căn nhà mới cho chúng ta cũng không mua nổi, lúc mua nhà ở thành phố còn phải mượn nhà mẹ đẻ của tôi năm vạn, đã vậy còn giữ khư khư cái nhà cũ kia không bán. Tôi đi hỏi, bây giờ có người muốn mua nếu để qua vài năm muốn bán cũng không ai mua”
Nghĩ đến mấy ngày trước ở nhà phát sinh tranh chấp, Dương Kiến Quốc liền trở nên đau đầu, hôm nay đi thuyết phục không xong trở về thể nào cũng bị Triệu Tuyết Mai chỉ vào mũi mắng.
Dương Tiếu còn ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ, tuy rằng cũng không phải là đang nói ông nội gã.
“Hai người kia không biết từ chỗ nào nhô ra, chuyện nhà chúng ta đến phiên bọn họ quản sao, còn dám động thủ với con, nếu không phải ba ngăn lại con đã muốn giết chết hắn!!"
Dương Kiến Quốc trừng mắt,
"Mày đừng nói nữa! Từ đâu học mấy ý nghĩ vớ va vớ vẩn như thế."
Dương Tiếu thấy Dương Kiến Quốc trừng gã, rốt cục cũng khiêm tốn một chút, nhưng vẫn còn có chút không tình nguyện.
"Muốn nói ông cũng thật là, không nỡ lòng bán nhà thì thôi lại còn kêu hai người ngoài kia đến, có còn coi con là cháu trai ruột của ông không?"
Dương Kiến Quốc nhu nhu đầu.
"Đừng nói nữa, nhà kia đối với ông có ý nghĩa không giống với chúng ta”
Dương Tiếu cứng lên cái cố.
"Có cái gì không giống? Không phải là bà nội cùng ông đồng thời mua sao? Bà nội chết thì cũng đã chết rồi, phòng ở còn không cho chúng ta bán đi, không bán thì bà nội cũng đâu trở về được..."
Dương Kiến Quốc lập tức đã phẫn nộ.
“Sao mày có thể ăn nói như vậy?!!”
Dương Tiếu quay đầu, nhỏ giọng nói rằng.
"Vốn là như thế."
Dương Tiếu đã hai mươi hai tuổi, Dương Kiến Quốc bởi vì bận bịu công tác, không làm sao quản được con, vẫn luôn là Triệu Tuyết Mai dạy dỗ nó, cho nên tính tình Dương Tiếu quả thực xem như là do Triệu Tuyết Mai truyền lại. Triệu Tuyết Mai che chở, bảo vệ Dương Tiếu đến lợi hại, Dương Kiến Quốc đừng nói là đánh chỉ cần mắng hai câu thôi, Triệu Tuyết Mai cũng sẽ cùng ông đối nghịch, ngày qua ngày Dương Kiến Quốc cũng lười quản Dương Tiếu để tính tình Dương Tiếu trở nên như bây giờ.
Hai người đều có suy nghĩ trở về nhà, Triệu Tuyết Mai đang nấu cơm, vừa thấy hai người tiến vào liền mở miệng hỏi.
"Thế nào? Nói xong rồi?"
Dương Kiến Quốc lắc đầu một cái.
"Ba vẫn là không đồng ý."
Triệu Tuyết Mai “oành” một tiếng tắt bếp gas, đem nồi đang nấu để xuống, bước lớn ra ngoài, tiếng nói đều sắc lên.
"Cái gì? Không đồng ý?!"
Dương Tiếu tiến vào sau đó, một bên đổi giày vừa nói,
"Đâu chỉ là không đồng ý, ông ngày hôm nay phát ra lửa giận rất lớn, còn gọi hai người ngoài đến, đem con cùng ba đuổi trở về”
Triệu Tuyết Mai mặt toàn bộ đều đen, quả thực như Dương Kiến Quốc nghĩ tới giống nhau đưa ngón tay chỉ vào mũi của ông.
"Dương Kiến Quốc, ba anh cũng thật khá lắm, một cái nhà cũ nát bảo vệ như bảo bối, thời điểm năm đó chúng ta mua nhà ở thành phố, lão cũng không chịu bán nhà cũ, chúng ta vất vả bên này thu thập bên kia thu thập mới đủ mua nhà. Hiện tại tôi muốn mở thẩm mĩ viện, cửa hàng đều nhìn kĩ, lão ta giữ lại làm cái gì?!! Không cho Tiếu Tiếu thì để cho ai!"
Dương Kiến Quốc bất đắc dĩ giải thích.
"Không phải như vậy, nhà kia là cha cùng mẹ tôi đồng thời mua..."
Triệu Tuyết Mai the thé giọng nói đánh gãy lời ông.
“Đồng thời mua thì làm sao?!! Đồng thời mua thì ngon à, anh có phải muốn nói nhà ở này tôi không có phần không, tôi cho anh biết Dương Kiến Quốc tôi gả vào nhà anh nhiều năm như vậy, ông ta làm được cái gì? Đừng nói tôi ngay cả Tiếu Tiếu ông ta cũng chưa làm tròn bổn phận là ông nội đấy. Hiện tại nhà ở không nỡ bán, có phải không muốn chúng ta vào cửa nữa không?”
Sau đó liền quay đầu sang hỏi Dương Tiếu.
“Con nói người ngoài là sao? Ai là người ngoài?"
Dương Tiếu lắc đầu một cái,
“Con không biết, là hai người đàn ông, không biết có phải phục vụ ở quán cơm hay là thế nào, lá gan họ cũng lớn lắm, còn muốn động thủ với con”
Rõ ràng là gã động thủ với người ta trước, hiện tại lại đổi trắng thay đen nói dối là bị người ta động thủ.
Triệu Tuyết Mai nghiêm mặt hừ lạnh
“Cái quán mì nhỏ nát như thế mà còn mời được người phục vụ sao? Bao nhiêu tuổi? Còn dám động thủ với con.
“Không lớn, thằng nhóc kia còn nhỏ hơi con, gọi tiếng ông rất thân thiết”
Triệu Tuyết Mai liếc mắt nhìn Dương Kiến Quốc.
"Hẳn là bà anh trước đây ở nơi nào đó sinh ra con hoang đi!”
Dương Kiến Quốc tức giận cả người run lên.
"Cô nói hưu nói vượn cái gì vậy?!"
Thấy Dương Kiến Quốc sắc mặt tái xanh, Triệu Tuyết Mai mới hừ một tiếng,
“Tôi nói chơi, anh kích động cái gì? Ai bảo hắn ta còn dám động thủ với Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đi cùng mẹ bưng cơm.”
Lúc đi còn quay đầu lại nói tiếp.
“Dương Kiến Quốc, tôi nói rồi đó thẩm mĩ viện này không thể không mở, còn tiền anh tự nghĩ biện pháp đi, ông lão không muốn bán nhà ở, liền bảo ông ấy đừng gọi điện thoại cho chúng ta nữa”
Hết chương .