Hừ! Một lũ người học đòi văn vẻ! Cái cô Khinh Nguyệt này, mặt mũi không đẹp như Thi Nhạc cô nương của Thính Vũ lâu; giọng thì chẳng hay bằng Y Y cô nương của Vạn Hoa lâu; dáng còn không sánh nổi Phiên Phiên cô nương của Phiêu Hương các nữa! Không phải chỉ là một bài thơ à, cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Thế mà ai cũng “Thơ hay! Thơ hay!” Hay ở đâu sao không chỉ ra đi? Hừ!
Cuộc tỷ thí hoa khôi đã kết thúc, người vô địch chính là Khinh Nguyệt cô nương trước mặt Mị Nhi đây.
Mị Nhi bĩu môi, khinh thường nhìn Khinh Nguyệt. Trong lòng nàng đã hô biến ra một bàn tay khổng lồ, đập cái bụp Khinh Nguyệt về phía chân trời. Nàng đã không rảnh để ý xem Khinh Nguyệt này có phải người xuyên không không, vì nàng ta đang ngấp nghé Tô Chiêu Diễn của nàng rồi!
Khó chịu nhìn Khinh Nguyệt đang liếc mắt ẩn ý đưa tình với Tô Chiêu Diễn, hai tay dưới bàn của Mị Nhi xoay xoay, lại vặn vặn, xoắn nguyên cái khăn tay thành một bánh quai chèo.
“Tô công tử, từ biệt đã hơn một năm, Khinh Nguyệt… Khinh Nguyệt rất… rất tưởng niệm công tử…” Hai má ửng đỏ, sóng mắt dào dạt, Khinh Nguyệt vô cùng thẹn thùng quyến rũ Tô Chiêu Diễn, khẽ nghiêng đầu, lộ ra một phần cổ trắng như tuyết.
Tưởng niệm cái con khỉ!! Thật là vô liêm sỉ! Dám quyến rũ người của ta ngay trước mặt ta cơ đấy!! – Trong lòng Mị Nhi rống to, hận không thể đá nữ nhân đến chân trời! Hừ! Mị Nhi hung hăng trừng Tô Chiêu Diễn, y cười khổ sờ mũi, lòng như ngậm thuốc đắng.
“Cô nương… Tô mỗ không dám nhận sự ưu ái đó của cô nương đâu…” Tô Chiêu Diễn nhìn Mị Nhi, [Mị Nhi, ta thật sự không quen nàng ta mà!]
[Chúc mừng diễm phúc của Tô công tử nha!!] Mị Nhi nghiến răng nghiến lợi, song mặt lại vẫn cứ cười tươi như hoa.
[Oan cho ta quá mà…] Tô Chiêu Diễn mở to cặp mắt hoa đào mông lung nhìn Mị Nhi. Không biết mỹ nam kế có tác dụng với Mị Nhi không nữa?
[Hừ!] Mị Nhi nghiêng đầu đi.
“Nghe nói Khinh Nguyệt cô nương của Miên Hoa lâu tài mạo song toàn, hôm nay gặp mặt mới biết, quả nhiên là danh bất hư truyền!” Mị Nhi mỉm cười, nói với Khinh Nguyệt. Đoạn, nàng kéo tay áo Tô Chiêu Diễn, “Tô Chiêu Diễn, huynh cũng thật là, quen mỹ nhân như thế này mà chẳng nói gì với ta cả!” Dưới ống tay áo, Mị Nhi duỗi hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp lấy một miếng thịt nhỏ trên tay Tô Chiêu Diễn, xoay một phát ba trăm sáu mươi độ!
“Híiiiiii…” Tô Chiêu Diễn đau nhe răng.
“Đâu có, mọi người quá khen rồi…” Ngoài miệng thì nàng ta khiêm tốn lắm, nhưng sự đắc ý giữa đôi mày thì lại không tài nào giấu nổi. Bỗng nghe tiếng kêu của Tô Chiêu Diễn, Khinh Nguyệt lo lắng nhìn sang, “Tô công tử, người sao vậy?”
“Ha ha… không sao, không có gì đâu…” Tô Chiêu Diễn cố gắng xem nhẹ nỗi đau trên tay, giữ vững nụ cười trên mặt, nói.
“Tô công tử…” Khinh Nguyệt mở to đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước, điềm đạm đáng yêu nhìn Tô Chiêu Diễn, hé miệng kêu.
“Mị Nhi, ta giới thiệu cho nàng nhé. Nàng cũng biết vị này rồi, đây là Khinh Nguyệt cô nương của Miên Hoa lâu. Khinh Nguyệt cô nương, đây là vị hôn thê của Tô mỗ…” Tô Chiêu Diễn cắt lời Khinh Nguyệt, giả vờ như không thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình.
“Tô công tử…” Hốc mắt Khinh Nguyệt phiếm hồng, lệ xoay vòng trong mắt. Dáng vẻ nàng ta cố nén cho chúng không rơi xuống hết sức đáng thương đáng yêu.
“Khinh Nguyệt cô nương, ngươi sao vậy?” Mị Nhi giả bộ không hiểu, quan tâm hỏi.
“Không có gì, vị cô nương này…”
“Ta họ Văn!” Mị Nhi cười nói.
“Có thể được Tô công tử ưu ái, chắc hẳn Văn cô nương cũng phải tài sắc song toàn! Không biết Khinh Nguyệt có vinh hạnh được luận bàn với Văn cô nương không…” Ánh mắt nhìn Mị Nhi của Khinh Nguyệt ẩn ẩn có ý khiêu khích.
“Cái này…” Khoé môi Mị Nhi co rút. Chết tiệt, mình không biết làm thơ mà! Khinh Nguyệt, ta hận ngươi!!
“Sao vậy? Chẳng lẽ Văn cô nương không thông thơ văn ư?” Khinh Nguyệt tỏ vẻ giật mình, “Vậy là do Khinh Nguyệt lỗ mãng rồi…”
Thật là giả dối! Mị Nhi hận, thầm phỉ nhổ trong lòng.
“Nữ tử không tài mới là đức…” Mị Nhi cố gắng mỉm cười, mỉm cười.
“Ha ha, tuy nói nữ tử không tài…” Khinh Nguyệt cười rất đắc ý.
“Tuy nói nữ tử không tài mới là đức, nhưng Mị Nhi vẫn học qua một ít thơ văn đấy!” Má nó, liều mạng thôi! Tuyệt đối không thể làm nữ nhân này xem thường mình được! Lại nói, cái gì nhỉ… trời đối với đất, mưa đối với gió. Đại lục đối với trời cao. Hoa núi đối với cây biển. Mặt trời đỏ… mặt trời đỏ đối với cái gì nhỉ?
“Ây…” Nhìn Khinh Nguyệt nghẹn họng, trong lòng Mị Nhi cười thống khoái.
“Nếu Văn cô nương tinh thông thi từ, vậy mời cô nương phú một bài đề Khinh Nguyệt thêm chút kiến thức được không?”
“Ầy…” Nụ cười của Mị Nhi cứng lại.
“Sao thế ạ? Có vấn đề gì không? Hay là…” Khinh Nguyệt nghiêng đầu, chuẩn bị chế giễu.
“Không! Ý của ta là nếu làm thơ, cũng phải có một cái đề chứ!” Hu ~~~~~~ ta còn không biết đây là triều đại nào, không biết có thể mượn dùng bài thơ nào mà! Ông trời ơi, ông nhất định phải phù hộ cho con đừng có thành trò hề đó!
“Hải Đường!” Khinh Nguyệt hơi nghiêng người, kêu.
“Tiểu thư!” Một nha hoàn áo trắng sau lưng Khinh Nguyệt tiến lên một bước, đáp.
“Vậy mời Văn cô nương lấy cái tên Hải Đường này của nha hoàn ta làm đề, phú một bài thơ đi!” Khinh Nguyệt nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Mị Nhi, mắt đầy sự khinh thường.
“Hải Đường… Hải Đường…” Hu ~~~~~~ cứu ta với, bài thơ nào có hải đường vậy!! A, có rồi!
“Lơ lửng rèm Tương cửa khép hờ.
Đất băng chậu ngọc, khéo xinh chưa.
Lê đầy nhị trắng đành vay ngọt,
Mai sẵn hồn thơm cứ mượn bừa.
Cõi nguyệt tiên may tay áo trắng,
Buồng thu khách gạt hạt châu sa.
Ngượng ngùng biết ngỏ cùng ai nhỉ?
Gió lạnh đêm mờ đứng ngẩn ngơ.”
Hu hu ~~~ cảm ơn Lâm muội muội! Thơ của muội cứu được mặt mũi của ta rồi! Cảm ơn thầy Vương nhiều! Nếu không phải lần nào thầy cũng doạ trừ điểm em, em cũng sẽ không học thuộc lòng tất cả các bài thơ trong các danh tác.
“Cái này…”
“Khinh Nguyệt cô nương, không biết bài thơ này có đủ lọt mắt cô nương không?” Hừ, ngươi mà dám nói dở, ta sẽ thay Lâm muội muội chém ngươi!
“Thơ hay, phóng khoáng độc đáo, cấu tứ mới lạ mà tinh tế, tiêu sái thông đạt thoát tục! Thật sự là thơ hay!” Không đợi Khinh Nguyệt nói chuyện, Tô Chiêu Diễn nãy giờ làm nền bỗng vỗ tay khen hay. Mị Nhi liếc xéo y một phát, còn dám mở miệng cơ, nếu không phải tại huynh, sao ta phải khó xử như thế này!
“Thật là thơ hay…” Khinh Nguyệt gượng cười. Hừ, vốn cho rằng có thể làm xấu mặt nữ nhân này, không ngờ nàng ta lại thật sự làm ra một bài thơ hay như vậy!
“Nghe nói Khinh Nguyệt cô nương không chỉ tài mạo song tuyệt, còn rất am hiểu đối câu đối, và giải đáp một số câu hỏi ly kỳ?” Hừ, ai bảo dám khó xử ta, ta cũng không để ngươi dễ chịu đâu!
“Đâu có, do mọi người ưu ái cả, Khinh Nguyệt chỉ có chút tài mọn thôi!” Nói thì khiêm tốn, nhưng Khinh Nguyệt lại cười rất đắc ý.
“Ta có một vế đối muốn mời Khinh Nguyệt cô nương đối lại đây.”
“Mời nói!” Vẻ mặt Khinh Nguyệt rất tự tin.
“Du tây hồ đề tích hồ tích hồ điệu tây hồ tích hồ tích hồ, không biết Khinh Nguyệt cô nương có đối được không?” Hừ, ai bảo dám ngấp nghé người của ta, còn làm khó ta nữa!
“Câu này…” Khinh Nguyệt trầm tư.
“Cũng muộn rồi, Khinh Nguyệt cô nương cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta xin cáo từ trước!” Mị Nhi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về đằng tây.
“Chờ đã…” Khinh Nguyệt mở miệng định ngăn.
“Á, đúng rồi, nghe nói Khinh Nguyệt cô nương còn am hiểu giải một số câu đố kỳ lạ. Vậy không biết cô nương có thể giải đáp câu này không: thứ gì người làm biết, người mua biết, người bán biết, nhưng người dùng lại không biết?” Mị Nhi kéo Tô Chiêu Diễn đi được hai bước, lại dừng lại nói.
+++
“Mị Nhi, không ngờ ta còn tìm được một tài nữ đấy. Mị Nhi, bài thơ nàng làm kia thật sự rất hay!” Trên xe ngựa, Tô Chiêu Diễn khen.
“Thơ thì hay thật, đáng tiếc không phải là ta làm.” Mị Nhi lắc đầu.
“Ồ? Mị Nhi à, nàng khiêm tốn thật…”
“Đã bảo không phải ta làm là không phải ta làm mà, ta lừa huynh làm gì!”
“Vậy là ai làm?” Tô Chiêu Diễn ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên là Lâm muội muội kinh tài tuyệt diễm rồi!”
“Lâm muội muội ư?”
+++
() bài thơ Lâm Đại Ngọc đích thi – trích Vịnh bạch hải đường (thuộc hồi của Hồng lâu mộng – Tào Tuyết Cần)
Phiên âm nguyên văn:
Bán quyển tương liêm bán yểm môn,
Niễn băng vi thổ ngọc vi bồn.
Thâu lai lê nhị tam phân bạch,
Tá đắc mai hoa nhất lũ hồn.
Nguyệt quật tiên nhân phùng cảo duệ,
Thu khuê oán nữ thức đề ngân.
Kiều tu mặc mặc đồng thuỳ tố?
Quyện ỷ tây phong dạ dĩ hôn.
() Du tây hồ đề tích hồ tích hồ điệu tây hồ tích hồ tích hồ: Dạo Tây Hồ xách ấm thiếc, ấm thiếc rơi Tây Hồ tiếc ấm tiếc hồ