Ngay khi hai người sắp không chịu nổi nữa, chuẩn bị chôn thây ở đây rồi, bỗng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng hô!
“Nhị ca!” Bạch Vô Song dẫn theo Tư Đồ Tĩnh chạy tới.
“Nhị ca, huynh sao rồi?” Tư Đồ Tĩnh vội vàng vọt đến bên Chu Doãn, đám thích khách áo đen xung quanh bị nàng ta lờ đi một cách hoàn mỹ.
Trong mắt Tư Đồ Tĩnh lúc này chỉ còn hình ảnh Chu Doãn. Nhị ca bị thương! Chảy nhiều máu như vậy, làm sao bây giờ? Nhị ca sẽ chêt chứ? Không, không, nhị ca sẽ không chết! Sẽ không chết… Tư Đồ Tĩnh lắc đầu, cố gắng gạt những suy nghĩ mang điềm xấu kia ra.
“Công tử, người có làm sao không? Thương thế có nặng lắm không?” Bạch Vô Song cũng chạy tới cạnh Bạch Vân Phi, vịn hắn, căng thẳng hỏi.
“Không sao, ta vẫn chịu được.” Bạch Vân Phi lắc đầu với Bạch Vô Song, cười nói. Hắn quay đầu, nhìn Tư Đồ Tĩnh luống cuống đỡ lấy Chu Doãn, lòng phần nào cay đắng.
Xem ra hắn thua rồi, thua một cách thảm hại!
Nhưng trừ chút cay đắng, hắn lại có cả cảm giác thoải mái nữa! Dù Bạch Vân Phi cảm thấy kỳ quái, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là lúc truy tra sâu hơn.
Dù có Tư Đồ Tĩnh và Bạch Vô Song hỗ trợ, nhưng dần dần phe Bạch Vân Phi vẫn không chống cự nổi. Bản thân Tư Đồ Tĩnh chẳng có võ công gì, lừa người thường thì được, nhưng sao đọ chiêu nổi với cao thủ chân chính. Bạch Vô Song thì cũng được đấy, nhưng bị nhiều người vây công như vậy thì vẫn không đánh nổi lại.
“Rút lui!” Tĩnh Tu yên lặng nhìn Tư Đồ Tĩnh một lúc, hít sâu một hơi, hạ lệnh.
“Sư phụ!” Thu Tâm thấy Tĩnh Tu lại hạ lệnh rút lui vào lúc này, cuống lên. Chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi là có thể giết gã hoàng đế chó chết đó rồi! Là có thể báo thù cho thân nhân đã khuất của mình được rồi! Chỉ cần chút xíu nữa thôi…
Đây là một cơ hội tốt biết mấy! Nếu bỏ lỡ, thì sau này muốn có lại còn khó hơn lên trời! Sao sư phụ có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Người không muốn phục quốc nữa sao? Dù người không muốn, thì còn công chúa nữa? Công chúa cũng không muốn phục quốc nữa à?
“Công chúa không thể có việc gì được!” Tĩnh Tu nhìn Thu Tâm, nghiêm nghị nói.
“Công chúa? Liên quan gì đến công chúa ạ? Nếu chúng ta giết được gã hoàng đế chết tiệt đó, không phải công chúa sẽ rất vui sao ạ?” Thu Tâm khó hiểu hỏi lại Tĩnh Tu. Rút binh thì liên quan gì đến công chúa?
“…” Tĩnh Tu không nói gì, chỉ nhìn về phía Tư Đồ Tĩnh bên cạnh Chu Doãn.
“Sư phụ…” Thu Tâm nhìn theo ánh mắt Tĩnh Tu, “Đó… đó là công chúa?” Nàng ta nhìn Tư Đồ Tĩnh đang lo lắng cho Chu Doãn, khó tin nhìn về phía Tĩnh Tu.
Đây là sao? Không phải sư phụ đã nói, công chúa đang làm Đại tiểu thư ở phủ Đại tướng quân à? Kẻ đang mặc nam trang, lo lắng cho gã hoàng đế khốn kiếp kia là ai? Sao nàng ta có thể là công chúa được?! Công chúa sao có thể lo lắng cho kẻ thù của họ được!
“Đó chính là Tĩnh nhi, người ngoài thường gọi là Tiểu Long…” Tĩnh Tu khẳng định. Trong lòng Tĩnh Tu, không gì quan trọng hơn Tư Đồ Tĩnh, kể cả nghiệp phục quốc! Dẫu sao ban đầu phục quốc cũng là vì công chúa…
“Không thể nào! Sư phụ, sư phụ, đến lúc chúng ta giết được tên hoàng đế đó rồi, giúp công chúa phục quốc rồi, nàng nhất định sẽ…” Thu Tâm thấy người Ly Hận Thiên đã theo lệnh Tĩnh Tu, bắt đầu rút lui, vội la lên, cố gắng một lần cuối.
“Được rồi, Thu Tâm, con đừng nói nữa, mau rút lui đi.” Tĩnh Tu thản nhiên nói.
“Không! Sư phụ…” Thu Tâm thấy Tĩnh Tu không chịu đổi ý, đưa mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh. Đôi mắt nàng ta nhìn chòng chọc vào, tràn ngập oán hận. Công chúa, công chúa! Tại sao ngươi lại… Ngươi là công chúa của chúng ta kia mà! Ngươi là tất cả động lực để chúng ta cố gắng phục quốc! Tại sao ngươi lại có thể lo lắng cho gã hoàng đế khốn nạn đó?! Tại sao ngươi lại đối chọi lại chúng ta vì gã?! Bao nhiêu người của chúng ta liều mạng giết gã để phục quốc cho ngươi như vậy?! Vậy mà ngươi lại dám năm lần bảy lượt giúp kẻ thù của chúng ta?!
“A!” Thu Tâm càng nghĩ càng hận, công chúa, nếu ngươi không giúp chúng ta, vậy ta sẽ tự mình giết gã! Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này!
Kiếm của Thu Tâm xoay một cái, đâm về phía Chu Doãn!
“Thu Tâm, quay lại đây!” Tĩnh Tu quát. Nhưng Thu Tâm bị thù hận chi phối đã không nghe lọt được tiếng nào nữa!
Trong lòng nàng ta lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất – giết chết Chu Doãn!
+++
Trên đường cái, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi. Trước xe là một thớt ngựa màu trắng, trên ngồi một nam nhân trông vẻ vô cùng phong lưu. Y có một đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách – song lúc này đôi mắt hoa đào ấy của y lại đang cong thành hai mảnh trăng lưỡi liềm. Xem ra tâm tình của y đang rất tốt!
“Tô Chiêu Diễn, bao lâu nữa chúng ta mới tới Giang Nam? Ta, ta thấy ta sắp chết đến nơi rồi…” Từ trong xe ngựa bỗng truyền ra một giọng nói uể oải.
“Sắp tới rồi, Mị Nhi, nàng cố nhịn chút nữa. Đến trấn phía trước, chúng ta sẽ tìm một khách sạn để nghỉ.” Đôi trăng lưỡi liềm của nam tử kia gặp giọng nói truyền ra từ xe ngựa, lập tức biến thành hai cánh hoa đào. Sự đau lòng trong mắt như sắp tràn ra vậy.
“A? Huynh nói mấy lần sắp rồi đấy…” Mị Nhi vén rèm xe lên, ỉu xìu thò đầu ra.
Nàng cảm thấy xương cốt toàn thân của mình đều đang rụng rời, có thể vỡ tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào. Ngồi xe ngựa hoàn toàn là đang chịu tội, như hành hình vậy! Không hiểu sao người cổ đại lại có thể chịu được sự lắc lư của xe ngựa nữa, bản thân nàng không tài nào chịu nổi nó luôn!
“Ai…” Mình thật là đáng thương quá đi, cứ say xe ngựa mãi!
Mị Nhi cảm thấy nếu mình ra ngoài, sẽ có bi kịch xảy ra! Kiếp trước nàng đã bị say xe rất nặng. Đa số trường hợp, nếu không quá xa, nàng đều phải đi xe buýt công cộng! Không ngờ đến cổ đại rồi vẫn say! Cái quái gì vậy chứ!
“Mị Nhi, khó chịu lắm không? Minh Nhất…” Tô Chiêu Diễn lo lắng nhìn Mị Nhi, ra hiệu cho Minh Nhất đang đánh xe dừng lại.
“…” Mị Nhi che miệng, lắc đầu với y, tỏ ý mình không sao, không cần dừng lại.
“Ai, say xe khó chịu thật. Lần trước ra khỏi thành có vậy đâu…” Mị Nhi hạ rèm xe xuống, trở vào trong, tựa lên nệm êm Lục Nhi đã chuẩn bị, rầu rĩ. Chính vì lần trước không bị say, nên nàng mới cho rằng vụ say xe ngựa trong sách truyện là không có thật. Không ngờ mình lại thật sự say như vậy luôn!
“Tiểu thư, lần đó chúng ta có đi mấy đâu? Hơn nữa, đường trong thành vẫn tương đối bằng phẳng, chỗ này sao có thể so được! Tiểu thư uống nước đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn đấy ạ!” Lục Nhi vừa nói vừa rót chén nước, đưa cho Mị Nhi.
“Ai da.” Mị Nhi chỉ thấy cả người mềm oặt, không có tý sức nào, đành phải vịn tay Lục Nhi uống một hớp, rồi lại nằm liệt ra.
“Tiểu thư, vẫn khó chịu lắm ạ?” Lục Nhi thấy Mị Nhi uống nước xong liền nhắm mắt lại bất động, bèn hỏi.
“Không sao, chưa chết được…” Ngay cả mắt Mị Nhi cũng không muốn mở, nàng vung một câu ra, rồi không lên tiếng nữa.
“Tiểu thư…” Lục Nhi dở khóc dở cười, tiểu thư ơi, sao có thể nói xui như vậy chứ! Nàng lập tức lắc đầu, để chén trong tay xuống.
“Sao rồi?” Ngoài xe ngựa, Tô Chiêu Diễn lo lắng hỏi.
“Không ổn lắm ạ. Tô công tử, bao lâu nữa mới đến trấn gần nhất ạ?” Lục Nhi nghe Tô Chiêu Diễn hỏi vậy, vén rèm xe lên, hỏi lại. Tình trạng của tiểu thư hiện giờ không được ổn lắm, không ngờ đi xe ngựa lại khiến tiểu thư khó chịu như thế.
Rốt cuộc, khi Mị Nhi cảm thấy mình sắp chết, xe ngựa đã vào đến trấn nhỏ. Tô Chiêu Diễn lập tức tìm một khách sạn nghỉ chân.
Cộc cộc cộc.
Mị Nhi tắm qua loa rồi nhoài ngay ra mặt bàn trong phòng, nghe tiếng gõ cửa cũng không buồn động. Lục Nhi mở cửa, đứng ngoài là Tô Chiêu Diễn.
“Mị Nhi, ăn tí gì đi chứ?” Tô Chiêu Diễn bưng đồ ăn vào, dịu dàng nói với ai đó đang lười cả việc mở mắt ra kia.
“Không cần, ta không muốn ăn gì cả…” Ngay cả hình tượng Mị Nhi cũng không muốn để ý nữa, cằm đặt nguyên trên bàn, nàng lắc đầu. Nàng đã nôn đến mức không muốn ăn nữa.
Tô Chiêu Diễn nhìn mà đau lòng, nhưng cũng bó tay – ngay cả nhìn đống đồ ăn kia một cái Mị Nhi cũng không chịu. Bất kể Lục Nhi và Tô Chiêu Diễn hết lời khuyên lơn cỡ nào cũng không được. Bất đắc dĩ, Tô Chiêu Diễn đành bưng đồ ăn vừa bưng vào ra ngoài.
+++
“Hoàng huynh, Bạch Vân Phi, hai người sao vậy? Sao lại bị thương nặng như thế?” An Ninh nhìn hai người, đôi mắt đẫm lệ, đau lòng tột bậc.
“Được rồi, An Ninh, Hoàng huynh vẫn còn khỏe mạnh mà. Đương nhiên, Bạch Vân Phi của muội cũng không có vấn đề gì lớn, yên tâm đi!” Chu Doãn kìm nén nỗi đau trong lòng, gượng cười an ủi An Ninh.
“Đúng vậy, công chúa, vi thần không sao, công chúa không cần lo đâu ạ!” Bạch Vân Phi nhìn An Ninh, mỉm cười trấn an.
“Vậy, vậy biểu tỷ…” An Ninh thấy đám Chu Doãn về, ai ai cũng thương tích đầy mình, lại không thấy Mị Nhi đâu, trong lòng cũng hiểu Mị Nhi nhất định là dữ nhiều lành ít; nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn hỏi, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện.
Vừa nghe An Ninh nhắc tới Mị Nhi, Ngự thư phòng lập tức yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sắc mặt Chu Doãn trở nên nặng nề. Răng rắc, cái chén trong tay hắn bị bóp vỡ.
“Nhị ca!” Đây là Tư Đồ Tĩnh vừa trở về cùng.
“Hoàng huynh!” Đây là An Ninh khi thấy tay Chu Doãn chảy máu.
“Mị Nhi, Mị Nhi, muội ấy…” Giọng Chu Doãn khản đặc, không nói nổi nên lời.
Trở lại đêm qua.
“Thu Tâm, quay lại đây!”
“Tên hoàng đế khốn kiếp này, nạp mạng đi!” Thu Tâm nhấc kiếm đâm về phía Chu Doãn.
“Hoàng thượng!” Phút nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng Trần Lâm cũng “khoan thai” dẫn người chạy tới.
Thu Tâm bị Trần Lâm đánh bay qua một bên, người của Ly Hận Thiên chưa kịp rút lui cũng bị bao vây.
“Bắt sống!” Chu Doãn hạ lệnh.
“Ha ha, ha ha, ha ha ha ha…” Thu Tâm hộc một ngụm máu ra, che ngực, từ từ đứng lên, cười điên cuồng: “Hoàng đế chết tiệt, không phải ngươi muốn biết nữ nhân của mình đang ra sao à? Ta nói cho ngươi biết, nữ nhân kia đã bị chúng ta giết chết rồi! Sao? Tư vị mất đi thân nhân có khó chịu không? Ta cho ngươi biết, ta còn đau gấp trăm lần ngươi! Lúc các ngươi giết gia nhân của ta, sao các ngươi không nghĩ mình cũng sẽ có ngày đó…” Giờ phút này, Thu Tâm đã hoàn toàn điên dại.
“Cái gì?” Chu Doãn kinh hãi!