Từ Ninh cung.
“Hoàng nhi, sao mấy hôm nay không thấy Mị Nhi đâu? Nhắc mới nhớ đấy, từ hôm hôn lễ Văn Tường đến giờ, chẳng thấy Mị Nhi đến thăm ai gia gì cả!” Thái hậu hỏi Chu Doãn đang đến thỉnh an. Lòng bà thì buồn bực, trước kia mỗi ngày Mị Nhi đều tới thỉnh an, mấy ngày hôm nay thì lại chả thấy cái bóng đâu cả.
“Cái này… ha ha, sao mẫu hậu lại nhớ Mị Nhi rồi? Có một nhi tử hiếu thuận như con hầu hạ trước mặt, sao ngài còn nghĩ được đến người khác chứ…” Chu Doãn tỏ vẻ con rất ghen tỵ, con rất bất mãn.
“Phì!” Thái hậu bị giọng điệu và biểu tình của Chu Doãn chọc cười. Một đại nam nhân lại lộ vẻ mặt như vậy, đúng là…
“Ha ha…” Thấy Thái hậu lo cười vui, không nhắc đến Mị Nhi nữa, Chu Doãn cười phụ họa hai tiếng, quay đầu thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên đầu.
“Thôi được rồi, ai gia cũng chỉ thấy lạ, sao lâu như vậy mà Mị Nhi không đến thăm ai gia. Nhớ hồi trước, ngày nào Mị Nhi cũng đến Từ Ninh cung chơi với bà già này đấy! Riêng chuyện này thì Mị Nhi hiếu thuận hơn hoàng nhi con nhiều.” Thái hậu lắc đầu, cười nhìn Chu Doãn.
“Ai… mẫu hậu, nhi thần cũng bận rộn mà!” Chu Doãn dừng một chút, nói.
“Được rồi, quốc sự quan trọng, mẫu hậu biết. Hoàng nhi con đi bận rộn, mẫu hậu chỉ cần Mị Nhi bên cạnh là được!” Thái hậu khoát tay áo, cười nhẹ nói.
“Sau này nhi thần sẽ dành thời gian qua chơi với mẫu hậu.” Chu Doãn nhìn Thái hậu, bỗng nhận ra đã rất lâu rồi mình chưa ăn cơm, chưa nói chuyện với mẫu hậu, không khỏi xúc động nói.
“Không sao, con là vua một nước, trăm công nghìn việc, chuyện nào cũng phải lo. Mẫu hậu còn An Ninh và Mị Nhi mà! Ai ~~ bị con đổi chủ đề đấy, ai gia còn không biết Mị Nhi đâu rồi kia!” Thái hậu đang an ủi Chu Doãn, chợt nhớ tới Mị Nhi, oán trách liếc Chu Doãn. Liếc xong, bà lại tự cười.
“Cái này… mẫu hậu, mấy hôm nay Mị Nhi không tới, cũng, cũng có nguyên nhân ạ.” Chu Doãn xoay người, đưa lưng về phía Thái hậu, dùng quạt xếp nâng cằm, cau mày, cố gắng nghĩ một “nguyên nhân” để lấp liếm chuyện Mị Nhi không tới thỉnh an Thái hậu. Nguyên nhân gì bây giờ? “Ừm, là vì, là vì Mị Nhi ngã bệnh rồi. Đúng rồi, Mị Nhi nàng ấy ngã bệnh, nên mới không tới thỉnh an mẫu hậu được.” Chu Doãn bỗng nhiên dùng quạt xếp gõ tay trái một cái, nói.
“Cái gì? Mị Nhi bị bệnh? Làm sao lại bệnh được? Mấy hôm trước con bé vẫn còn khỏe mà?” Vừa nghe Mị Nhi bị bệnh, Thái hậu đã cuống lên, vội vàng bật dậy từ trên ghế, tiến lên hai bước hỏi.
“Ặc, là vì hôm đó ở phủ Thừa tướng bị dọa sợ ạ. Mẫu hậu, người cũng biết, hôm đó phủ Thừa tướng bị thích khách trà trộn vào, Mị Nhi lại chưa từng gặp phải trường hợp đó, nên…” Chu Doãn bịa chuyện càng lúc càng trơn tru.
“Ai ôi, mấy tên thích khách này, thật sự là hại người quá mà! Thế Mị Nhi sao rồi? Không được, ai gia đi thăm con bé. Mị Nhi vừa khỏi ốm chưa được bao lâu, giờ lại bệnh thêm…” Thái hậu nói, đoạn định đi cung Lãm Nguyệt.
“Ai ~~~~~~~~~~ mẫu hậu, đừng đi, đừng đi…” Chu Doãn thấy Thái hậu định đi thăm Mị Nhi, không khỏi nóng nảy, vội ngăn lại.
“Sao lại đừng đi? Hoàng nhi, con sao thế?” Thái hậu bị Chu Doãn ngăn cản, cảm thấy quái lạ, hỏi.
“Mẫu hậu, người không biết đó thôi, nữ hài nhi gia ấy luôn coi dung mạo là nhất. Bây giờ Mị Nhi đang bệnh, mặt mũi bệnh trạng tiều tụy vô cùng, không muốn gặp ai. Ngay cả nhi thần đi thăm nàng cũng không chịu gặp mà!” Chu Doãn nói.
“Ai da, hoàng nhi, con là người Mị Nhi thích, nữ hài nhi gia không muốn bị người mình thích nhìn thấy mặt tiều tụy của mình cũng đúng thôi. Mẫu hậu đi, chắc chắn không sao!” Thái hậu cười nói xong, lại định đi Lãm Nguyệt cung.
“Không được, không được, mẫu hậu, người không biết, chứ bây giờ đến cung nữ thiếp thân của mình Mị Nhi cũng không chịu gặp, lần nào cũng phải cách rèm đấy ạ!” Chu Doãn nhanh chóng ngăn Thái hậu lại, nói.
“Thế này, thế này… không phải có vấn đề gì chứ! Ngay cả cung nữ Mị Nhi cũng không chịu gặp…” Thái hậu cúi đầu trầm tư một lúc, ngẩng đầu nhìn Chu Doãn nói: “Hoàng nhi, con nói thật cho mẫu hậu con, có phải Mị Nhi bị thích khách tổn thương rồi? Có phải bị thương ở mặt không?” Thái hậu càng nghĩ càng thấy lạ, trước kia lúc Mị Nhi sinh bệnh, cũng chưa từng như vậy bao giờ.
“Ai, mẫu hậu đã đoán được, vậy nhi thần cũng không giấu người nữa. Mị Nhi bị thích khách đả thương trên mặt.” Chu Doãn thở dài một hơi, cúi đầu xuống, dùng giọng nặng nề nói.
“Cái gì?” Thái hậu hít một hơi lạnh.
+++
“Tô công tử, ngươi đến rồi, bên ngoài có tin gì chưa?” Thấy Tô Chiêu Diễn đến, Mị Nhi hơi khẩn trương hỏi.
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi? Mỗi lần Tô Chiêu Diễn đến, Mị Nhi sẽ bất giác nghĩ vậy.
“Không phải, ta chỉ tới nói cho các nàng một tiếng. Không biết sao, Hoàng thượng, tướng phủ đều rút binh mã đi, nhưng lại không nghe được tin thích khách bị bắt.” Tô Chiêu Diễn đáp.
Gần đây, do tiếp xúc với Mị Nhi nhiều hơn, y cũng không còn động tý là đỏ mặt nữa.
“Ngươi nói là Hoàng thượng không lùng bắt nữa?” Mị Nhi cũng rất kinh ngạc, chưa bắt được thích khách mà lại không truy lùng nữa, thật kỳ quái, Chu Doãn đang nghĩ gì vậy chứ?
“Ừ, quả thật không truy lùng nữa. Nhưng ta nghĩ, không phải không lùng, mà là từ sáng vào tối thôi. Hoàng thượng gióng trống khua chiêng tiến hành lùng bắt toàn thành như vậy, tự dưng lại điệu thấp xuống, quá kỳ lạ!” Tô Chiêu Diễn phân tích.
“Ừ, rất có thể…” Mị Nhi cúi đầu. Không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng phụ họa theo.
“Nàng…” Tô Chiêu Diễn thấy Mị Nhi trầm tư, lòng bỗng dưng bất an, không khỏi lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Sao vậy?” Mị Nhi thấy Tô Chiêu Diễn muốn nói lại thôi, kỳ quái hỏi.
“Không có gì. Ta chỉ định nói, gần đây nàng đừng ra ngoài vội. Ta xem tình huống đã, nếu không có gì nguy hiểm, ta sẽ báo cho nàng sau.” Tô Chiêu Diễn nói.
“… Được!” Nghe Tô Chiêu Diễn, Mị Nhi yên lặng một lúc, mới nói một tiếng được.
“…” Thấy Mị Nhi như vậy, Tô Chiêu Diễn cảm thấy hình như Mị Nhi đã hiểu lầm gì đó, đang định giải thích, nhưng lại không biết Mị Nhi hiểu lầm gì, đành im lặng.
+++
“Lục Nhi, em còn nhớ giá hàng bên ngoài lúc em chưa vào cung không? Kiểu như bao nhiêu một cái bánh bao, một lượng bạc đủ cho một hộ bình thường sống bao lâu ấy?” Sau khi Tô Chiêu Diễn rời đi, Mị Nhi ngồi trên ghế nghĩ mãi. Tận đến lúc Lục Nhi bưng trà vào, nàng mới hoàn hồn, hỏi Lục Nhi.