“Biểu tỷ…” Lúc vào, An Ninh vẫn đang rất vui. Song thấy tình cảnh trong phòng, nàng lại nổi giận: “Bạch Vân Phi, ngươi tới đây làm gì! Được lắm, dẫn Tư Đồ Tĩnh đến thị uy đúng không?” An Ninh trừng Bạch Vân Phi xong, lại dạo quanh Tư Đồ Tĩnh một vòng: “Ta thấy Tư Đồ Tĩnh này cũng chả có gì đặc biệt cả!” Dứt lời, nàng còn hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
“Như vậy đi, ta có thể không làm khó dễ ca ca của ngươi, cũng có thể thuyết phục An Ninh thả đám Vạn Nhân Địch…” Tôi nói rất thản nhiên.
“Biểu tỷ…” An Ninh nóng nảy, sao có thể buông tha những kẻ đó dễ dàng như vậy?
“Nhưng, phải xem ngươi hành xử ra sao đã.” Tôi đưa tay cắt ngang lời An Ninh, nói với Tư Đồ Tĩnh: “Không chỉ ngươi, mà cả huynh đệ tốt của ngươi nữa. Nếu huynh đệ tốt của ngươi chịu hỗ trợ, thì càng không thành vấn đề!” Tôi ác ý đảo mắt qua nhìn Chu Doãn và Bạch Vân Phi, khiến hai người họ đều bất giác lùi một bước.
“Chuyện này không liên quan đến đại ca nhị ca của ta, có gì ngươi cũng chỉ tính lên đầu ta thôi!” Tư Đồ Tĩnh quay đầu nhìn hai vị ca ca của mình, lại quay đầu nói với tôi.
“Có liên quan hay không không phải do ngươi định đoạt. Nếu thật tâm, thì ngươi hãy làm nha đầu cho ta một tháng, mặc cho đánh mắng cũng không được đánh trả. Một tháng sau, hôn sự của Văn Tường cũng được chuẩn bị xong, ngươi thấy thế nào?” Tôi nghĩ hiện tại tôi hoàn toàn giống một nhân vật phản diện nha!
“Mị Nhi, ngươi…” Chu Doãn định phát cáu với tôi.
“Hoàng thượng, đây là chuyện giữa chúng ta, xin đừng nhúng tay!” Tôi lạnh lùng nói với hắn, chặn họng hắn lại.
“Được, ta đồng ý!” Tư Đồ Tĩnh do dự một chút, khẽ cắn môi đáp ứng.
“Tốt, vậy ta không làm khó hôn sự của ca ngươi nữa. Nhưng, Vạn Nhân Địch có được thả hay không, thì phải xem huynh đệ tốt của ngươi có chịu hi sinh vì ngươi không đã.” Tôi khoan thai nhấp một ngụm trà. “Qua sự kiện bắt cóc, ta cảm thấy xung quanh An Ninh rất không an toàn. Được rồi, nói đơn giản hơn là An Ninh thiếu một tùy tùng.”
“Cái này dễ thôi, ta lập tức sắp xếp nhân thủ…” Chu Doãn nghe xong, lập tức nói tiếp.
“Hừ, mấy cái thùng cơm đó có tác dụng gì! Ta cảm thấy Bạch Vân Phi cũng không tồi, không biết ai đó có đồng ý không. Đương nhiên, phải xem cái câu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu kia có đúng không nữa…” Tôi nghịch chén trà trong tay, tâm trạng rất là sung sướng.
“Đại ca…” Tư Đồ Tĩnh khó xử nhìn Bạch Vân Phi. Nàng ta không muốn làm khó Bạch Vân Phi, nhưng đám Vạn Nhân Địch vẫn còn trong đại lao…
“Được, ta đồng ý!” Bạch Vân Phi không đành lòng nhìn Tư Đồ Tĩnh khó xử. Hơn nữa, Tư Đồ Tĩnh cũng phải ở trong cung một tháng; nếu hắn cũng ở, còn có thể chiếu ứng một hai – hiển nhiên người này đã hoàn toàn quên còn có Chu Doãn.
“Cũng phải giống Tư Đồ Tĩnh, mặc đánh mặc mắng, không được hoàn thủ!” Lòng tôi cuối cùng cũng thấy thoải mái. Quả nhiên, phải xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác nhỉ? “Ngày mai Vạn Nhân Địch sẽ được thả. Nhưng nếu có người không giữ lời hứa, vậy nghi phạm bắt cóc công chúa vẫn phải bị bắt giữ.” Vẫn phải nhắc nhở một chút.
“Hừ hừ ~~~ Bạch Vân Phi, rơi vào tay ta, coi chừng đó!” An Ninh như mở cờ trong bụng.
Đương nhiên, có người vui cũng có kẻ sầu. An Ninh vui vẻ, nhưng Chu Doãn thì lại phiền lòng rồi. Hắn vốn định gả An Ninh cho Bạch Vân Phi, nhưng giờ ra thế này, tỉ lệ chỉ hôn là bằng không. Lại thêm Tư Đồ Tĩnh, đây là Tam muội hắn nâng niu trong lòng bàn tay đó! Giờ phải làm cung nữ cho Mị Nhi, không biết Mị Nhi sẽ tra tấn nàng ấy thế nào. Qua đợt này, nhất định, nhất định phải giáo huấn Văn Mị Nhi! Còn nữa, lần này Bạch lão đại vì Tam muội mà làm tùy tùng cho An Ninh, Tam muội nhất định sẽ cảm thấy nợ hắn, ngộ nhỡ… Ai, sao lại nhiều chuyện vậy chứ!
+++
Editor sân si: ủa zậy An Ninh hổng phải muội muội của ông hả? >”