Ba người leo lên vương tọa, không có cái gì ngoài ý muốn, đúng thật là đã bôn ba trong thời không, đi thẳng về thời đại Thủy Khư trong quá khứ, cũng chính là giai đoạn trước kỷ nguyên thứ ba.
Bọn hắn đứng trên đỉnh núi để đối thoại cùng nhật nguyệt tinh thần (mặt trời, mặt trăng và những vì sao), lặn dưới đáy biển để cùng đàm đạo giang hồ biển cả, nắm tay với từng nhành cây, thầm thì với từng ngọn cỏ.
Vũ trụ mênh mông, tự nhiên đáng sợ, sinh mệnh khả kính.
Xung quanh hết thảy đều rất sạch sẽ, không có sương mù hỗn độn, càng không có linh khí, còn giống nhân gian hơn cả nhân gian, nhưng con người thì không bao giờ già đi.
“Meo meo muốn tới đó!”
Miêu Khả Ái nước mắt lưng tròng, nàng cảm giác được có thứ gì đó đang cổ vũ chính mình, ngay tại hòn đảo rất xa xôi.
Nàng cũng có dự cảm mãnh liệt, mình nhất định phải đi, không thể không đi.
“Đừng đi luôn đó.”
Từ Bắc Vọng có chút không nỡ, nhưng cũng không có ngăn cản.
Mục tiêu của hắn là Sinh Mệnh Cấm Khu, nàng ta chắc chắn cũng có cơ duyên của riêng mình.
“Ăn nhiều một chút.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đưa hết đồ ăn vặt trong nhẫn trữ vậy cho nàng, lạnh lùng tết lại bím tóc đuôi ngựa giúp Miêu Khả Ái.
“Oa oa…” Miêu Khả Ái ôm đại phôi đản khóc thút thít thật lâu, vừa quay lại muốn ôm lấy Từ Bắc Vọng, thì bị Đệ Ngũ Cẩm Sương đạp cho một cước mạnh rồi văng ra xa.
Cáo biệt Miêu Khả Ái, lại đi thật lâu, Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn từng mảnh từng mảng băng sơn tuyết nguyên, nhìn chó săn rồi gật gật cái cằm tinh xảo, sau đó rất nhẹ nhàng rời đi.Từ Bắc Vọng cô đơn lang thang, hắn cảm thấy mình dường như đã đến nơi, nhưng lại không hề cảm nhận được bất kỳ một khí tức của Minh khí nào.
Mãi đến tử quan trên đầu phát ra thanh âm rúng động, lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận mãnh liệt kéo về phía hắn, chính là hầm mộ huyết hải kéo dài hàng trăm vạn trượng.
Hắn thấy được một bóng váy trắng hư ảo đứng sừng sững trên Địa Ngục Hoa Bỉ Ngạn, người ấy đang quay lưng về phía hắn, đầu vai khẽ run lên nhè nhẹ.
Từ Bắc Vọng trầm mặc hồi lâu, hắn thật sự rất ghét tình huyết cẩu huyết tình thân như thế này, nhưng những thứ mà hắn đạt được, theo một ý nghĩa nào đó, chính là do nữ nhân này ban cho.
Sinh mệnh của hắn, dung mạo hắn, mỗi tấc da tấc thịt của hắn, đều do nàng tạo ra.
“ Mẹ.”
Một chữ nhẹ nhàng khiến cho đoá hoa Bỉ Ngạn nổi lên gợn sóng, cánh hoa nhẹ nhàng vẩy xuống, nữ tử váy trắng xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp tột cùng đã đẫm lệ.
Hai người ôm chặt lẫn nhau, nữ tử vuốt ve khuôn mặt Từ Bắc Vọng, nghẹn ngào giống như có rất nhiều lời muốn nói.
Hắn có chút câu nệ ngượng ngùng, hoàn toàn không còn phong thái của áo bào trắng cấm kỵ.
Chủ yếu là do mẹ ruột và hắn giống nhau như đúc, bỏ đi những khác biệt giữa nam và nữ, thì giống là đang soi gương.
Hai người không hàn huyên tâm sự, chỉ lẳng lặng nhìn nhau thật lâu, có lẽ là nhìn thấy gương mặt giống nhau như đúc, cho nên hai mẹ con đều bật cười.
“Nói cho mẹ biết đi, ngươi đã trải qua những gì.”
Ánh mắt của nàng rất ôn nhu, ngữ khí cũng dịu dàng khác thường, nhưng lại liên tục tuôn ra minh lực vô tận hủy diệt.
Đây mới chỉ là một cái bóng mờ, chân thân của nàng còn mạnh đến mức độ nào?
Từ Bắc Vọng cũng triệu hồi ra một đóa Hoa Bỉ Ngạn, đứng sừng sững phía trên, kể sơ qua những gì hắn đã trải qua, tất nhiên cũng đã lược bỏ những gì cần lược bỏ.
“Vẫn là ta thắng.”
Vành môi tinh xảo của mẹ hắn phun ra ý cười, giống như vừa thắng trận giao đấu những người bạn già.
“Thế nào?”
Từ Bắc Vọng có rất nhiều vấn đề, cần mẹ hắn giải đáp.
Mẹ hắn nhướn mày, cười khanh khách nói: Mẹ có một người bạn thân tên là Băng Thần, nàng ấy cũng đã tạo ra một đứa con gái.”
“Có điều mẹ cũng phải bỏ ra chút ít tâm tư, đầu tiên là để các ngươi kết bạn từ khi còn bé, sau đó để ngươi và nàng ta ở cạnh nhau.”
“Quả nhiên, ngươi đã bắt được nàng ta, ha ha, chung quy vẫn là con dâu của ta.”
Nàng cười đến nỗi khiến cho nhành hoa run rẩy, khiến cho Từ Bắc Vọng không dám tùy ý xen vào.
Mãi đến khi cảm giác vui sướng qua đi, hắn mới gấp rút hỏi: “Tiểu thuyết là do người viết?”
Nữ nhi của Băng Thần chắc chắn là lão đại, không còn gì để nghi ngờ nữa.
Mẹ ruột vuốt cằm nói: “Không sai, nói đúng hơn là ta đã dự báo hướng đi tương lai trong lúc rảnh rỗi, nhân tiện đã viết thành một cuốn tiểu thuyết rồi.”
“Vậy tại sao ta là lâu la tùy tùng của nàng?”
Từ Bắc Vọng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Mẹ ruột có chút lặng người, má ngọc hiện ra mấy phần ác ý thú vị, “Dù sao đi nữa, vi nương cũng sẽ làm mọi cách để đưa ngươi đến bên nữ nhi của Băng Thần.”
Từ Bắc Vọng lười nhác đào bới vấn đề này, sau đó hắn nghiêm túc nhìn nàng.
Ý cười trên mặt mẹ hắn dần dần biến mất, bắt đầu đem hết thảy nói thẳng ra.
“Từ thuở khai thiên tích địa, Hồng Mông sơ thủy, một khối bia đá thiên địa đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, tên gọi là Phong Thần Bảng.”
“Vi nương chúa tể Minh giới, Minh Thần; nhạc mẫu ngươi chấp chưởng băng nguyên, chính là Băng Thần; Miêu Khả Ái mà ngươi từng nhắc đến, cha của nàng ta đại khái là Miêu Thần.”
“Chờ một chút…” Từ Bắc Vọng ngắt lời nàng, “Cha nàng?”
“Ngươi không cho rằng, chỉ có nữ tử mới có thể sáng tạo dòng dõi đó chứ?” Mẹ ruột nhìn hắn bằng nửa con mắt, nói thêm: “Đương nhiên, Miêu Thần cũng phải dựa vào nữ tử… Có điều, hầu hết huyết mạch thiên phú của Miêu Khả Ái đều là truyền thừa từ hắn.”
“Bao gồm cả phôi thai thiên đạo mà ngươi nói, kỳ thật đều là dòng dõi của các đại nhân vật trong Phong Thần Bảng, bọn họ đang đi tới tương lai thông qua các thủ đoạn đặc thù.”
Từ Bắc Vọng rất nhanh tiêu hóa hết số tin tức không cần thiết này, sau đó liền hỏi: “Mẹ, kỷ nguyên thứ ba trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ khi ở quá khứ, hắn mới biết được chuyện này đáng sợ đến cỡ nào, nơi này không có một chút linh khí tu luyện, vũ trụ tịch mịch đến mức không có một bóng người.