“Các ngươi đã đi đâu?” Đệ Ngũ Cẩm Sương chất vấn.
“Tản bộ một vòng giới Khởi Nguyên.” Miêu Khả Ái trả lời bằng ngữ điệu mơ hồ không rõ.
Vì e sợ đại phôi đản sẽ tức giận, nàng tiếp tục bổ sung một câu:“Meo meo đến đó để ma luyện bản thân, meo meo bây giờ mắng chửi người rất lợi hại đó nha, thậm chí còn có thể mắng chết một con yêu quái ba mắt.”
Giọng nói nhu thuận nhẹ nhàng đi kèm mới một chút tự hào kiêu ngạo.
“Ngươi rất thích vứt bỏ bản cung?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng bằng đôi mắt tràn đầy lạnh giá.
“Nhất định sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Nhìn thấy lão đại cũng không tức giận như trong tưởng tượng, Từ Bắc Vọng liên tục cam đoan, sau đó cất bước đi về phía nàng rồi nắm lấy đôi tay ngọc ngà óng ánh.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhấc đôi chân ngọc ngà của mình lên rồi đạp một cước vào người chó săn, sau đó lạnh lùng đi về phía cung điện.
“Ủa?”
Từ Bắc Vọng tò mò nhìn kỹ mèo ngốc, tranh thủ thời gian vận dụng thủ đoạn truyền âm: “Tại sao ngươi không kể về nữ tử bên trong một phương vũ trụ kia?”
Dựa theo bản tính thích cáo trạng của mèo ngốc, nó chắc chắn sẽ không cất giữ bất kỳ bí mật nào.
“Ngươi cũng không phải không biết tính tình này của đại phôi đản, hơn nữa các ngươi cũng không làm ra điều gì kỳ quái, nếu ta nhắc đến thì sẽ khiến đại phôi đản nghi thần nghi quỷ.”
Miêu Khả Ái lầu bầu hai câu.Từ Bắc Vọng vui mừng gật đầu: “Ngươi đã trưởng thành rồi.”
Mặc dù đã biến thành mèo trà xanh, nhưng cũng hiểu chuyện tốt xấu, lại còn biết cách quan tâm.
Miêu Khả Ái không khỏi đỏ mặt, ưỡn ngực lên rồi thẹn thùng nói: “Ngươi chỉ mới phát hiện meo meo đã trưởng thành sao?”
Từ Bắc Vọng bễ nghễ nhìn nàng ta, bắt đầu đánh giá đơn giản, phần trên đã có đường cong không nhỏ, tương đương với quả táo xanh.
“Ngươi nghĩ gì trong đầu cả ngày thế hả?”
Hắn tức giận quát lên.
“Nghĩ đến đồ ăn vặt nha.”
Miêu Khả Ái nhớ ra mình vẫn chưa kịp ăn gì trong khoảng thời gian qua, lập tức trở nên tham ăn.
Nàng khẩn trương phóng đến gò núi sương đen, đi đào bới đồ ăn vặt đã cất giấu trước đó.
Từ Bắc Vọng lắc đầu bất lược, nhanh chóng vượt qua không trung, nhanh chóng đi vào cung điện.
Bên lan can của cung điện, Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn về phương xa, đôi mắt xanh thẳm thâm thúy ẩn hiện tia sáng.
“Nương nương…”
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm bờ mông đầy đặn như trăng tròn của nàng, hai quả đào chín mọng đến mức muốn căng rách váy.
Hắn lập tức đi qua, ôm lấy cơ thể nở nang mềm mại, sau đó vén mái tóc đen dài mượt ra sau tai, chuẩn bị làm một chút hoạt động mà không thể cho người khác biết.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở giới Khởi Nguyên?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn, đôi môi đỏ mọng hé mở.
Đối diện với đôi má ngọc gần trong gang tấc, thần sắc Từ Bắc Vọng vẫn ung dung như cũ, khẽ cười nói: “Ti chức chỉ trợ giúp mèo ngốc ma luyện, sẵn tiện cướp đoạt cơ duyên ở khắp nơi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới lạnh lùng nói ra: “Bản cung có thể cảm nhận được cơn bàng hoàng của ngươi.”
Từ Bắc Vọng có chút sững sờ, hắn không ngờ âm dương đạo thể lại có thể hòa hợp đến trình độ này.
“Ngươi còn muốn tiếp tục giấu diếm sao?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng bàn tay óng ánh, xoa xoa khuôn mặt của chó săn, sau đó nắm lấy cằm dưới của hắn, đôi mắt lộ ra một tia sắc lạnh: “Ở trong lòng ngươi, ngay cả bản cung cũng không có tư cách để biết sao?”
Từ Bắc Vọng im lặng một lát, thản nhiên nói: “Ti chức nhìn trộm chuyện tương lai một chút, liền biết bản thân sẽ bị trấn sát bởi một sinh linh được trời cao chiếu cố, thậm chí còn rơi vào kết cục hình thần câu diệt.”
Hai hàng lông mi của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ run rẩy, ngữ điệu lạnh lùng cũng khàn khàn đi mấy phần: “Chính ngươi cũng tin sao?”
“Tin.”
Từ Bắc Vọng hơi trầm mặc, nhẹ giọng trả lời.
Đây đã là lần thứ hai mà hắn nhìn thấy cảnh tượng này, cộng với tương lai bị bắt làm tù binh của mèo ngốc.
Cho nên không thể không tin.
Đệ Ngũ Cẩm Sương hoàn toàn không còn gì để nói.
Mặc dù chó săn luôn cẩn thận từng li từng tí ở trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn hiểu rất rõ bản tính vô cùng cao ngạo của tên tiện nhân này, hắn bẩm sinh đã ngông nghênh, thậm chí có một niềm tin không gì sánh bằng đã cắm rễ sâu trong linh hồn.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mờ mịt về tương lai.
Phát giác được tâm tình của lão đại chập chờn, Từ Bắc Vọng nắm vuốt các ngón tay ngọc của nàng, khẽ mỉm cười nói:
“Ti chức nhất định sẽ độc đoán vạn cổ, thay đổi càn khôn.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút không yên, đôi mắt lấp lóe mấy lần liên tiếp, đột nhiên mở miệng nói: “Bản cung có một biện pháp.”
Nàng vừa dứt lời.
“Nương nương cứu ta!”
Từ Bắc Vọng hô lên câu này theo thói quen.
Hắn cũng không sợ chết, nhưng vì đã biết trước được tương lai, cho nên cũng có đủ thời gian để chuẩn bị thánh vật luân hồi, ngay cả khi phải chết thì cũng phải sử dụng một phương pháp khác để sinh tồn.
Hắn chỉ sợ để lại lão đại trơ trọi một mình, chỉ biết ôm ấp hài cốt của hắn rồi run rẩy khóc lóc, điều này mới là thứ khiến hắn thống khổ vạn lần. Hơn nữa, hắn cũng sợ hãi mèo ngốc biến thành sủng vật của người khác, chỉ có thể phụng bồi nữ tử đại khí vận kia.
Để tất cả những chuyện này không xảy ra, thì hắn nhất định phải bóp chết nữ tử đại khí vận này ngay từ ban đầu.