Hắn bình tĩnh an ủi Miêu Khả Ái, sau đó nở một nụ cười chế giễu.
“Thật sao?”
Những giọt nước mắt đang tuôn ra như suối của Miêu Khả Ái lập tức dừng lại, nàng ta nín khóc rồi mỉm cười, sau đó bĩu môi nói: “Meo meo cảm thấy không một ai có thể đánh bại tiểu phôi đản, đây căn bản là chuyện không thể nào.”
“Phì, cái gì mà Toà thành Vị Lai chứ, hàng giả mạo này hại meo meo khóc thảm rồi.”
Nàng ta dậm chân xuống biển sấm, đồng thời khôi phục bộ dáng không tim không phổi như cũ.
“Đi thôi.”
Từ Bắc Vọng đang đắm chìm trong màn sương đen kịt, bước ra khỏi không gian của Toà Thành Vị Lai.
Vì để tránh xảy ra sai lầm, hắn vẫn quay trở lại Nam Vực của giới Khởi Nguyên, tế đàn ở mảnh không gian kia mới có thể giúp bọn họ quay trở về Vô Tẫn Táng Thổ mà không chút tổn hại nào.
Nếu tùy tiện chuyển đổi Minh thể sang thành Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, hắn có thể xuyên tử địa cấm kỵ trong chư thiên, dựa vào khí vận nghèo nàn của chính mình, hắn rất có thể sẽ tự đi tìm chết.
“Mình còn chưa đủ mạnh, nhất định phải càng mạnh hơn.”
Từ Bắc Vọng than nhẹ một tiếng trong lòng, mang theo mèo ngốc hành tẩu dưới bầu trời đầy sao.
“Đồng hương!”
Bỗng nhiên, một tiếng nói thanh thúy êm tai vang lên, trong mảnh tinh không xa xôi được bao phủ trong ánh chiều tà, một nữ tử yêu kiều có mái tóc đen gợn sóng, thân mặc một bộ váy liền thân, chân mang vớ lụa đen đang đứng lặng lẽ ở đó.Nàng ta nhìn chăm chú lên hai thân ảnh, má lúm đồng tiền hơi lún xuống, mắt hạnh thanh tịnh như thu thủy dao động phảng phất ý cười rất nhẹ.
Bùm bùm!
Gần như trong nháy mắt, một đòn công kích mang theo vĩ lực ăn mòn quét sạch toàn bộ không gian xung quanh, màn sương mù xám xịt lập tức bao trùm lấy nữ tử kia.
“Đồng hương gặp gỡ đồng hương, lại đâm một nhát ở sau lưng, ngươi được lắm đấy.”
Phù Sơ Ảnh không nhúc nhích, biểu lộ có chút ai oán.
Cơ thể mềm mại lại bị ăn mòn hầu như không còn một lần nữa, lập tức biến thành bộ hài cốt lốm đốm, bị chôn vùi thành tro rải rác ra xung quanh.
Nhưng mà trong nháy mắt, một thân thể giống y như đúc hiện lên một lần nữa, nàng ta nhìn chằm chằm vào toà cốt tháp địa ngục, tức giận nói: “Đừng uổng phí sức lực, ta đây chỉ là hoá thân, dù có giết một vạn lần không đủ, chân thân vốn dĩ đang ở thành Nguyên Thủy Thánh.”
Sau khi nói xong, nàng đi từng bước nhẹ nhàng về phía nam tử áo trắng thánh khiết.
Miêu Khả Ái không khỏi nhìn chằm chằm vào đôi chân dài đang được bọc trong đôi vớ màu đen của đối phương.
“Ngươi là ai?” Nàng cảnh giác.
Phù Sơ Ảnh ngạo nghễ nắm chặt cô gái dễ thương này, cười tủm tỉm nói: “Vong ân phụ nghĩa mà, ngươi cướp đợt bảo vật rồi thôn phệ của ta, lại còn hỏi ta là ai sao?”
Miêu Khả Ái nhớ lại thiên kiêu cái thế của một phương vũ trụ khác đã từng thua dưới tay của tiểu phôi đản.
Đồng phiến của nàng ta vốn dành cho đại phôi đản, nhưng bởi vì đại phôi đản không muốn, meo meo đành tự mình luyện hóa.
“Tại sao ngươi dám mặc quần áo giống meo meo, đúng là không biết xấu hổ!”
Miêu Khả Ái chỉ chỉ vào vớ đen của nàng, lầu bầu một tiếng.
“Ngậm miệng.”
Từ Bắc Vọng trừng mắt liếc nhìn mèo ngốc, trách không được đối phương lại đuổi đến tận đây, hóa ra là lần theo khí tức của đồng phiến.
Từ Bắc Vọng tiếp tục nhìn kỹ đối phương, biểu cảm không có chút bất kỳ rung động nào, chỉ bình tĩnh nói: “Ai là đồng hương của ngươi?”
Phù Sơ Ảnh đối diện hai con ngươi sáng chói của hắn, mím môi rồi khẽ nói: “Ngươi căn bản không thể làm giả linh hồn và khí tức của chính mình, cho nên đừng giả bộ nữa, chúng ta đều đến từ tinh cầu xanh thẳm.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười: “Cô nương đây bị động kinh à?”
Nụ cười của Phù Sơ Ảnh dần dần tan biến, nàng ta bắt đầu dạo bước trên không trong, khó hiểu nói: “Ngươi rốt cuộc có cái gì khó nói? Tại sao lại không dám nhận mặt với ta? Dù sao đi nữa, chuyện này cũng không có chút xíu tổn hại nào đối với ngươi.”
Từ Bắc Vọng từ chối cho ý kiến, nhưng trong lònglại thầm nghĩ, chẳng lẽ nhận mặt với ngươi sẽ mang lại lợi ích gì sao?
Hắn đang liên lụy đến quá nhiều người, nếu không cần bại lộ thì nhất định sẽ không bại lộ, huống chi hắn cũng không muốn có chút liên quan nào đến người đồng hương này.
“Ngươi ắt hẳn đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên việt, cho nên cứ coi như là hai người xuyên việt gặp nhau đi. Ngươi cứ cố gắng thân phận như vậy, chẳng lẽ đang muốn duy trì địa vị siêu nhiên độc nhất vô nhị của mình sao?”
“Chúng ta là người của vũ trụ chư thiên vạn giới, luân hồi trùng sinh, cắt đứt tuế nguyệt, trường sinh bất diệt, chuyện quái quỷ nào lại không thể phát sinh chứ? Chỉ mỗi việc xuyên sách thì có gì ly kỳ đâu?”
“Chúng ta nên ôn chuyện với nhau, sau đó tìm cách trở về trái đất. Ta và ngươi có thể xem xét sự phát triển của nền khoa học kỹ thuật ở đó, thuận tay giải quyết luôn vấn đề nóng lên toàn cầu, mang đến một môi trường sống hoàn mỹ đến cho nhân loại, ngay cả hiện tượng động đất sụp hầm, núi lửa phun trào cũng sẽ không xảy ra nữa….”
Nữ tử mặc váy liền thân khẽ nhướng mắt hạnh, thao thao bất tuyệt.
Nàng ta đang nói cái gì thế… Miêu Khả Ái không khỏi ngẩn người.
“Đủ rồi!”
Từ Bắc Vọng ngắt lời Phù Sơ Ảnh, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn nàng ta: “Đi thẳng vào vấn đề, đừng tiếp tục nhiều lời.”
Hắn tuyệt đối không tin đối phương đến đây chỉ để ôn chuyện đơn thuần.
Trái Đất trong lòng hắn, cũng chỉ là một chút tình nghĩa cố hương mà thôi. Dù sao đi nữa, nơi đó vốn là một ngôi sao hạ đẳng kém cỏi, ngay cả linh khí khôi phục cũng chưa từng xuất hiện.
Bọn họ đều là những thiên kiêu cái thế sát phạt trong vũ trụ, mong muốn đạt đến toà vương toạ vô thượng giữa biển rộng sao trời.
“Đúng là phong phạm của tổng giám đốc bá đạo nha, à không, thiếu gia đại hào môn mới đúng…”
Phù Sơ Ảnh cười như không cười, chăm chú đánh giá áo bào trắng cấm kị khét tiếng trong vũ trụ chư thiên.
Dung mạo vô cùng tuấn mỹ, phong thái siêu phàm thoát tục, mái tóc vàng óng tràn ngập tia nắng, toàn thân bao phủ trong ánh sao hỗn độn, khí chất tôn quý thánh khiết.
Nếu nhân vật này trở về địa cầu, hắn ta nhất định sẽ làm điên đảo hàng vạn thiếu nữ, khiến cho tất cả các thần tượng hay minh tinh đều mất việc.