Tinh tú sảnh với cửu tộc đều không ít người chỉ là tinh tú sảnh bởi vì bị vương áp chế gọi linh sủng bằng phù chú, bằng linh lực của người phàm, so với linh thú kém quá nhiều. Một lúc sau, lần lượt có thị vệ, vu nữ bị thương, lui sang bên trị liệu. Tình hình bên Cửu Tộc cũng không quá tốt, người bị thương không ít.Ta nghĩ cách để cho bọn họ đừng có đánh nữa nhưng khi kêu lên lại bị kia tiếng huyên náo che mất. Trên người bỗng ấm áp, môt cỗ trường bào được khoác lên người. Chờ ta ngửi được cỗ mùi này, có chút kinh ngạc. Mẫu thân bình tĩnh ôm ta, thân hình của nàng nhỏ nhắn, căn bản không hoàn toàn ôm lấy hết được ta, nhưng hai tay nàng vẫn ôm rất chặt , sợ ta bị linh lực bay loạn làm tổn thương.Ta nghẹn ngào, trong ấn tượng của ta, mẫu thân chưa từng ôm ta như vậy, vẻ mặt này cũng chưa từng thấy. Ta vẫn cho rằng mẫu thân căm ghét ta, nhưng thần sắc của nàng rõ ràng chính là vẻ mặt một mẫu thân che chở cho nữ nhi.Mẫu thân không nói gì, nhìn vào bầu trời, ta biết rõ nàng đang nhìn phụ thân, chỉ là khoảng cách xa như vậy, nàng căn bản là nhìn không thấy với con mắt người phàm, nhưng nàng vẫn là cố chấp nhìn.Một đạo linh lực bay loạn đánh tới, ta muốn đẩy mẫu thân ra, lại bị người ôm chặt trong lòng, thân thể nghênh hướng đạo linh lực kia. Ta hét lên một tiếng, thanh âm không thể kiềm chế run rẩy.Linh lực đánh giữa mẫu thân, đã thấy một tấm sa mỏng bay tới, chặn linh lực kia lại, sa mỏng trong nháy mắt bị đánh nát. Mặt Hồng Sa trắng bệch, rung động ngồi xổm bên cạnh ta, một tay vịn lấy mẫu thân của ta, đồng thời cầm tay của ta, dù trên mặt đang cười, nhưng tay cùng đôi môi nàng đều run lên: “Tiểu Thất không sợ, tiểu Thất không sợ.”Ta lệ tràn mi, nói không ra lời.Thân thể của mẫu thân đã run lên nhưng vẫn kéo Hồng Sa lại để bảo vệ hai người chúng ta, vẻ mặt kiên định làm cho người khác cảm thấy giống như lúc này, nàng có thể bảo vệ tất cả mọi người.Ta không biết mẫu thân rốt cuộc là nghĩ gì, người luôn đánh ta rất tàn nhẫn, nhìn thấy ta liền không vui, nhưng bây giờ nhìn lại, người nhưng lại thương ta , cái loại đó yêu thương thậm chí vượt quá tưởng tượng của ta.Hồng Sa đã run đến ngay cả khí lực cầm tay ta cũng không có, nàng từ trước đến nay luôn nhát gan, đừng nói đến việc có nhiều người hỗn chiến như vậy mà ngay cả bình thường khi hai con linh sủng đánh nhau nàng cũng muốn trốn rất xa. Nhưng ta tin tưởng nếu như có người đánh tới, nàng sẽ lập tức nhảy dựng lên, dù cho lúc hóa giải hiểm nguy sẽ rất sợ.Ta dường như đã quên Thiên Phạt có năm chùm tia sáng, thời điểm chờ ta nhớ tới, bầu trời đã truyền đến nổ, chùm tia sáng dài đến trăm mét, còn chưa tới cũng đã đem xung quanh linh sủng cùng người Tinh Tú sảnh chấn động đến cách ngoài trăm thước.Phản ứng đầu tiên của ta là đẩy mẫu thân cùng Hồng Sa ra, dùng hết khí lực chạy xa. Mẫu thân là người phàm, Hồng Sa là linh trùng, các nàng căn bản không khả năng nhận Thiên Phạt, ngay cả ta cũng không thể. Ta không muốn làm các nàng phải chết, đầu óc ta trống rỗng, hai chân run rẩy chạy về phía trước, vừa rồi chùm tia sáng đầu tiên khiến ta bị tổn thương chút ít, đi đứng có chút khó nhọc, nhưng ta chỉ biết chạy thục mạng, rời khỏi các nàng càng xa càng tốt.Chùm tia sáng đã đến trước mặt, cơ hồ muốn chọc mù đôi mắt của ta, trong không khí truyền đến một mùi thơm nhàn nhạt, chùm tia sang bị ngăn trở, sau đó thân thể ta bị một luồng gió mát nâng lên, trong nháy mắt đã trôi lơ lửng trong không trung.Chùm tia sáng thứ năm, trong phút chốc bị hóa giải.Ta ngạc nhiên nhìn một hồng y hoa phục cách đó không xa, tất cả mọi người ngừng lại, hơi ngạc nhiên mừng rỡ : “Cận Yên đại nhân.”Cận Yên đại nhân, là thiên nhân đời thứ mười hai. Từ xưa thiên nhân đều được người tứ hải kính trọng, nhưng chưa có một thiên nhân nào được tôn kính như với Cận Yên đại nhân. Diện mạo của nàng có thể so với thiên thần, mưu trí đảm lược từ lúc vẫn còn ở Lưỡng Nghi quán, đã được người biết đến.Ta nhìn Cận Yên đại nhân từ từ xoay người lại, cơ hồ muốn ngừng cả hô hấp. Bình thường thiên nhân sẽ ở tứ hải thẩm tra dân ý, rất ít trở về tinh tú sảnh. Ta hơn tám trăm tuổi, là lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Nàng thật sự xinh đẹp như trong truyền thuyết, cẩm phục màu đỏ bên ngoài, bên trong là tơ lụa màu trắng, chiếc yếm được thêu một bó hoa hồng lớn màu vàng, bên hông một sợi dây lụa được buộc lên đơn giản. Trên đầu tóc búi vân lăng, giống như thần nữ hạ phàm , trên mặt không giận mà uy, mơ hồ lộ ra hơi thở không thể xâm phạm.Nàng chậm rãi đạp khí đi tới, ta nhìn nàng, thấy trong mắt tràn đầy thương xót, thở dài nói: “Đều là con dân tứ hải, cần gì tự giết lẫn nhau.” Tay áo nàng nhẹ nhàng vung lên, đã hóa giải phong ấn linh khí của ta, nói ra, “Phong Dạ, ngươi hãy chiếu cố nàng.”“Ân.”Ta nhìn về hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang cười nhìn ta. Vậy hẳn là linh sủng của Cận Yên đại nhân, huynh trưởng của Vương, năm đó từ bỏ vương vị, đi theo Cận Yên đại nhân làm linh sủng. Ta đột nhiên cảm giác hắn cùng một người có bộ dạng rất giống, ngẩng đầu nhìn hướng không trung, tầm mắt truy tìm hồi lâu, mới nhìn đến thân ảnh kia.Bạch Dạ.Người kia tại thọ yến của mẫu thân tặng ta Nguyệt Quang thạch có thể khôi phục linh lực, hắn với Phong Dạ bề ngoài có chút tương tự, thế nhưng ta không nhận ra được mùi của Bạch Dạ, hắn chính là Nam Hải vương, người đã bức Lưỡng Nghi quán quán chủ tự sát, dám chống lại người Tinh Tú sảnh.Cảm giác được trong cơ thể ấm áp, giống như có một luồng linh khí từ ngoài thân thể hấp thu vào. Phong Dạ đến bên cạnh ta, ngồi xuống, cười nói: “Cận Yên đại nhân nhận được tin tức liền lập tức trở về, sẽ được giải quyết rất nhanh , một lúc nữa ngươi có thể về nhà.”Nơi này rõ ràng là giữa không trung, ta cùng hắn có thể ngồi yên ở đây, lấy tay chạm vào, giống như có vật gì đó đang nâng lên.“Là gió.” Phong Dạ nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nơi xa trong không trung.Ta im lặng không lên tiếng, từ trong gió truyền thể nội linh khí làm cho ta cảm thấy ấm áp nhưng không đến mức khó chịu như vừa rồi. Ta phát hiện ta nói không ra lời, tim giống như bị vật gì đó chặn lại.“Cận Yên đại nhân.” Ngũ Hoàng tiến lên một bước, cung kính hành lễ, nói, “Ngài rốt cục đã trở lại.”“Ừ.” Cận Yên đại nhân quét mắt một cái nhìn mọi người quần áo chật vật, sâu kín thở dài một tiếng, “Tinh tú sảnh cùng Nam Hải từ trước đến nay đều giao hảo, các ngươi chưa cùng Nam Hải đạt được nhất trí đã tự tiện vận dụng Thiên Phạt, còn cùng Nam Hải hỗn chiến, nếu như thiên thần biết được, các ngươi nhất định phải chịu phạt.”Mặt Ngũ Hoàng biến sắc, vốn muốn cãi lại nhưng lời nói đều bị cản lại, chuyện này thật sự của bọn họ xử lý quá mau, ngược lại khéo quá hóa vụng.Cận Yên đại nhân hướng Bạch Dạ khẽ tạ lỗi: “Người bị thương có thể đưa đến Lưỡng Nghi quán, ta sẽ trị liệu cho bọn họ. Tiểu Bạch Hồ đả thương thần quan, chuyện này giao cho Hồ tộc tộc trưởng xử lý, Tinh Tú sảnh không được can thiệp. Linh sủng cũng vậy mà Ngự sủng cũng thế, chuyện hôm nay song phương đều chịu giày vò, Nam Hải vương xin ngài nể mặt ta, nghĩ tới ngàn vạn thần tử của ngài, dừng ở đó thôi.” Vẻ mặt Bạch Dạ không chút biểu tình, chỉ cười lành lạnh, nhưng dù nói thế nào, Cận Yên đại nhân lời đã rất khách khí, hơn nữa nếu tiếp tục đánh nhau ai cũng không có lợi. Chuyện bây giờ đã giao cho Nam Hải xử lý, mục đích của hắn đã đạt được, nhiều lời thì thành được voi đòi tiên, nói: “Hảo.”Phong Dạ vừa nghe, đứng dậy giật giật ngón tay, cả người ta từ từ nhẹ nhàng hướng mặt đất, mẫu thân chạy tới ôm ta.Mọi chuyện sau đó ta cũng không rõ ràng lắm, tộc nhân dẫn ta về nhà, Thiên Phạt không khiến cho ta bị thương nặng, nhưng lần này miệng vết thương khép lại cực kỳ chậm. Ở trong phòng năm ngày, vết thương trên người không chút chuyển biến tốt.Ta mỗi ngày nằm trên giường, không nói lời nào, không nháy mắt. Ngây ngây ngô ngô ngủ mất, vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới Thanh Yên. Ta liền ép chính mình tỉnh lại, mở to mắt nhìn cái màn giường màu xanh nhạt.Đầu bếp làm thức ăn cho ta đa số là thịt yêu quái, đối với thân thể ta như thế mới có lợi, ta ngửi được mùi vị đó, liền chết không mở miệng, chỉ có thay bằng thức ăn thanh đạm ta mới miễn cưỡng ăn vài miếng. Vốn là đắp thuốc, ăn nữa chút thức ăn có linh khí mạnh, miệng vết thương sẽ mau tốt lên, cho dù chỉ rịt thuốc, tổn thương không nặng lắm, cũng sẽ chuyển biến tốt đẹp nhưng hiện tại đã qua mấy ngày, đã là ngày thứ bảy, thương thế của ta không có dấu hiệu tốt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.Ngày hôm đó là trăng rằm, phụ thân cho người đưa ta vào trong viện tắm nguyệt quang, hấp thu linh khí. Liên tiếp vài tiểu hồ ly tới đây nói chuyện với ta, thấy ta không mở miệng, chỉ chằm chằm nhìn trăng sáng, một hồi liền đi.Bọn họ đi rồi, hành lang bên viện tử truyền tới một tiếng bước chân.Ngũ thúc công tới cạnh ta, hỏi ta nhiều điều, thấy ta không đáp lời, có lẽ cũng biết ta căn bản không muốn nói chuyện, liền tự mình nói: ” Sauk hi thương thế của ngươi tốt lên, ngàn vạn lần không cần cùng người Lưỡng Nghi quán có bất kỳ quan hệ gì. Chuyện lần này dù Vương đã ra mặt, nhưng mầm tai vạ là do người Hồ tộc khơi mào, sau này nếu như phát sinh chuyện như vậy nữa Vương trước khi ra tay với Tinh Tú sảnh, sẽ trừng phạt chúng ta trước.”“Ngươi hỏi ta vì sao người chết lại là Lưỡng Nghi quán quán chủ, giờ ta cho ngươi biết, cùng ngày người làm tổn thương thần quan, lang tộc kéo người đến. Điều này dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến lang tộc sai khiến ngươi tiến hành thiên lôi chú thuật. Cho nên vương bức quán chủ tự sát, chính là cho lang tộc cùng Hồ tộc một cái cảnh cáo, nếu như đi quá giới hạn, lần sau sẽ trực tiếp giết người đã khơi mào mọi chuyện.”Lòng ta lại nổi lên ớn lạnh, Vương thật không phải là người đơn giản, hắn có năng lực bức quán chủ tự sát, sẽ có bản lĩnh đem hai đại gia tộc ra giết. Chỉ là cái giá quá lớn, cho nên hắn chỉ giết một người, mà uy hiếp hai tộc. Hai đại gia tộc đánh nhau, chỉ Nam Hải nội thương, đối với hắn không có một chút có lợi.Ta từ từ nhắm mắt, trong đầu lập tức xuất hiện khuôn mặt Thanh Yên, trong lòng ta run lên, nhanh chóng mở mắt, nhìn trăng rằm sáng tỏ. Nếu như trước kia, ta đều là vùi trong ngực Thanh Yên, vừa lấy linh khí, vừa nói chuyện với hắn. Lúc trời đông giá rét, ở trong ngực của hắn rất ấm áp, chúng ta luôn đợi như vậy đến nửa đêm.Thường thường không biết hàn huyên những gì, nhưng luôn cảm thấy vui vẻ. Có Thanh Yên ở đây, ta sẽ cảm thấy an tâm, phiền não trên đời cũng không đến.Ta cùng hắn đã biết rõ mấy trăm năm, nhưng thật giống như hôm qua mới gặp mặt. Ta từ trên cây nhảy xuống, bày ra bảy cái đuôi nhằm dọa hắn, hắn nhưng chỉ nhẹ nhàng lườm ta một cái, trong mắt không có bất kỳ địch ý, chỉ xẹt qua một tia ôn nhu rất nhạt.Hiện tại sẽ không còn người dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.Vì sao ta còn sống.