EDIT: NIỆM
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst
Ám Dạ thay bộ y phục một năm bốn mùa đều màu đen như nhau, mặc vào bộ váy màu lam thị nữ đặt ở bên cạnh nước, tóc dài xưa nay được buộc thành một búi tóc cũng bị kéo xuống biến thành kiểu tóc lộn xộn.
Thị nữ vừa trang điểm cho Ám Dạ vừa cảm thán: “Không ngờ Đệ nhất sát thủ Thiên Hạ còn là một phôi mỹ nhân, cô nương ngươi bình thường cũng trang điểm ăn diện hơn nhé, như bây giờ trông rất xinh đẹp đấy, không trang điểm lãng phí lắm đó.”
Phôi mỹ nhân (美人胚(坯)子): Ý nghĩa của từ phôi (坯) chính là từ chỉ chung bán thành phẩm (gọi những sản phẩm quy mô giai đoạn đầu là bán thành phẩm). Ngoài phôi mỹ nhân, còn có phôi mì (mì nấu chưa nêm gia vị), phôi sợi (sợi thô), khuôn phôi (kiểu mẫu, mô hình) v.v. Mà phôi thai (胚子) cũng có ý nghĩa nền móng, vật liệu. Cho nên phôi mỹ nhân là nói một người hiện giờ vẫn chưa phải là một mỹ nhân, nhưng đã có vẻ ngoài của mỹ nhân, đã có sẵn những thứ cơ bản của mỹ nhân, hơi trau chuốt thêm tí nữa thì chính là mỹ nhân. – Theo This summer。.
Ám Dạ ngồi im không lên tiếng, nhưng trong lòng lại chế nhạo không ngớt, đi giết người còn phải trang điểm cho người chết thưởng thức? Vì để tiện hành động, nàng đều là mặc nam trang, nếu không phải là hôm nay bị tiểu nhân hãm hại, chắc là cả đời đến chết nàng cũng sẽ không có cơ hội mặc y phục nữ trang vào.
Sau khi sửa sang ổn thỏa, vào lúc thị nữ sắp dẫn Ám Dạ vẫn đang một mực kéo dài thời gian rời khỏi vân các, thì Ám Dạ cuối cùng cũng đợi được thị nữ vừa mới đi đưa cây trâm trở về, thị nữ ở xa xa mỉm cười với nàng, ám chỉ nàng đã đưa cây trâm rồi.
Ám Dạ theo hai người thị nữ đi một đoạn đường, đợi đến khi đi tới một ngã rẽ phải rẽ vào một viện các khác, nàng đột nhiên ra tay đánh thị nữ ngất xỉu, kéo các nàng vào trong một bên của hòn non bộ, cùng một thị nữ trong đó đổi y phục, nàng ở phía sau hòn non bộ cẩn thận quan sát ám vệ trong tiểu viện một cái.
Sau khi đã xác nhận hoàn tất, nàng cúi đầu đi ra từ hòn non bộ, bước nhanh đi ra bên ngoài, đi qua một cái lại một cái tiểu viện, khi sắp đi ra phạm vi nội viện, nàng đột nhiên bị người kêu lại, nàng dừng lại một chút rồi làm như không nghe thấy tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Ám Dạ bỗng nhiên cảm thấy từ hai bên có người đang chạy về phía nàng, mà còn không phải là thị nữ bình thường, hành tung của nàng đã bị phát hiện! Nàng đưa tay vào trong ngực lấy ra hai thanh phi đao vung tay bắn về phía hai người đang đuổi về phía nàng, cùng lúc đó mũi chân điểm liên tục, thi triển khinh công nhảy lên trên tường vây, không ngừng nhảy vọt tung bay đạp lên mái hiên chạy một mạch đi như bay.
Khi nàng chạy vào trong rừng cây phía bắc tổ chức thì đã bỏ rơi được đám người đang đuổi theo, nhưng khi nàng định tiếp tục chạy về phía trước, lúc vận khí ngực đột nhiên bị đau nhức, thân hình dừng lại dựa vào trên cây ôm ngực thở dốc, trong lòng nàng lập tức trầm xuống, đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc, nhưng nàng thậm chí ngay cả từ khi nào trúng độc cũng không biết. Nàng nhớ tới hương thơm trên bộ váy màu lam kia, lúc đó nàng tưởng là do hương nhang, có lẽ là bộ y phục đó đã bị người động tay chân.
Sau khi nàng đợi cho ngực bớt đau một chút, nhấc chân chạy sâu vào trong rừng cây, sau khi đã chạy được một đoạn, người đuổi theo phía sau cũng đã dần dần đuổi tới, nàng lập tức bước chân nhanh về một cái phương hướng tạo dấu hiệu giả làm như bỏ chạy, tiếp đó trở về chỗ cũ một đoạn ngắn ẩn người vào trong bụi cỏ nín thở lẫn trốn.
Đám người kia rất nhanh thì đã bay tới gần chỗ Ám Dạ ẩn thân, đám hắc y nhân ấy dừng lại một chút rồi nhanh chóng đuổi theo phía trước, sau khi Ám Dạ nhìn thấy thì dần dần thả lỏng tâm đang treo ở trên không trung xuống, nhưng sau đó lại tiếp tục thấp thỏm khi có một hắc y nhân dừng bước lại, nàng căng thẳng nhìn chằm chằm tên hắc y nhân tách khỏi đội ngũ truy sát ấy.
“Tiểu Dạ?” Hắc y nhân đột nhiên đưa tay kéo vật che trên mặt lên, lộ ra một gương mặt mà Ám Dạ vô cùng quen thuộc.
Ám Dạ thở phào nhẹ nhõm, từ trong bụi cỏ chui ra, “Là ngươi à.”
“Ta nhận được cây trâm ngươi đưa tới, sau khi đi hỏi thăm thì biết ngươi đã xảy ra phiền toái lớn liền dịch dung thành những người đó ra ngoài đuổi theo ngươi.”
“Tình hình bây giờ thế nào?”
“Nếu như ngươi là thị nữ bình thường thì không sao, hắn sẽ không vì vậy mà làm to chuyện, nhưng những tên vẫn luôn bất mãn với ngươi cùng nhau nói ngươi muốn phản bội tổ chức, giờ ngươi đã hết đường chối cãi, bị bắt được chỉ có một con đường chết.” Mệnh lệnh truy sát Ám Dạ nhận được chính là bắt lấy nàng, sau đó cắt đứt gân tay chân phế bỏ võ công của nàng, ném vào trong kỹ viện dưới quyền Hồng di tiếp những khách nhân dơ bẩn nhất, nơi đó còn khiến người ta sống không bằng chết, không cách nào chịu đựng được hơn là nghiêm hình.
“Chúng ta mau đi thôi!” U Minh lập tức thi triển khinh công chạy về một cái phương hướng, sau khi đã qua một đoạn mà vẫn không nghe thấy phía sau có động tĩnh Ám Dạ đuổi kịp, nghi ngờ dừng bước nhìn ra sau.
Mặc dù tốc độ Ám Dạ tạt qua không chậm, chung quy vẫn không sánh bằng tốc độ của khinh công, thấy U Minh dừng ở phía trước nghi ngờ nhìn mình, thản nhiên nói: “Ta bị trúng độc, không thể vận khí.”
U Minh kéo tay Ám Dạ nhấn mạch một cái, nhíu mày: “Ngươi chưa ăn giải dược tháng này?” Mỗi sát thủ trong Thiên Hạ đều sẽ uống một loại độc dược, mỗi tháng nhận một lần giải dược mới có thể giữ mạng, một khi giải dược của tháng này không ăn sẽ phát độc mà chết, hơn nữa cũng sẽ không lập tức chết, khi độc phát toàn thân không thể nhúc nhích, mỗi một tấc da thịt từ từ vỡ ra chảy máu loãng, cho đến toàn thân thối rửa bị phá hoại mà chết.
Ám Dạ gật gật đầu, thật ra thì nàng vẫn luôn lén giữ lại giải dược, một khi nàng nghiên cứu ra thành phần của giải dược, như vậy thì nàng có thể thoát khỏi sự khống chế của tổ chức, thế nhưng lần nào cũng đều không thể thành công, một khi độc phát nàng nhất định phải uống giải dược, mặc dù không lập tức chết nhưng làn da một khi nứt ra thì những người khác liền biết nàng chưa ăn giải dược, như vậy sẽ bắt đầu hoài nghi dụng ý mà nàng không lập tức ăn giải dược. Cho nên nàng chỉ có thể ở trong khoảng thời gian cực ngắn từ khi lĩnh giải dược đến khi độc phát mà tiến hành nghiên cứu, có thể thấy được, thu hoạch của nàng chẳng nhiều gì.
Nhưng thu hoạch nho nhỏ vẫn phải có, đó chính là nàng trường kỳ dùng những dạng thảo dược từ trong nghiên cứu của giải dược biết được mấy thứ này ăn riêng cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, làm cho thân thể của nàng từ từ thích ứng độc tố trong cơ thể, khiến thời gian phát độc chậm lại sau một hai ngày.
Mà giải dược tháng này hiện đang được giấu ở trong chiếc vòng bằng đồng trên cổ tay nàng, bất cứ khi nào cũng có thể lấy ra ăn, thế nhưng bây giờ nàng đã sắp chạy xa khỏi tổ chức, giữ lại viên giải dược này để tiến hành nghiên cứu thành phần của nó là vô cùng quan trọng, hơn nữa độc này phát tác trong nửa khắc cũng không uy hiếp đến tính mạng, cũng không ảnh hưởng đến vận công. Nàng hiện tại không thể vận công là bởi vì trúng một loại độc khác, mà còn là cùng một loại độc chết người.
“Vẫn còn một loại độc khác…” Ánh mắt của U Minh u sầu, vòng một cánh tay ở Ám Dạ, nửa ôm lấy nàng rồi thi triển khinh công rời đi, trúng độc gì cũng đều không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất chính là trốn khỏi việc lên trời từ trong đám cao thủ đang truy sát của tổ chức.
Đào xuất sinh thiên (逃出生天): Có thể hiểu là chạy trốn khỏi cái chết. Sinh thiên trong kinh phật có nghĩa là địa ngục hoặc có thể hiểu nôm na là đã lên trời, đã chết, băng hà…
Mà đám hắc y nhân đang đuổi theo Ám Dạ sau khi chạy một đoạn đường thì rất nhanh đã ý thức được bọn chúng đã bị lừa, lập tức quay đầu trở lại tìm kiếm dấu chân một lần nữa, xác định phương hướng Ám Dạ đã chạy đi thì lại tiếp tục hướng cái hướng đó mà đuổi theo.
Hai người Ám Dạ U Minh rất nhanh thì bị đuổi kịp, Ám Dạ tiếp lấy đao U Minh đưa tới, cái gì cũng không nói mà trực tiếp chạy ào vào trong đám người đó chém giết, Ám Dạ U Minh thế nhưng là hai sát thủ đứng hàng thứ nhất thứ hai trong tổ chức, cho dù là dưới tình huống Ám Dạ trúng độc không thể sử dụng nội lực, hai người hợp lực lại vẫn giải quyết được mấy tên đấy rất nhanh sau khi bị một ít tiểu thương.
Sau khi giải quyết xong mấy tên đó, Ám Dạ bảo U Minh mang mặt nạ dịch dung vào, nếu như bị những người đó biết U Minh giúp nàng, e là cũng sẽ không tha cho hắn, hắn và nàng không giống nhau, vẫn phải ở trong tổ chức sống tiếp.
Nhưng đám người đó vẫn chỉ là một phần nhỏ trong đội ngũ truy sát, cao thủ vẫn còn đang tiền phốc hậu kế ở đằng sau.
Tiền phốc hậu kế: Người trước ngã xuống, người sau kế tục; người trước hy sinh, người sau tiếp bước.
Bọn họ là sát thủ đứng hàng thứ nhất thứ hai không sai, nhưng bọn họ cũng không phải là vô địch, vết thương trên người hai người dần dần từ ít biến nhiều, từ nhẹ biến nặng, sau khi tiếp tục giải quyết xong một đám người, hai người kiệt sức tựa lưng vào nhau mà thở dốc.
U Minh thấy hơn mười cái bóng đen lên lên xuống xuống ở xa xa càng ngày càng tới gần bên này, đột nhiên nhảy ra xa một hai trượng, vung kiếm nhắm thẳng vào Ám Dạ, “Động thủ đi!”
Ám Dạ bởi vì hắn đột nhiên thay đổi mà kinh ngạc sững sờ, “Ngươi đây là ý gì?”
“Cái gì cũng đừng hỏi nữa, giờ đã lâm vào cái tình cảnh này rồi, ngươi hẳn là hiểu rõ chúng ta hôm nay chỉ có thể có một người sống sót, ta, muốn sống sót!” U Minh lớn tiếng đáp lại.
Khuôn mặt của Ám Dạ vốn là vì không chút máu mà tái nhợt sau khi nghe câu nói đó thì trở nên càng khó coi hơn, “Tốt! Rất tốt!” Nàng không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chính mình lựa chọn này của U Minh là chính xác, trước khi chưa bị người phát hiện hắn giúp nàng chạy thoát cùng nàng phân rõ giới hạn, hắn không cần phải cùng nàng chịu chết, hai người có thể có một người còn sống, nhưng trong lòng vẫn bị một luồng một luồng lạnh giá không ngừng tập kích, khi mà một kiếm đó đâm xuyên qua cơ thể của nàng nuốt lấy một tia ấm áp cuối cùng.
Khi những bóng đen kia xuất hiện trước mặt bọn họ, thì U Minh đã một kiếm đâm vào bụng Ám Dạ, hai tay Ám Dạ nắm ở lưỡi kiếm chưa đi vào bụng nàng, hơn nữa cũng ở dưới một lực đẩy mạnh của một kiếm đó mà liên tiếp lùi về sau, dưới chân treo lơ lửng giữa không trung, cơ thể bị nghiêng liền ngã về phía sau của vách núi.
Nàng đã từng nghĩ qua vô số lần bản thân sẽ chết như thế nào, nhưng trước giờ vẫn chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ chết ở trong tay U Minh, một lần cũng chưa nghĩ tới, nhưng mà, không biết U Minh trước đây có nghĩ tới hắn đã giết qua nhiều người như vậy, sẽ có một ngày như thế muốn giết nàng hay không?
Từng cảnh từng cảnh của ngày xưa không ngừng tái hiện lại trong đầu, ký ức ngày ấy bị kiếm đâm xuyên vào trong bụng cảm thấy vẫn còn quá mới mẻ, trong mơ hồ vẫn còn đang từ từ đau đớn, ngay cả trong ngực cũng đều bị loại đau đớn ấy nhiễm tới, Ám Dạ, Trác Tiểu Tuyên của hiện tại chỉ cảm thấy hận ý trong lồng ngực sắp tuôn ra.
Cô tiếp tục ngẩng đầu đụng vào trên trán của U Minh đang đè ở trên người cô, U Minh như cũ quay đầu tránh thoát, lại không ngờ tới Trác Tiểu Tuyên lại dám nhắm ngay cổ của hắn cắn xuống một ngụm, trong phút chốc thừa dịp hắn bị đau sức trên tay buông lỏng, Trác Tiểu Tuyên trở tay cầm cổ tay của hắn, kéo một cái, dùng sức trở mình, xoay người đè ngược lại ở trên người hắn, đưa ra một bàn tay gần sắp cắt đứt cổ họng của hắn.
Nhưng phản ứng của U Minh cũng rất nhanh, lập tức đè ngược lại, hai người ở trong tuyết ngươi tranh ta đoạt, thì không cẩn thận lăn xuống từ trên dốc tuyết, lăn lăn rồi cuộn thành một viên tuyết, hoàn toàn không bị bọn họ khống chế lăn xuống dưới dốc tuyết.
Viên tuyết lăn một mạch đến khi đụng vào trên một thân cây dưới dốc tuyết mới dừng lại, thật không may Trác Tiểu Tuyên chính là cái người đụng vào trên thân cây đó, cô chỉ cảm thấy xương cốt phía sau lưng như là bị đứt gãy, cô nằm trên mặt đất bò dậy không nổi.
“Tiểu Dạ, ngươi không sao chứ?!” U Minh căng thẳng quỳ gối trước mặt Trác Tiểu Tuyên cẩn thận tra xét thương thế của cô.
Trác Tiểu Tuyên một chưởng hất tay hắn ra gắng gượng ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Ngươi không nhân cơ hội giết ta, sau này ngươi sẽ hối hận.”
“Thế nhưng, làm sao đây, ta đã hối hận lâu rồi, năm đó ta đã cho rằng ta như vậy có lẽ có thể cứu ngươi một mạng, nhưng sau ta đến dưới vách núi làm thế nào cũng không tìm được ngươi, hiện tại nhìn thấy ngươi mới biết được đã xảy ra chuyện gì. Lúc trước ta nên cùng ngươi nhảy xuống vực, nếu như thế, ngươi cũng sẽ không hận ta như vậy…” Lấy tình cảnh lúc đó của bọn họ chỉ sợ không có cách nào ứng phó nhiều cao thủ như vậy, đợi cho bọn chúng giết đến đây, vậy bọn họ hoặc là chiến đấu cho đến chết hoặc là bị bắt sống trở về, một khi bị bắt sống trở về, cái Ám Dạ phải đối mặt chính là địa ngục vạn kiếp bất phục! Hắn đâm một kiếm đó, nàng đương nhiên không chết được, nếu như chết rồi cũng không hẳn không phải là một loại giải thoát.
“Những gì ngươi nói còn hay hơn hát đấy.” Trác Tiểu Tuyên cười lạnh, súng lục trong tay chẳng biết lúc nào đã chĩa vào trán của hắn.
U Minh nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Trác Tiểu Tuyên, hít sâu một hơi, “Ngươi ra tay đi, sau khi ta cứu ngươi một lần ngươi cũng đã cứu ta một lần, ta giết ngươi một lần, vậy ngươi cũng giết ta một lần đi.” Nói xong liền nhắm mắt lại mặc cho Trác Tiểu Tuyên xâu xé.
Trác Tiểu Tuyên mím môi, ngón trỏ bóp cò, “Đoàng!”