----- Công hội Đồ Thần, thành Vô Song -----
Tại đại sảnh chính của công hội, đứng đấy 7 bóng người. Tất cả khuôn mặt đều cúi gằm, sau lưng không ngừng túa ra mồ hội. Có vẻ như tất cả đang chịu một áp lực nào đó nặng nề.
Mà phía bên phải, cạnh vị trí ghế ngồi hội trưởng là Ngọc La Sát. Nàng ngồi đó khuôn mặt bình tĩnh.
" Ta hỏi các ngươi điếc rồi sao ? Ai còn ý kiến gì không ? "
Nghe đến Ngọc La Sát hỏi, 7 người nhất thời đều cảm thấy giật mình. Sau đó đưa mắt len lén nhìn nhau như khẽ ra hiệu.
Cuối cùng Ninh Dương lấy hết dũng khí bước lên
" Ngọc trưởng lão, chúng ta không còn câu hỏi nào "
Thật sự không phải hắn không muốn hỏi mà hắn không dám hỏi. Mịa không thấy gương của Bá Ước sao. Bảo bọn hắn đi chất vấn Ngọc La Sát. Thôi đi bọn hắn muốn yên ổn.
" Ừm " Ngọc La Sát gật đầu.
Ninh Đương cũng thở phào một hơi. Lần này coi như cả đám tai qua nạn khỏi. Hắn thầm mắng Bắc Long 18 đời tổ tông. Ngươi rảnh quá không có việc gì làm sao ?
Nếu không phải bọn hắn vào công hội sớm nhất. Bị coi như đầu tàu. Còn lâu hắn mới đứng ra.
" Đã không có người ý kiến thì đi thôi. " Nói rồi Ngọc La Sát đứng dậy hướng phía ngoài đi tới.
7 người còn lại cũng không chậm chạp, vội vàng đuổi theo sau.
----- Thành Vô Song, đại lục Thần Ma -----
Trái với vẻ hưu quanh thì hôm nay, thành Vô Song nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày. Bởi ngày hôm nay là ngày Đồ Thần tuyển thành viên, rất nhiều người chơi đổ về tham gia ứng tuyển. Dù không biết số lượng thành viên mà Đồ Thần sẽ nhận, nhưng tất cả người tham gia ứng tuyển đều mong mỏi, hy vọng.
Tại một tòa nhà có độ cao 3 tầng. Trước cửa lúc này đã có từng dãy dài hàng người đứng xếp hàng. Mặc dù Đồ Thần ra thông báo bắt đầu tuyển dụng lúc 9h sáng. Nhưng cũng không ít người đến đây từ rất sớm. Đạo lý trâu chậm uống nước đục ai cũng hiểu.
Càng đến gần thời gian, số lượng người chơi đổ về xếp hàng càng nhiều. Thậm chí bây giờ người đứng giữa cũng không thể nhìn thấy phần đầu hàng cùng phần cuối hàng.
Đồng hồ điểm 9 giờ.
Một hộ vệ trong cửa hàng tiến về phía cửa. Nhìn một lượt khắp nơi đông lít nhít người chơi, cất cao giọng.
" Công hội Đồ Thần tuyển thành viên, 100 người đầu tiên tiến vào "
Nghe vậy, lập tức đám người động. 100 người đứng đầu hàng theo thứ tự lần lượt tiến vào bên trong tòa nhà.
Phải nói tòa Đồ Thần Các diện tích khá rộng rãi. Dù cho 100 người tiến vào cũng không hề có dấu hiệu chen chúc, trái lại vẫn vô cùng thoải mái. Không gian vừa đủ cho mọi người, tránh ngột ngạt.
100 người tiến vào tòa nhà. Trong sảnh lớn đã ngồi sẵn ở đây 9 người.
Trong đó 7 người đều mặc một trang chiến giáp màu bạc, khí thế oai hùng, khuôn mặt lạnh nhạt, không biểu lộ cảm xúc. 2 người còn lại mặc sắc phục đen, che kín toàn thân, toát lên khí thế u ám. Cả 9 người đều mang cho bọn họ cảm giác đầy nguy hiểm.
" Cao thủ " Cản nhận khí thế 9 người. Có người chơi lúc này lẩm bẩm.
9 người này chính là Ninh Dương đám người cùng nhị Bạch huynh đệ.
Lần này tuyển dụng, nhị Bạch huynh đệ cũng tham gia. Bọn họ cần gây dựng lên Thích Khách Đoàn. Cũng không thể không có thành viên.
Theo thông báo, hôm nay tuyển dụng rất đơn giản. Sẽ do 9 người tuyển dụng. Gặp ai ưng ý có thể trực tiếp nhận vào chiến đoàn bản thân. Riêng Thích Khách Đoàn phức tạp hơn chút là còn cần qua Ngọc La Sát kiểm duyệt một lần mới có thể chính thức gia nhập
Thích Khách Đoàn nhiệm vụ ám sát, tìm hiểu thông tin...... Bởi vậy tham gia vào đoàn, mọi tài nguyên sẽ được công hội ưu tiên hơn so với 7 đoàn còn lại. Cho nên cần phải kiểm duyệt khắt khe trong vấn đề này.
" Từng người tiến lên giới thiệu bản thân với các vị đoàn trưởng " NPC Thủ Vệ đứng bên cạnh lớn tiếng hô.
Người chơi ứng tuyển lập tức xếp thành hàng. Sau đó từng người tiến lên.
" Xin Chào các vị đoàn trưởng. Ta tên Tà Khuyết, sở trường ăn tục nói phét. Là tổ trưởng của liệp đoàn Tạc Thiên Bang "
Nghe đến Viên Viêm có chút ngạc nhiên. Liệp đoàn là một tổ đội do người chơi tự do thành lập. Không chịu sự hạn chế của công hội. Nhưng quan hệ không tệ với các hội trưởng. Bởi công việc chính là chuyên cày đô, vật phẩm. Sau đó bán ra ngoài lấy tiền chia nhau.
Hiện nay đẳng cấp người chơi chưa cao, đa phần mọi người còn đang tập trung cày level nên cũng cực kì hiếm thấy các liệp đoàn. Không nghĩ đến Tà Khuyết nhanh như vậy có thể tập hợp thành viên. Điều này mới khiến Viên Viêm chú ý.
" Vào công hội, người sẽ không còn hoạt động tự do, liệp đoàn cũng bị hạn chế. Ngươi chấp nhận đánh đổi sao " Viên Viêm hỏi lại.
Tà Khuyết gật đầu " Ta chấp nhận. Level thấp làm ăn khó khăn quá. "
" Được ".
" Ra kia đợi đi, ngươi tiếp theo " NPC Thủ Vệ tiếp tục hô.
" Xin chào các đoàn trưởng, ta tên Sùng A Mí, là người dân tộc thiểu số, ta lớn lên ở rừng núi cho nên ta có ước mơ trở thành một Thích Khách huyền thoại "
Lần này tới lượt nhị Bạch huynh đệ trợn mắt. Thích Khách huyền thoại ? [ Thần Ma ] có bao nhiêu thích khách ngươi biết sao ? Nhưng hai người cũng phải công nhân, 1 người am hiểu địa hình rừng núi rất phù hợp cho cồn việc ám sát.
" Sang bên kia đợi, người tiếp theo "
" Xin chào các đoàn trưởng, ta tên Lão Hạc. Ta xin vào công hội chỉ có một mục đích, báo thù Búa Rìu "
" Xin Chào các đoàn trưởng, ta tên........"
" Xin chào các đoàn trưởng, ta tên........."
100 người đầu tiên, từng người một lần lượt lên giới thiệu. Rất nhanh đã hết. Tiếp đến là lân 9 người lựa chọn thành viên.
" Ngươi , ngươi, ngươi......... Từ nay đi theo ta "
Nhị Bạch huynh đệ chỉ vào một số thành viên được cho là tiềm năng, nhận vào chiến đoàn. Trong đó có Sùng A Mí
7 người còn lại cũng tiến hành chọn lựa thành viên thích hợp cho Chiến Đoàn của bản thân. Trong đó Tà Khuyết được Viên Viễn thu nhận.
[ Chúc mừng người chơi Tà Khuyết gia nhập công hội ]
[ Chúc mừng người chơi Sùng A Mí gia nhập công hội ]
[ Chúc mừng người chơi..........]
Âm thanh hệ thống thông báo không ngừng vang lên. Nhóm đầu tiên 100 người có 57 người thành công gia nhập Đồ Thần. Còn 43 người còn lại không có Chiến Đoàn nào thu nhận nên cũng đành buồn bã ra về.
" 100 người tiếp theo tiến vào " ngoài cửa Thủ Vệ tiếp tục hô to.
----- Trấn Kim Loan, đại lục Thần Ma ------
Lúc này tại đầu thị trấn, xuất hiện 2 bóng người một nam một nữ. Bọn họ dáng vẻ đầy mệt mỏi và uể oải. Có lẽ họ đã trải qua một quãng đường dài để đến được đây.
" Cuối cùng cũng đến được thị trấn " Trần Như lên tiếng.
Hai người xuất hiện lúc này chính là Trần Như cùng Lâm Tùng. Sau khi rời làng Osaka cả hai đã lang bạt không biết bao nhiêu tháng ngày. Ăn bờ, ngủ bụi mới có thể đến được đây.
" Trần Như cô nương, ta đói "
Lầm Tùng vừa chống gậy vừa cố lết bước chân tới. Hắn giống như không còn chút sức lực nào.
Liếc nhìn điệu bộ của Lâm Tùng, Trần Như vỗ vỗ chán mình.
" Ngươi suốt ngày chỉ biết ăn. Ngoài ăn ra ngươi làm được gì ? "
Mấy tháng lang thang nơi núi rừng hoang vắng. Trần Như là người chơi lại nằm trong khoang máy chơi game Chí Tôn nên không có cảm giác gì. Ngược lại thì Lâm Tùng này kêu loạn lên inh ỏi. Cũng may trên đường đi cũng không thiếu hoa quả. Không thật hắn có thể chết đói dọc đường không biết chừng.
" Có ta biết điều chế thuốc " Lâm Tùng hồn nhiên đáp
Trần Như thì trợn mắt khi nghe Lâm Tùng trả lời. Nhớ lại mới gần đây nhất hắn chế được một lọ thuốc. Hắn liền tóm ngay một con khỉ dọc đường làm chuột bạch. Ngờ đâu uống thuốc của hắn xong. Con khỉ lông trên người rụng sạch. Cuối cùng trở thành một con khỉ trắng hếu. Trên người không còn được cọng lông.
" Này a gì ơi, đến đây nào "
" Vui vẻ với e nào a ơi. "
Tiếng nói ồn ào cắt đứt đi suy nghĩ của Trần Như. Chú ý nhìn lại, 2 bên đường trong trấn một loạt các cô gái trẻ đẹp tuổi từ 18 đến vân vân, ăn mặc phúc sức cổ đại của Hoa Hạ, đang ra sức vẫy gọi người đi đường.
" Bao tiền 1 đêm e gái " Có người đi đường ghé vào hỏi. Hắn khuôn mặt đỏ bừng. Dáng đi xiêu vẹo, có vẻ như say rượu.
" Chỉ cần 3 Kim Tệ, thần thiếp đêm nay xin hầu bạ công tử " Thấy có người hỏi. Một cô gá rất nhanh liền trả lời.
" haha...... Được " Nói rồi người khách kia liền khoác vai cô gái, tiến vào trong gian nhà phía sau.
" Hừ, hóa ra ổ điếm " Trân Như mặt lạnh, coi thường sau khi hiểu rõ hoàn cảnh nơi đây.
" Cô em, ta có một thanh kiếm rất dài, cô em muốn coi không "
Đang định bỏ đi. Một giọng nói quen thuộc vang lên lọt vào tai Trần Như khiến nàng chú ý lại
" Hả " Trần Như nổi giận. Bởi nam tử kia lại chính là Lâm Tùng
Lâm Tùng lúc này đâu còn vẻ cà lơ phất phơ vì đói ăn nữa. Cây gậy chống không biết được hắn vứt đi từ lúc nào. Quần áo bụi bặm vì chuyến hành trình cũng đã được phủi đi sạch sẽ.
* Bốp......*
Một cú đánh bất ngờ đầy uy lực vào mặt, Lâm Tùng lập tức bắn ra xa.
" Trần Như cô nương, cô làm gì vậy ? Ta chỉ kiếm chỗ ngủ thôi mà " Lồm cồm bò dậy, Lâm Tùng mang vẻ mặt oán trách
" Ngủ cái con khỉ. Đêm nay ngủ ngoài đường " Trần Như gầm gừ.
" Đây là Đào nhà ai mới đến ? Sao không dâng lên phủ ta ? " Một giọng nói bất ngờ vang lên lúc này.
Trần Như giật mình quan sát lại, một đoàn khoảng 30 người đang tiến tới. Dẫn đầu là một trung niên dáng vẻ to béo mập mạp.
" Hắn là ai vậy " Lâm Tùng nhỏ giọng kéo một người đứng bên cạnh lại hỏi.
" Khang Hy. Một kẻ tàn bạo chuyên ức hiếp mọi người. Bằng việc hắn là trưởng trấn nơi này, hắn yêu cầu các cô gái trẻ đẹp ở đây phải phục vụ hắn hằng đêm. Kẻ cãi lại sẽ không có kết cục tốt " Người này cũng thật thà nói e cho Lâm Tùng biết.
" Cảm ơn " Lâm Tùng khẽ gật đầu, sau đó tiến về phía Khang Hy.
" Đại lão, chúng ta là người qua đường. Đây có chút lòng thành, mong ngài làm ơn nhận lấy."
Vừa nói Lâm Tùng vừa dúi dúi túi tiền về phía tay Khang Hy.
" Ồ tên này biết luật đấy " Khang Hy hài lòng gật đầu. Nhưng ngay sau đó hắn lại nói tiếp.
" Nhưng cô gái này quá khả nghi, ta phải kiểm tra mọi thứ "
Nói rồi Khang Hy tiến lên, nhanh như chớp hắn đưa tay, sờ soạn, nắn bóp đôi vú của Trần Như.
Câu chuyện về hành trình của một người thiếu niên với khởi đầu bình thường nhưng mơ ước trở thành hiệp sĩ. Oskar niếm trải sự tàn khốc của chiến tranh, hắn từng bị đánh bại trên chiến trường, không bỏ qua những cơ hội xuất hiện trước mắt, hắn dùng ý chí và lòng dũng cảm từng bước một nâng cao địa vị của mình, để sống sót và để đi tìm ý nghĩa của hai từ hiệp sĩ. Mời mọi người đọc