Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Editor: Bắc Chỉ.
Convert: wikidich.com
Chạng vạng đầu thu, trời chiều ngã về tây.
Tô Y bò lên gác mái, ngồi ở trên cửa sổ nhìn mặt trời lặn.
Vỏ sò với lục lạc xâu thành chuông gió treo trên đỉnh đầu, gió biển thổi tới, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nơi này là một làng chài nhỏ bình thường gần bờ biển, đường ven biển dọc theo quốc lộ trải dài đến phương xa. Trước mắt, một chiếc xe hơi màu đen từ nơi xa chạy tới, vòng qua đường cái, đi trên con đường uốn lượn, cuối cùng dừng ở trước cửa ngôi nhà nhỏ.
Xa xa Tô Y đã thấy chiếc xe này.
Hôm nay là ngày thứ mười một của tuần lễ vàng, rất nhiều du khách đến biển du lịch, trên đường xe cộ như nước chảy. Nhưng giờ này đã không còn sớm, đa số xe đang muốn quay về, chiếc xe này ngược chiều mà đến, nên phá lệ thấy được rõ ràng.
Bên trong xe, Tiêu Ngạn ngồi ở ghế sau, đôi chân thon dài gấp khúc, không chút để ý mà nhìn ngoài cửa sổ, sườn mặt thiếu niên mang theo lãnh đạm cùng xa cách.
Không lâu trước đây cha hắn đã tái hôn, lần này đặc biệt về quê mẹ kế, là vì đi đón người thân của bà.
Xe ngừng ở ngoài một tòa viện nhỏ, trong sân có vài ngôi nhà nhỏ, mặt tường là màu lam hoạt bát, cửa sổ với hàng rào tre thì màu trắng, tuy rằng cảnh đẹp ý vui, nhưng vùng này cũng không đặc biệt, vì hấp dẫn du khách, nhà ở gần đây đều được sơn thành các loại màu sắc tươi đẹp.
Tiêu Ngạn lười biếng nhìn lướt qua, nhìn thoáng đến cô gái trên gác mái.
Trông cô cũng trạc tuổi hắn, có lẽ nhỏ hơn một hai tuổi, làn da thật trắng, trắng đến mức không giống như người ở biển mà lớn lên, tóc tùy ý buộc ở sau đầu, trên người mặc một cái áo ngắn tay với quần đùi nhạt màu, chân để trần, cẳng chân trơn bóng tùy ý rủ xuống.
Trong tay cô ôm một bộ lông tơ, chỉ lớn bằng nắm tay, cả người tuyết trắng, toàn thân mềm mại, nhìn giống như thỏ con mới sinh.
Đây chắc là con gái của mẹ kế. Tiêu Ngạn hờ hững hạ mi.
Cùng lúc đó, cái bộ lông kia nhảy nhót nói chuyện với Tô Y, tuy rằng miệng không mở ra, thanh âm lại truyền tới rõ ràng trong đầu cô, "Cốt truyện nhân vật xuất hiện! Y Y, bọn họ tới đón ngươi đấy, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này đi đến đô thị lớn đó!"
Tô Y nhìn người dưới lầu, lại nhìn về phía biển trời, hoàng hôn đã lặn xuống một nửa trên mặt biển bằng phẳng, đám mây khắp không trung đều nhiễm sắc thái mỹ lệ, nước biển lóng lánh kim quang, cô đáp lại tiếng sóng biển hỗn loạn, "Tới nhanh thật."
Mao Đoàn dừng một chút, mang theo chút cẩn thận nói: "Y Y, có phải ngươi không muốn rời đi không?"
Tô Y vuốt vuốt Mao Đoàn, "Không phải không muốn rời đi, chỉ là phong cảnh nơi đây còn ngắm chưa đủ."
Ở chỗ cô, không có vùng biển bao la yên bình thế này, không có bầu trời xanh thẳm kéo dài đến vô tận, không có hoa tường vi nở đầy khắp dưới sân, thậm chí đến cả cái gọi là ánh sáng chói lọi cũng không có.
Nơi đó chỉ có, sương mù quanh năm không tiêu tan, giết chóc vĩnh viễn không có điểm dừng, cùng với, dã tâm bừng bừng của con người.
Là người từ tầng dưới chót bò lên đến đỉnh cao nhất, không có người nào biết rõ nơi đó hơn Tô Y, đó là hắc ám vô tận, cách biệt với ánh rạng đông.
Mặc dù cô không có cách nào rời khỏi, nhưng cho dù là chiến sĩ không biết mỏi mệt nhất, cũng cần một chút thời gian yên lặng, cho nên cô đi đến nơi này.
Dựa theo cách Mao Đoàn nói, ở chỗ này, cô cần sắm vai cái gọi là pháo hôi.
Nhưng ngay cả hai chữ pháo hôi này, đối với cô cũng là thú vị, là có chút ý tứ tiêu khiển.
Nghe xong lời cô nói, Mao Đoàn bất an mà cựa quậy thân hình tròn vo của mình, "Chính là......"
"Ta biết," Tô Y vuốt nó từ đầu tới đuôi, "Chúng ta phải chuyên nghiệp, đúng không?"
Huống hồ, nếu cảnh sắc ở muôn nơi không giống nhau, cô rất vui đi thưởng thức.
Rõ ràng vẻ mặt cô ôn hoà, nhưng Mao Đoàn lại rụt rụt thân thể, sợ hãi nói: "Kỳ thật không muốn rời đi cũng không sao......"
"Nói cái gì thế." Tô Y điểm điểm mũi nó, "Lần đầu tiên gặp ngươi, người nói gì ta đều nhớ rõ, nói như thế nào nhỉ? Ừm......" mặc kệ vai chính hay vai phụ là pháo hôi, đều có nhiệm vụ khác nhau, không phân biệt giàu nghèo sang hèn, cho dù là người qua đường, cũng nên có giác ngộ cao, ở cương vị của người qua đường phải sáng chói lên nóng hừng hực lên, mà ta tức là người qua đường, lại là pháo hôi, trách nhiệm càng thêm trọng đại. " chắc là ta nhớ không nhầm nhỉ?"
Mao Đoàn cuộn mình đến càng nhỏ, hận không thể vùi đầu chôn xuống mông.
Khi nó há mồm phét lác, không nghĩ đến việc đụng phải đại ma đầu không thể trêu vào.
Còn quản cốt truyện gì chứ, mạng đều đang bị nắn bóp trên tay đối phương đây này, cho dù đại ma đầu cướp vai chính cũng được, chỉ cầu giữ được cái mạng nhỏ này của nó thôi a!
Nhưng nó trăm triệu không nghĩ tới, ma đầu lại là ma đầu chuyên nghiệp, quả thực là nó đã rước được chủ nhân Phật hệ, không đòi hỏi cái gì.
Phật hệ (佛系): chỉ kiểu có thái độ sống thế nào cũng được, không tranh giành, không quan tâm thắng thua, nói thẳng ra lười suy nghĩ, thế nào cũng được, đây là một cách sống thường có ở người trẻ. (tôi đây:>)
Cô vừa không tà mị cuồng quyến, cũng không bá đạo kiệt ngạo, thế nhưng thực sự chỉ nghĩ việc sắm vai pháo hôi, cũng không hề không cam lòng!
Lúc trước mặc cho ký chủ cũ không lừa thì lại gạt, còn không phải tăng điểm thưởng lớn lên mới bằng lòng phối hợp sao? Đến thế rồi vẫn còn tâm bất cam tình bất nguyện đấy. (không cam tâm tình nguyện).
Theo lý thuyết đại ma vương như vậy mà nói, nó nên vui vẻ mới đúng, nhưng tâm lý cố tình lại càng không có cách nào kiên định được, sợ rằng đại ma vương bây giờ nguyện ý làm pháo hôi, chỉ là vì tâm tình tốt, nếu ngày nào đó không vui vẻ, một giây diệt toàn quân, đến lúc đó mạng nhỏ của nó còn có thể bảo tồn được sao?
Bởi vì chuyện này, Mao Đoàn đến ngủ cũng không thể ngủ ngon, cơm cũng không cách nào nuốt trôi, cho dù nhìn thấy nhân vật trong cốt truyện hưng phấn cũng giảm xuống không ít.
Không sai, bây giờ bọn họ đang ở trong một tiểu thế giới của một quyển sách, nội dung cuốn sách chủ yếu là nói về nữ chủ thông qua việc không ngừng nỗ lực, từ một tiểu trợ lý của minh tinh nghịch tập thành ảnh hậu, hơn nữa trong quá trình thu hoạch yêu thích đông đảo, cuối cùng dắt tay ảnh đế, thu hoạch cả sự nghiệp lẫn tình yêu hoàn thành một giai thoại.
Nam phụ Tiêu Ngạn vừa mới xuất hiện kia là một nhân vật quan trọng, hắn là sếp của công ty giải trí nơi nữ chủ làm việc, từng thấy cô ta bị bắt nạt thuận tay giúp một phen, sau đó nữ chủ lựa chọn làm diễn viên, ít nhiều cũng là vì có thể đến gần hắn.
Có thể nói, Tiêu Ngạn là bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) trong lòng nữ chủ.
Mà nhân vật lần này của Tô Y, là em gái kế của Tiêu Ngạn, chẳng qua từ đầu tới đuôi đều không xuất hiện trên giấy tráng phim.
Thời điểm cốt truyện bắt đầu, chủ yếu nhóm nhân vật cũng đã hơn hai mươi tuổi, sinh mệnh Tô Y lại kết thúc ở mùa hè năm mười bảy tuổi, không thể chịu đựng được việc bị ăn hiếp bắt nạt ở trường học, nhảy sông tự sát.
Tiêu Ngạn luôn luôn lãnh đạm, sở dĩ tình cờ thấy nữ chủ bị bắt nạt mà ra tay tương trợ, chính là vì nhớ tới cái chết của em gái kế.
Nói cách khác, nhân vật Tô Y này tồn tại, chỉ là vì tạo cơ hội cho Tiêu Ngạn quen biết với nữ chủ, là người qua đường khiêm pháo hôi vô cùng thuần khiết.
Mao Đoàn nhìn lại xong cốt truyện, nhịn không được mà thở dài như ông cụ non.
Hiện giờ đại ma vương cảm thấy chơi khá tốt, vui vẻ đảm nhiệm vai pháo hôi, nhưng chờ đến những tình tiết trong vườn trường xuất hiện, cô sẽ còn cảm thấy chơi vui vẻ nữa sao? Có khi nào lại trực tiếp trình diễn tiết mục ăn trẻ con hay không?!
Nhưng nó không quên, lúc trước làng chài cũng có mấy bé trai nghịch ngợm, lấy chuyện cô không ba không mẹ ra giễu cợt, lúc ấy đại ma vương diễn đến suất thần, bụm mặt hu hu hu chạy về nhà.
Nhưng vừa chuyển đầu, mấy đứa trẻ con kia, đứa thì vô duyên vô cớ ở trên mỏm đá ngã đến mặt mũi bầm dập, đứa thì đang đi biển bắt hải sản bị lún chân vào bãi bùn nửa ngày không nhổ ra được, sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, nước tiểu cũng phọt cả ra, mà đại ma vương còn ngồi ở cửa sổ trên mái nhà u buồn mà nhìn mặt trời lặn đấy, làm như cô rất là vô tội vậy!
Một cái nhìn vân đạm phong khinh như thế, trên thực tế tâm nhãn còn châm chọc hơn tiểu nhân Đại Ma Vương, để cô chịu đựng việc bị ăn hiếp bắt nạt ở trong trường học sao? Mao Đoàn cảm thấy, còn không bằng ôm đùi cô, cầu cô đừng ngược người ta quá mức thì đúng hơn.
Vân đạm phong khinh (云淡风轻) (Mây gió điềm nhiên): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
// - Hoàn thành.
Lời editor: Bên wiki không có tựa của các chương, nên t sẽ tự đặt theo vai hoặc nghề nghiệp của pháo hôi mà đại ma vương xuyên đến nha:>