- Sư phụ, Tử Âm quả là thứ gì? Lý Thiền Nam ngự không, đứng bên cạnh Lý Thiền Quang, hỏi.
- Là một loại quả chứa nồng đậm chí âm chi khí.
- Loại quả này có tác dụng gì sao?
- Với chúng ta thì không nhưng với đám linh thú thì vô cùng trân quý. Nghe nói, linh thú bình thường chỉ cần dùng một quả “Tử Âm” sẽ tăng thêm ngàn năm tu vi!
- Lợi hại như vậy!
- Tất nhiên là thế rồi! Nếu không thì tại sao đám mãng xà này lại bao vây con mèo kia chứ!
Lý Thiền Nam ánh mắt sáng lên rồi nói:
- Ý sư phụ là con mèo kia trộm “Tử Âm quả” mà bọn mãng xà canh giữ nên mới bị đám mãng xà này vây giết???
Lý Thiền Quang nghe vậy dùng ánh mắt quái lạ nhìn tên đệ tử bên cạnh mình, môi lão nhếch lên nụ cười gượng, hỏi:
- Ta bảo với ngươi con mèo kia trộm “Tử Âm quả” của bảy con mãng xà này bao giờ?
- Ách! Là con đoán thế!
Lý Thiền Quang cười cười rồi nghiêm mặt nói với giọng dạy dỗ:
- Ngươi sau khi trở về Huyền Thanh Tông thì phải đến thư phòng đọc thêm sách vở đi! Thật là thiếu kiến thức!
- Sao sư phụ lại nói con như thế? Chẳng phải hàng ngày sư phụ vẫn bảo con nên chú tâm vào tu luyện sao? Giờ bắt con đi đọc sách làm gì?
Lý Thiền Quang cười đáp:
- Ài! Tu luyện tuy quan trọng nhưng kiến thức của những người đi trước cũng quan trọng không kém. Sau này ngươi bớt chút thời gian tu luyện đọc qua chút sách vở tăng thêm kiến thức là được.
- Vâng! Lý Thiền Nam cười gật đầu.
Lý Thiền Quang nheo nheo mắt nhìn xuống thế trận bên dưới sườn núi rồi nhận xét:
- Đám mãng xà này mệnh âm thì làm sao có thể là người canh giữ “Tử Âm quả” được. Dù là “mãng xà vương” cũng đừng mong có thể đến gần cây Tử Âm. Nếu ta đoán không nhầm thì đám mãng xà này vì phát hiện con mèo kia mang theo “Tử Âm quả” nên mới chặn cướp.
- Vì sao sư phụ biết đám mãng xà này không phải người canh giữ “Tử Âm quả”?
- Bởi vì những cây Tử Âm chỉ sinh sôi ở chỗ có nồng đậm chí dương chi khí. Đây là điều đặc biệt của cây Tử Âm. “Dương cực sinh âm” chính là điều huyền diệu của “Tử Âm quả”.
- Ồ! Nói như vậy ở nơi chí âm cũng sẽ sinh ra một loại cây tương tự?
- Xem như đầu óc ngươi cũng không đến nỗi chậm chạp. Kỳ thực ở nơi chí âm cùng cực cũng sinh ra một loại cây đối ngược với Tử Âm chính là Tử Dương. Hà hà..! Chỉ có điều “Tử Dương quả” lại là một loại quả được xếp vào “thiên hạ ngũ thập độc”. Độc tính của nó đủ để khiến đại tu sĩ Huyền Chân Cảnh hồn du địa phủ. Như ta nếu ăn vào một quả Tử Dương lập tức hồn tiêu phách tán ngay.
Lý Thiền Quang cười tà tà nói với giọng rất đắc ý làm Lý Thiền Nam bên cạnh có cảm giác sau gáy mình lành lạnh, liếc mắt nhìn sư phụ của gã một cái.
- Hừ! Cái bộ mặt của ngươi là lại đang nghĩ xấu về sư phụ của ngươi phải không?
- Con đâu có!
Trong lúc hai thầy trò đang nói chuyện thì ở bên dưới sườn núi, thế trận bao vây của đám mãng xà vẫn không hề thay đổi. Ánh mắt mỗi con mãng xà đều đỏ rực nhìn chăm chăm vào Tiểu Miêu cùng ba quả Tử Âm chín mọng.
“Phì..phì…! Những tiếng thở man dại của đám mãng xà vang lên hòa quyện cùng với làn gió núi. Bảy con mãng xà lúc này đang di động theo những phương vị khác nhau quây tròn lấy Tiểu Miêu. Từ cử động của chúng có thể nhận ra bọn chúng đang thi triển một loại “thế trận” nào đó.
“Phì….!” Một con mãng xà đang di động theo vòng tròn đột ngột uốn mình một cái, tách ra khỏi đám mãng xà rồi lao tới há cái miệng to như chậu máu, đớp về chân sau của Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu lông xù lên dựng đứng, ánh mắt màu lam lúc này sâu như biển rộng lóe lên một tầng lam quang nhàn nhạt nhìn chằm chặp vào đôi mắt của con mãng xà đang lao tới. Cây Tử Âm cũng được nó dùng miệng giơ ra phía trước. Con mãng xà kia thấy vậy miệng ngậm lại, rụt cổ về rồi trườn sang một bên không tấn công nữa.
“Loạt xoạt…!” Bảy con mãng xà lại trườn bò di động theo vòng tròn không chịu buông tha Tiểu Miêu.
…
Tại một không gian khác.
“Hưu! Hưu!”
Hai đạo thân ảnh xé không bay đến rồi huyền phù lơ lửng phía một đỉnh núi đá. Trên đỉnh núi là một hồ nước chu vi chừng trăm trượng, mặt hồ xanh biếc như một tấm gương lớn soi bóng đất trời. Quanh bờ hồ là những ụ đá nhiều hình dáng mọc đan xen, nương tựa vào nhau như một thế cờ độc đáo. Những bãi cỏ mềm tranh nhau vươn mình đứng thẳng giữa từng ụ đá như muốn chứng minh sức sống mãnh liệt của chính mình. Gió ngàn khẽ thổi, mang theo tiếng thở dài của mấy tán tùng già cỗi mọc nghiêng nghiêng bên một vài mõm đá. Cảnh sắc đỉnh núi này thật chẳng khác nào một bức tranh sơn thủy hữu tình, lay động lòng người.
- Phong cảnh không tệ! Vân Tuyết là người đầu tiên lên tiếng.
Diệp Nguyên gật gù đồng ý rồi nhìn về khung cảnh trước mắt với đầy vẻ thưởng thức. Thở nhẹ một hơi, ánh mắt hắn chợt toát lên vẻ mơ mộng, nói:
- Vân Tuyết! Ngươi nghĩ mà xem, bên hồ nước kia nếu cất lên một căn nhà gỗ rồi trồng một vườn hoa nhỏ thì tuyệt đẹp! Sáng thức dậy có thể ngắm hừng đông, đêm nằm trên mái nhà ngắm sao trời. Hàng ngày ngoài tu luyện ra thì có thể chăm sóc vườn hoa, nuôi dưỡng linh thú, đọc sách của tiền nhân.
Vân Tuyết nghe vậy ánh mắt tròn xoe nhìn sang Diệp Nguyên. Khuôn mặt nàng chưa kịp biểu hiện gì thì giọng nói tràn đầy vẻ mộng mơ của Diệp Nguyên lại đều đều vang lên:
- Dưới mấy gốc tùng kia nếu dựng lên một bộ bàn ghế bằng đá tao nhã thì càng tuyệt. Lúc đó có thể thưởng trà dưới trăng, gảy đàn cùng gió, bao nhiêu u sầu chắc chắn sẽ tan biến. Hồ nước kia thì sẽ thả vài đàn cá cảnh để tiêu khiển. Mấy ụ đá to lớn kia có thể khắc thành một không gian truyền tống để lúc buồn chán có thể chu du đây đó. Ai…! Sau này nếu có thể cùng người mình yêu thương nhàn nhã sống một cuộc sống như vậy thì chẳng khác nào thần tiên rồi!
Vân Tuyết bị lời nói của Diệp Nguyên dẫn dắt, ánh mắt mông lung về đỉnh núi trước mặt còn trong đầu chợt hiện lên khung cảnh yên bình, tươi đẹp kia. Lúc nghe đến câu “…nếu có thể cùng người mình yêu thương nhàn nhã sống một cuộc sống như vậy…” môi nàng bất giác nở nụ cười xinh như hoa chớm nở. Đâu đó trong không gian ảo tưởng của nàng của nàng, hình ảnh mơ hồ của một nam tử chợt hiện lên làm gò má nàng ửng đỏ.
“Phi! Phi! Ta đang nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ?” Vân Tuyết chợt bừng tỉnh rồi tự trách. Lần đầu tiên nàng có những mơ mộng “khó hiểu” như vậy.
Diệp Nguyên lúc này cũng thoát khỏi mộng tưởng kia, hắn mỉm cười rồi bất giác bật cười thành tiếng. Vân Tuyết nghe tiếng cười của Diệp Nguyên thì tưởng hắn đang cười bản thân nàng, liền gắt:
- Cười cái gì? Có gì đáng cười sao?
- Ơ này! Ta có phải cười ngươi đâu? Diệp Nguyên khuôn mặt trẻ con hiện đầy tiếu ý, đáp.
Vân Tuyết “hừ” nhẹ một cái rồi ngự kiếm bay vút về đỉnh núi trước mặt.
- Nha đầu này làm sao vậy? Diệp Nguyên lẩm bẩm một câu rồi thân hình nhanh chóng đuổi theo Vân Tuyết.
Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi, hai người đã đứng dưới những gốc tùng cổ thụ mọc cạnh mấy mõm đá nhô ra bên ngoài sườn núi. Bàn chân còn chưa ấm thì ánh mắt của Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết đã hiện lên vẻ cổ quái. Bởi lúc này linh lực trong cơ thể hai người đột nhiên hỗn loạn di chuyển qua từng lộ kinh mạch. Với Vân Tuyết là cảm giác như thể tu vi sắp đột phá, còn với Diệp Nguyên là cảm giác như có thứ gì đó đang kêu gọi bản thân hắn.
- Ta muốn bế quan!
- Ta muốn bế quan!
Vân Tuyết và Diệp Nguyên đồng thanh lên tiếng sau đó hai người quay sang nhìn nhau, ngẩn ra một cái.
Diệp Nguyên cười gượng hỏi:
- Ngươi cũng nhận ra điều khác biệt?
Vân Tuyết gật đầu, môi nở nụ cười đáp:
- Phải! Hình như ta sắp đột phá tu vi!
Diệp Nguyên gật đầu rồi nói:
- Chúng ta kiếm một nơi nào đó u tĩnh rồi cùng nhau bế quan.
- Được!
Hai người đều biết rõ lúc bế quan cần nhất là sự an toàn. Nếu trong lúc bế quan mà có kẻ ra tay đánh lén hoặc gặp vận rủi bị ngoại lực tác động chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tu vi. Nhẹ thì nội thương, nặng thì tu vi thụt lùi, hoàn cảnh xấu nhất chính là mất mạng.
Hai người nhanh chóng bay vút ra khỏi đỉnh núi hướng về một dãy núi rừng rậm rạp phía xa. Chỉ là, lúc hai người vừa rời khỏi đỉnh núi thì thân thể cả hai lập tức dừng lại bởi vì một chuyện khó tin lại xảy ra. Cảm giác linh lực biến đổi vừa rồi đột nhiên biến mất không còn một chút dấu vết.
- A! Sao lại như vậy? Vân Tuyết ngạc nhiên kêu thành tiếng. Nàng vừa vui mừng vì sắp sửa đột phá ngũ giai tu sĩ thì cảm giác đột phá kia biến mất.
- Kỳ lạ thật ! Diệp Nguyên ánh mắt không dấu nổi vẻ ngạc nhiên bởi cảm giác kêu gọi kia đã biến mất.
- Quay lại!
Diệp Nguyên phản ứng ngay lập tức với biến đổi khó hiểu này. Thân hình như chớp lao vút xuống đỉnh núi bên dưới. Vân Tuyết hiểu ý liền lao theo sau.
- Quỷ dị a! Bây giờ lại cảm nhận được cảm giác kia!
Đứng dưới gốc cây tùng, Diệp Nguyên chau màu than khẽ. Vân Tuyết ở bên cạnh cũng cùng chung vẻ mặt.
“Vút! Vút!” Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết lại bay ra khỏi đỉnh núi, cảm giác kia lại biến mất một lần nữa. Cứ thế hai người thử đi, thử lại mấy lần cuối cùng xác định chỉ ở trong phạm vi của đỉnh núi này cảm giác kia mới tồn tại.
Nở một nụ cười khổ, Diệp Nguyên nói:
- Xem ra phải bế quan ở tại nơi này rồi!
Vân Tuyết gật đầu nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ lưỡng lự, nói:
- Nơi này có vẻ không an toàn lắm!
Kiến thức tu luyện của nàng không cho phép nàng bế quan ở một nơi trống trải như đỉnh núi này. Mặc dù bốn bề đều là núi rừng trùng điệp nhưng nàng vẫn không cảm thấy an toàn. Nhớ đến những lần bế quan trước đây tại Thiên Mộc Cung đều là ở trong những động phủ được bảo vệ cẩn thận, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ e ngại.
- Có gì không an toàn chứ? Chỉ là “nhập định sâu” một chút mà thôi!
“Nhập định sâu” mà Diệp Nguyên đang nhắc tới chính là việc chìm đắm trong việc đốn ngộ, cắt đoạt mọi liên hệ với bên ngoài. Tuy nhiên từ trước đến nay hắn đều bế quan trong trạng thái an toàn tuyệt đối nên không hề để ý gì đến những nguy hiểm khi bế quan.
Nói rồi không để Vân Tuyết kịp phản ứng hắn đã bay vút về một ụ đá bằng phẳng ven hồ, xếp bằng, nhắm mắt, tư thế sẵn sàng nhập định. Nội tâm hắn hiện tại đang rất thắc mắc về cảm giác kêu gọi kỳ lạ kia. Hơn nữa từ lúc thoát khỏi Chiêu Hồn Kính đến giờ hắn chưa thực sự xem xét lại cơ thể của chính mình.
Vân Tuyết thấy vậy chần chừ một lúc rồi cũng chọn một ụ đá dưới gốc tùng ngồi xuống. Cảm giác linh lực trong người chuyển động liên tục khiến nàng không thể chống lại được hấp dẫn của việc đột phá tu vi.
Một khắc thời gian sau, cả Diệp Nguyên và Vân Tuyết đã quên hết mọi thứ bên ngoài chìm đắm vào trong việc đốn ngộ. Xem ra cả hai thật sự đã tiến vào trạng thái bế quan hoàn toàn.
…
Quay trở lại với Tiểu Miêu cùng đám mãng xà trên sườn núi nọ.
Lúc này, đám mãng xà vẫn bám riết lấy Tiểu Miêu không cho nó đào thoát. Mỗi một lần Tiểu Miêu cố gắng bước về phía trước một bước thì vòng vây của đám mãng xà lại dịch chuyển đi theo.
Phía trên cao, hai thầy trò họ Lý vẫn đứng quan sát từng cử động bên dưới sườn núi. Chỉ nghe Lý Thiền Nam hỏi:
- Sư phụ! Bây giờ chúng ta làm gì?
Lý Thiền Quang đáp:
- Chờ một chút! Đợi bọn chúng lưỡng bại câu thương rồi chúng ta đoạt lấy ba quả Tử Âm kia!
Lý Thiền Nam nghe thế im lặng gật đầu. Vài hơi thở sau gã lại hỏi:
- Tại sao chúng ta không dùng pháp lực đoạt luôn ba quả Tử Âm kia?
- Hà..! Ngươi xem bảy con mãng xà và con mèo kia là loại thú vật bình thường sao?
- Ý của sư phụ là…
- Ý ta muốn nói là phàm việc gì cũng phải dùng đầu óc quan sát thật kỹ. Ngươi nhìn bảy con mãng xà kia xem, bọn chúng có thể bày ra “thế trận” vây hãm con mèo kia chứng tỏ bọn chúng không phải động vật bình thường. Con mèo kia cũng thế, biết cách dùng cây Tử Âm để khiến lũ mãng xà kia kiêng dè sợ “đánh chuột vỡ bình” . Không những thế thân pháp của con mèo kia không tệ chút nào, có thể so với nhị giai tu sĩ.
- Ồ! Thì ra là thế!
- Hắc hắc! Đó là còn chưa nói tới việc khi chúng ta phát động tấn công, đám mãng xà và con mèo này nếu không chống lại được sẽ dùng mọi cách phá hủy “Tử Âm quả”. Những chuyện “ăn không được thì đạp đổ” ta đã xem qua không ít! Lý Thiền Quang cười nhận xét.
- Sư phụ xem chúng như con người sao? Lý Thiền Nam cười cười.
- Ngươi có khi còn ngốc hơn cả bọn chúng! Có bao giờ ngươi thấy thế trận giằng co nào lâu như vậy chưa? Động vật bình thường một là đã lao vào cắn xé nhau từ lâu hai là một bên sẽ bỏ đi không tranh đoạt nữa. Còn mấy con mãng xà và con mèo này thì sao? Hừ! Đầy vẻ “nhân tính”, nhìn qua là biết không hề đơn giản.
Lý Thiền Nam nghe sư phụ gã nói vậy thì ánh mắt chăm chú nhìn từng động tác của đám thú bên dưới. Quả nhiên cả con mèo đen to lớn và đám mãng xà kia đều di động rất cẩn thận, ánh mắt bọn chúng thì luôn đề phòng cùng với tìm kiếm sơ hở lẫn nhau, bộ dáng không khác gì con người.
Bên dưới sườn núi, Tiểu Miêu bấy giờ ánh mắt lăng lệ nhìn đám mãng xà bao quanh. Bước chân của nó vẫn cẩn thận đạp nhẹ nhàng, chậm rãi về phía trước từng bước một, mặc kệ đám mãng xà đang chuyển động vòng vây đi theo.
Đột nhiên, khi bàn chân Tiểu Miêu di chuyển đến một đám đất xốp, thân hình nó trùng xuống. Sát na tiếp theo chiếc đuôi dài vung lên một cái quét về mặt đất phía sau một lớp bụi mờ mịt, còn một chân phía trước cũng hất tung một đám bụi mù về đám mãng xà trước mặt. Sau đó, Thân hình Tiểu Miêu chợt xoay tròn tại chỗ. Mỗi một vòng xoay chiếc đuôi cùng một bàn chân thay nhau hất tung từng mảng cát bụi dày đặc về phía đãm mãng xà.
Dị biến xảy ra làm đội hình của đám mãng xà chợt loạn, thế trận bao vây Tiểu Miêu bị lộ ra một góc. Đúng lúc này đôi mắt màu lam của Tiểu Miêu lóe lên một cái, một dải lam quang bay ra bao trùm lấy đám mãng xà. Cùng sát na đó, thân hình Tiểu Miêu như một cơn gió lao vút ra khỏi thế trận của đám mãng xà rồi phóng như bay xuống núi.
- A! Không ngờ con mèo kia lại là linh thú! Nhìn dải lam quang bắn ra từ mắt của Tiểu Miêu, Lý Thiền Quang kêu lên một tiếng ngạc nhiên bởi lúc nãy lão phán đoán đám mãng xà và con mèo to lớn kia là một loại man thú nào đó mà thôi. (tg: man thú ở đây có thể hiểu là loại thú hoang dã, hung tợn)
- Đuổi theo! Lý Thiền Quang hô một tiếng rồi cùng Lý Thiền Nam ngự không đuổi theo phương hướng của Tiểu Miêu.