- Đại ca cái đầu ngươi! Bản cô nương lớn thế này mà lại đi gọi một thằng nhóc là đại ca sao? Vân Tuyết bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ coi thường nhìn Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên thấy nàng phản ứng như vậy thì cười tà tà rồi nhìn thẳng vào mắt nàng. Vân Tuyết giật mình một cái rồi thân hình như thiểm điện đạp phi kiếm bay ra xa. Nàng rất sợ ánh mắt của Diệp Nguyên, vừa bay khỏi bình đài nàng đã hét lên:
- Đừng có nhìn ta! Đừng có nhìn ta!
Diệp Nguyên cười “hắc hắc” đầy vẻ đắc ý rồi sử dụng Huyễn Ảnh Ngự Phong tung người dậy sau đó đạp mấy bước trên không, chớp mắt đã đuổi theo sau Vân Tuyết, nói:
- Tiểu nha đầu, chạy đi đâu! Gọi một tiếng Diệp đại ca thì ca sẽ bỏ qua tất cả!
- Lưu manh!
Diệp Nguyên nghe thế cười ngoác cả miệng, bộ pháp lại nhanh thêm một chút, “vèo” một cái đã đuổi đến bên cạnh Vân Tuyết.
- Đừng có theo ta! Vân Tuyết sợ Diệp Nguyên dùng lực lượng quỷ quái kia nên la lớn.
- Nha đầu, ngươi sợ ta lắm sao?
- Không sợ!
- Không sợ sao ngươi chạy như ma đuổi vậy?
- Ngươi…ngươi đừng dùng ánh mắt kia nhìn ta!
- Ánh mắt gì?
- Hừ! Đừng tưởng chỉ có ngươi mới lợi hại. Chọc giận ta, ta dùng “Sinh Mộc Bình” nhốt chết ngươi lần nữa. Vân Tuyết hậm hực nói.
- “Sinh Mộc Bình” là thứ gì? Diệp Nguyên bay bên cạnh hỏi.
- Là thứ có thể giết chết ngươi! Vân Tuyết đáp.
- Ồ! Thứ đó rất lợi hại sao?
- Tất nhiên!
- Được rồi! Ta không dùng lực lượng kia dọa ngươi nữa! Diệp Nguyên cười nói.
- Hừ! Ai tin được tiểu tử nhà ngươi!
- Ta không đáng tin chút nào sao?
- Có quỷ mới tin ngươi! Không vì ngươi thì ta đâu có bị lạc vào nơi quái quỷ này.
Diệp Nguyên nghe vậy mặt hiện lên vẻ dở khóc, dở cười. Hắn đảo mắt một vòng xung quanh rồi chỉ về hướng một con suối nhỏ xa xa nói:
- Dừng lại ở con suối nhỏ kia!
- Sao phải dừng lại!
- Vậy ngươi tự tìm đường ra kết giới một mình đi!
Diệp Nguyên nhếch miệng cười một cái rồi thân hình như tên bắn lao vút về con suối phía trước mặt. Vân Tuyết thấy vậy ánh mắt thoáng qua vẻ chần chừ, nhìn quanh quẩn một lúc rồi nhằm bóng lưng Diệp Nguyên bay tới.
…
Bên bờ suối, Diệp Nguyên cúi mặt xuống làn nước trong vắt rồi lắc lắc mấy cái ra chiều thỏa mãn. Một cỗ hơi lạnh chạy khắp thân thể khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái. Ở một phiến đá cách chỗ hắn chừng hai trượng, Vân Tuyết cũng đang cúi xuống tẩy rửa khuôn mặt của nàng.
Diệp Nguyên soi mình trong dòng nước rồi bật cười một mình bởi hắn nhận ra cơ thể hình như lại “trẻ” thêm một ít. Hắn lại nghĩ tới việc luôn miệng gọi Vân Tuyết là “tiểu nha đầu” thì nụ cười trên môi càng đậm.
- Ngươi cười cái gì? Vân Tuyết lấy ống tay áo lau nhẹ khuôn mặt rồi nhìn Diệp Nguyên hỏi.
Diệp Nguyên không đáp mà chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi:
- Ngươi vì sao có thể thoát khỏi Chiêu Hồn Kính!
- Chiêu Hồn Kính là cái gì? Vân Tuyết hỏi lại.
- Ách! Là chiếc gương hút ngươi vào lúc trước đó!
- A! Sao ngươi biết?
Sau đó như nhớ đến chuyện cũ, Vân Tuyết ánh mắt xẹt qua chút ảm đạm.
- Ta cũng không biết!
Nàng thành thật trả lời, mặc dù sau cùng nàng nhận ra mọi thứ trong không gian kia chỉ là ảo cảnh. Tuy nhiên làm thế nào thoát ra được thì nàng cũng không biết rõ.
Diệp Nguyên nghe vậy không truy hỏi nữa mà hỏi nàng một hồi lí do vì sao hắn lại xuất hiện ở khu kiến trúc đổ nát kia. Sau khi được Vân Tuyết giải thích hắn mới “ậm ừ” gật gù tiếp nhận.
Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Diệp Nguyên đứng dậy nói:
- Ngươi chờ ở đây! Ta đi kiếm đồ ăn!
Vân Tuyết gật đầu rồi như nhớ ra điều gì quan trọng lập tức hỏi với giọng tò mò:
- Ngươi tên là gì?
Diệp Nguyên ngoảnh lại nhìn nàng, khuôn mặt hiện lên đầy ý cười, sau đó hắn đáp ngắn gọn:
- Diệp Nguyên!
- Hả!
- Sao vậy?
- Ngươi…ngươi nói tên ngươi là Diệp Nguyên?
- Phải!
- Ha ha!
- Nha đầu ngươi cười gì?
- Đóng giả người khác cũng không biết cách!
- Hắc..hắc.! Ai nói với ngươi ta đóng giả? Không thấy ta gọi “tiểu nha đầu” quen miệng thế sao?
- Ngươi…ngươi…!
- Ngươi nhớ hồ nước kia chứ? Nhớ người dạy ngươi cách bơi lội chứ? À, ta còn cứu ngươi mấy lần nữa! Diệp Nguyên ê a kể lể.
- Ngươi…!
Vân Tuyết lúc này như trẻ con nhìn thấy ma vậy, nàng chỉ tay vào mặt Diệp Nguyên nhưng không nói nên lời. Diệp Nguyên thấy phản ứng của nàng như vậy cười dài một tiếng rồi bay vọt vào một tán rừng bên cạnh con suối.
Vân Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn lẩm bẩm:
- Hắn là tên Diệp Nguyên kia sao? Tại sao…bây giờ lại trở thành một tiểu hài tử như vậy???
Vân Tuyết lúc này đầu óc hồ đồ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Dù kiến thức của nàng không tệ nhưng biến đổi của Diệp Nguyên làm nàng không thể chấp nhận ngay được.
“Nghe nói có nhiều công pháp có thể trụ nhan hoặc giúp tu sĩ trẻ lại nhưng trở thành tiểu hài tử thì chưa nghe đến bao giờ a!” Vân Tuyết môi nở nụ cười, bụng bảo dạ.
…
Vạn Thú Môn.
Những tia nắng ấm áp báo hiệu một ngày đẹp trời.
Trước một vách núi đá cao chót vót tầng mây, mười tám người chia thành chín lão già cùng chín thiếu niên, đang đứng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Hôm nay chính là ngày Cổ Mộng kết giới khai mở.
- Xem ra người của Phong, Lôi, Thời, Không cùng Thần Đạo Tông và Thiên Thủy Cung lần này không tham gia rồi! Mộc Thừa Thiên, trưởng lão của Mộc Thiên Cung lên tiếng.
Đám trưởng lão nghe vậy gật đầu đồng ý. Vạn Trường Hy tiến lên phía trước mấy bước, ôn tồn nói:
- Chúng ta đi thôi!
“Vụt!” Từ lòng bàn tay của Vạn Trường Hy, một lệnh bài thon dài bằng hồng ngọc, khắc hình một đóa hoa nở rộ bay vút ra, sau đó lao thẳng đến vách núi đá rồi biến mất. Vách núi chấn động một cái như thể bị đại chùy to lớn đập vào. Sát na tiếp theo, vách núi đá bỗng xuất hiện những dao động dập dờn như thể sóng nước.
Mấy lão già thấy thế nhìn nhau đánh mắt một cái ra chiều hồi tưởng lại chuyện cũ rồi trên môi mỗi người đều hiện lên nụ cười.
“Vèo…vèo…!” Chín lão già không ai bảo ai cùng nhau lao thẳng đến vách núi. Cứ thế thân hình chín lão thản nhiên xuyên thẳng qua vách núi rồi biến mất sau màn dao dộng dập dờn kia. Không nói cũng biết vách núi này cũng là một kiểu kết giới.
- Chúng ta cũng vào thôi! Người vừa lên tiếng là Lôi Lâm, một trong những đệ tử kiệt xuất của Thượng Kiếm Tông.
- Được! Chúng ta đi! Đứng bên cạnh Lôi Lâm, một thiếu niên khuôn mặt góc cạnh, anh khí bừng bừng gật đầu nói. Thì ra là Lữ Chấn Hoa, sư huynh của Lôi Lâm.
- Triệu cô nương! Chúng ta cùng vào chứ! Lữ Chấn Hoa ngoảnh đầu sang bên cạnh nhìn Triệu Nhã Nhi cười nói.
- Được! Triệu Nhã Nhi gật đầu rồi thân hình như chớp lao vút vào vách đá. Lôi Lâm cùng Lữ Chấn Hoa cười vui vẻ theo sau.
- Các vị, chúng ta cũng vào thôi! Một giọng nói hiền lành vang lên. Người vừa lên tiếng là Lý Thiền Nam, đệ tử của Huyền Thanh Tông.
Năm người đứng sau gật đầu mỉm cười rồi theo Lý Thiền Nam tiến vào vách đá. Năm người này lần lượt là:
“ Thường Hạo – Đệ tử của Thiên Thổ Cung”
“Đằng Viễn – Đệ tử của Thiên Hỏa Cung”
“Kim Vũ Lăng – Đệ tử của Thiên Kim Cung”
“Thái Thần – Đệ tử của Hải Tiên Tông”
“Nghiêm Nhạn – Đệ tử của Nhật Nguyệt Tông”
Tất nhiên năm người này cũng đều là những đệ tử nổi trội tại các đại cung cùng đại tông. Tuy thời gian gặp gỡ, tìm hiểu về nhau giữa đám người này chưa lâu nhưng mỗi người đểu tỏ rõ vẻ thân thiện, dễ gần.
Bên trong vách đá, một con đường mọc đầy cỏ dại hiện lên, hai bên đường là những mảng mây mù che phủ. Nhìn thẳng về phía trước chẳng khác nào đang đi trên một cầu treo làm bằng cỏ giữa lưng chừng trời.
Đám đệ tử bám theo sau chín lão già khoảng nửa khắc thời gian thì không gian phía trước rộng mở. Chỉ thấy đây là một vòm động cao vút, xung quanh mọc đầy nhũ đá màu trắng vô cùng bắt mắt. Ánh sáng màu trắng phát ra từ nhũ đá soi sáng cả không gian rộng lớn bên trong hang động này. Nền động vô cùng bằng phẳng, không có đến chút đất đá vụn.
Chính giữa nền đá bằng phẳng này là mười ba nhũ đá màu trắng nhô cao. Trên mỗi nhũ đá là một cây hoa tươi tốt, rễ bám chặt vào nhũ đá. Những cây hoa này hình dáng như một cây cỏ bình thường tuy nhiên kích thước thì to lớn, mỗi cây cao gần trượng. Bấy giờ, mười ba đóa hoa màu đỏ đã nở rộ trên ngọn của mười ba cây hoa. Hồng quang từ mười ba đóa hoa tỏa ra bao phủ không gian gần ba trượng vô cùng đẹp mắt. Mười ba cây hoa kì lạ này chính là “Truy Mộng Du Hồn Thảo”
- Thật đẹp!
Triệu Nhã Nhi kêu lên một tiếng kinh ngạc. Tám tên thiếu niên đứng sau cũng lộ ra ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Vạn Trường Hy cười nhìn đám tiểu bối nói:
- Đây là mười ba cây Truy Mộng Du Hồn Thảo mà các ngươi thường nghe nhắc tới khi có người nói về Cổ Mộng kết giới. Tuổi thọ của chúng tính ra cũng gần vạn năm rồi!
Bỗng lúc này Mộc Thừa Thiên cất tiếng hỏi:
- Cây “Hoa vương” kia đâu?
Vạn Trường Hy nghe thế ánh mắt đảo một vòng quanh hang động nhưng không tìm thấy bóng dáng cây “Hoa vương” kia. Ngay lập tức, bàn tay lão xòe ra, một ngọc giản bằng bạch ngọc trạm trổ hoa văn tinh xảo xuất hiện.
Bàn tay lão ném ngọc giản lên cao rồi biến đổi thủ quyết liên tục. Một dải hình ảnh bỗng nhiên từ ngọc giản bay vút ra hiện hữu trước mặt mọi người. Chỉ có điều xem xong những hình ảnh này Vạn Trường Hy khuôn mặt đầy vẻ ảm đạm. Chỉ thấy hình ảnh của hai hài tử đang lơ lửng bên cạnh cây Truy Mộng Du Hồn Thảo một thời gian thì bỗng nhiên biến mất. Còn cây Truy Mộng Du Hồn Thảo kia sau sát na hai hài tử biến mất liền héo úa, từng bộ phận trên thân cây như thể bị phong hóa, rơi rụng rồi tan biến vào hư vô.
“Ngày này cuối cùng cũng đến a!”
Vạn Trường Hy trong lòng than nhẹ một tiếng sau đó cất giọng trầm trầm nói:
- “Hoa vương” đã chết!
Mấy lão già nghe vậy thì chỉ “Ồ” lên một tiếng kinh ngạc chứ không có mấy phần nuối tiếc. Vạn Trường Hy thấy vậy trong lòng thoáng qua một tia buồn bã: “Xem ra Cổ Mộng kết giới đúng là không còn giá trị gì trong mắt đám người này”.
- Chúng ta vào thôi! Vạn Trường Hy nói!
- Sao lại là chúng ta? Ta tưởng chỉ để đám nhỏ vào thôi chứ? Kim Vũ Trọng, trưởng lão của Thiên Kim Cung hỏi.
- Vào bên trong ta sẽ giải thích rõ ràng ọi người! Vạn Trường Hy nói rồi bước vào trong màn hồng quang. Ngay lập tức thân thể lão lay động một cái rồi biến mất trước sự kinh ngạc của tám lão già còn lại.
- Chuyện gì xảy ra? Không phải Truy Mộng Du Hồn Thảo chỉ có thể đưa người vào dưới dạng “linh hồn thể” sao? Vạn lão đầu sao có thể dùng thực thể để tiến vào? Lý Thiền Quang oang oang nói.
- Ài! Không ngờ dự ngôn kia là thật! Chúng ta vào thôi! Thường Xuân, trưởng lão của Thổ Thiên Cung thở dài một cái rồi bước vào màn hồng quang. Sát na sau đó, thân thể lão cũng biến mất.
- Là dự ngôn gì? Lý Thiền Quang quay sang hỏi mấy lão già còn lại.
- Khi “Hoa vương” chết đi thì Cổ Mộng kết giới sẽ biến mất khỏi thế gian! Mộc Thừa Thiên lúc này mới chau mày lẩm bẩm một câu.
- Cái gì? Lý Thiền Quang mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
- Ài! Cái này vốn là truyền thuyết từ xưa, rất ít người nhắc đến! Ta cũng chỉ đọc trong một số sách cổ của Thiên Mộc Cung mới biết được! Mộc Thừa Thiên lắc lắc đầu rồi tiến vào vòng hồng quang rồi biến mất.
Mấy lão già cùng đám đệ tử thấy vậy đành tiến bước theo sau không thắc mắc thêm gì nữa. Dẫu sao trong tư tưởng của mỗi người việc Cổ Mộng kết giới tồn tại hay không, không quan trọng lắm.
Ánh sáng lóe lên, sau đó mười tám người đã đứng trên một bình đài rộng lớn trên một đỉnh núi cao vút. Phóng tầm mắt ra xa có thể thấy muôn trùng núi non nối tiếp nhau tới tận chân trời.
- Sa mạc cát sỏi kia biến mất rồi sao? Người đầu tiên lên tiếng là Hồng Trí Thành, trưởng lão của Thiên Hỏa Cung.
- Xem ra Cổ Mộng kết giới đã bắt đầu tan rã! Vạn Trường Hy giọng nói có phần mất mát.
- Hy lão đầu ngươi nói một lượt ọi người nghe coi! Lý Thiền Quang hối thúc.
Cả đám người đều gật đầu nhìn Vạn Trường Hy.
Vạn Trường Hy ánh mắt xa xăm, giọng nói trầm ấm đều đều vang lên:
- Cổ Mộng kết giới mà mọi người biết đến trong vạn năm trở lại đây vốn không phải là Cổ Mộng kết giới thật sự. Nó chỉ là một kết giới được các vị đại năng của Thập Nhị Tiên Cung lúc xưa tạo thành mà thôi.
Câu nói đầu tiên của Vạn Trường Hy đã làm đám người chấn động.
“Cổ Mộng kết giới vạn năm qua lại là hàng giả sao?” Mọi người đều chung một suy nghĩ.
“Thập Nhị Tiên Cung! Không ngờ hôm nay lại nghe nhắc đến danh tự này!” Tám lão già còn lại ánh mắt đều thoáng qua chút nóng bỏng.
Giọng nói của Vạn Trường Hy lại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người:
- Trận chiến hơn vạn năm trước đã làm rất nhiều tiên môn bị xóa sổ khỏi Đông Châu. Cổ Mộng kết giới lần đó cũng bị rất nhiều vị đại năng của Thập Nhị Tiên Cung dùng pháp lực làm hư hại gần hết. Bảo tàng trong Cổ Mộng kết giới lần đó tạo nên một trận tranh giành, gió tanh mưa máu kéo dài mấy trăm năm mới chấm dứt.
Tuy nhiên một phần còn lại của Cổ Mộng kết giới không hiểu vì lí do gì mà biến mất ngay sau trận đại chiến khốc liệt kia. Các vị đại năng của Thập Nhị Tiên Cung dùng mọi cách nhưng không tìm được phần còn lại của Cổ Mộng kết giới. Chính vì thế mười hai vị đại năng pháp lực thông huyền của Thập Nhị Tiên Cung đã dùng một tấm “kì dị lục ngọc” luyện thành một pháp bảo tên là Chiêu Hồn Kính với mục đích tạo nên một không gian kết giới ảo che chắn cho khu vực của Cổ Mộng kết giới thật.
Truy Mộng Du Hồn Thảo cũng chính là một không gian pháp trận huyền diệu được mười hai vị đại năng này tạo ra. Mục đích chính là để đệ tử các đời sau có thể tiến vào thăm dò một phần còn lại của Cổ Mộng kết giới. Tuy nhiên vì lo sợ một màn hạo kiếp nữa sẽ xảy ra nên Truy Mộng Du Hồn Thảo chỉ có thể đem “linh hồn thể” vào bên trong kết giới.