Cưỡi Tiểu Miêu chạy dọc theo con đường nhỏ, chẳng mấy chốc Diệp Nguyên đã đến gần bến thuyền rộng rãi nơi bờ sông. Lúc này hắn mới nhìn rõ ràng không gian quanh bến thuyền này, hàng chục chiếc thuyền lớn, nhỏ đủ mọi hình dáng đang neo đậu ven bờ. Một khuôn viên bằng phẳng dài hơn trăm trượng được lát đều những tảng đá vuông vức, nhẵn bóng, tạo nên một bến thuyền ven sông khá quy mô. Một chiếc cổng điêu khắc hình loan phượng được dựng ở đầu vào bến thuyền, nơi tiếp giáp với một con đường lớn.
Cách bến thuyền này chừng ba trăm trượng là một dãy nhà trọ cùng dịch trạm treo đầy đèn hoa sặc sỡ. Diệp Nguyên đang đứng ở một con đường mòn nhỏ cạnh bến thuyền lúc này có thể trông rõ mấy con khoái mã trắng muốt đang nhởn nhơ gặm cỏ nơi chuồng ngựa. Bên dãy nhà trọ hai ba tầng lầu, một đám người phục sức hoa lệ đang đi lại, trò chuyện vui vẻ. Con đường nối từ dãy nhà trọ ra bến thuyền đang tấp nập người qua kẻ lại vận chuyển hàng hóa.
Diệp Nguyên nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Miêu thì thầm:
- Cuộc sống nơi này không có gì khác biệt a!
Đúng lúc này từ trên không trung một loạt bóng người như thiểm điện lao vút xuống khuôn viên trước dãy nhà trọ, dưới chân mỗi người đều ngự một loại pháp bảo hình dáng khác nhau. Mỗi một loại pháp bảo đều tỏa ra một màn quang mang dập dờn ẩn hiện vô cùng bắt mắt.
- Ồ! Cuối cùng cũng thấy bóng dáng tu sĩ! Diệp Nguyên cười nói nhỏ.
“Meo!” Tiểu Miêu con mắt ngó nghiêng một cái rồi kêu lên như nhắc nhở Diệp Nguyên nên để ý tới người bạn đồng hành của hắn.
- Hắc hắc! Đi thôi Tiểu Miêu!
Diệp Nguyên nói rồi bước vội về phía trước nhằm hướng dãy nhà trọ đi tới, Tiểu Miêu lẽo đẽo đi bên cạnh. Mấy chục hơi thở sau một người một mèo đã đứng giữa con đường lớn đối diện với dãy nhà trọ.
Người xe qua lại trên con đường này rất nhộn nhịp, những chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa. Đặc biệt mùi hương liệu tỏa ra từ những chuyến xe này rất nồng đậm, có vẻ những chuyến hàng này đều là dược liệu quý.
Diệp Nguyên thích thú nhìn kỹ thì phát hiện những con ngựa màu nâu vàng đang kéo mấy xe hàng hóa đều có điểm khác biệt với ngựa thường. Trên người mỗi con ngựa này đều toát ra một cỗ khí tức cường hãn như thể dị thú.
“Xem ra Đông Châu không đơn giản như ta nghĩ a! Ngựa kéo bình thường cũng có khí tức quái lạ như vậy” Diệp Nguyên trong đầu thầm đánh giá lại suy nghĩ của mình.
Bước gần đến dãy nhà trọ, Diệp Nguyên đảo mắt một lượt thì thấy dãy nhà này xây thành hai lầu hoặc ba lầu nằm xen kẽ với nhau, tổng cộng có hai mươi sáu căn tất cả. Trên mỗi hành lang đều xếp đặt những chậu cảnh vô cùng bắt mắt. Một chiếc biển lớn nằm chính giữa dãy nhà trọ đề hai chữ “Đông Loan”
Trước dãy nhà trọ, một đám trung niên mặc trang phục khá sang trọng đang nói chuyện rì rầm với nhau vô cùng sôi nổi. Diệp Nguyên nhẹ nhàng bước gần đến hai người gần nhất nghe ngóng một chút.
- Ngưu lão bản, mười ngàn nguyên thạch đã đủ thanh toán chuyến hàng lần này rồi chứ?
- Đủ rồi, đủ rồi! Làm ăn với Quế lão bản luôn khiến ta cảm thấy thoải mái.
- Ha hả! Số linh dược lần này của ngươi chất lượng rất tốt, nhập hàng từ cửa tiệm của ngươi ta cũng rất yên tâm.
- Hà..! Cũng may năm nay thời tiết thuận lợi nên linh dược trên Vạn Tiên Sơn đều có chất lượng cao hơn những năm khác.
- Ngưu lão bản nói phải, mấy năm trước ta cũng ngược Loan Giang lấy hàng nhưng không có năm nào chất lượng tốt như năm nay.
- Ha hả!
- Được rồi! Chúng ta vào bên trong uống một bữa thoải mái trước lúc ta trở về Thiên Mộc thành.
- Được! Mời Ngưu lão bản!
- Mời!
“Ai da! Quên mất chuyện tiền bạc rồi!” Diệp Nguyên nghe xong câu chuyện của hai người than nhẹ một câu. Cũng không trách được hắn, gần bốn năm sống cảnh tự cung tự cấp kèm với việc tu luyện quên ngày tháng, một vài thói quen bị quên lãng là điều bình thường.
“Làm gì để kiếm tiền bây giờ? Nghe hai người kia nhắc đến nguyên thạch. Không biết nguyên thạch kia là thứ gì?” Diệp Nguyên lại lẩm bẩm trong đầu.
“Meo!” Tiểu Miêu cọ cái đầu to của nó vào hông Diệp Nguyên.
- Xem ra hôm nay chúng ta phải vào rừng săn ít đồ ăn rồi! Diệp Nguyên xoa đầu Tiểu Miêu nhỏ giọng nói.
Sự xuất hiện của Diệp Nguyên nhanh chóng gây sự chú ý ọi người quanh khu vực quán trọ. Lúc này Diệp Nguyên chỉ cao hơn Tiểu Miêu một chút nên việc xuất hiện của một tiểu hài tử bên cạnh một con mèo đen to lớn khiến nhiều người nhìn với ánh mắt ngạc nhiên. Dù linh thú mà các đệ tử của tiên môn cưỡi với họ không có gì xa lạ nhưng lần đầu tiên họ nhìn thấy một con mèo to lớn như vậy đi cạnh một hài tử trông vô cùng yếu đuối.
- Thằng bé kia là đệ tử của tiên môn nào sao? Thú cưỡi cũng thật khác người a!
- Ta thấy hình như không phải! Ta không cảm nhận được chút lực lượng nào từ cơ thể nó.
- Ồ! Vậy xem ra là thiếu gia nhà nào lại trốn đi chơi rồi!
- Cũng có thể! Nhìn bộ dáng hết nhìn đông đến nhìn tây của nó chắc mới lần đầu được ra khỏi nhà!
- Hắc hắc! Thằng nhóc này lá gan cũng to thật, đi lại một mình như vậy mà không có vẻ gì sợ hãi.
- Ngươi nói phải!
Hai người vừa nói chuyện là hai gã thanh niên tuổi chừng hai bảy hai tám, lưng hùng eo gấu, nửa thân để trần lộ ra làn da ngăm đen cùng cơ bắp vô cùng rắn chắc. Cả hai đang ngồi trước một ụ đá cách quán trọ vài trượng. Diệp Nguyên nghe hai người bàn tán về mình thì mỉm cười rồi cùng Tiểu Miêu bước đến lễ phép nói:
- Xin hỏi hai vị đại ca nơi này là nơi nào của Đông Châu?
Tên có khuôn mặt vuông vức không trả lời mà cười hề hề, cao giọng nói:
- Ngươi nhỏ thế này mà gọi chúng ta là đại ca sao? Phải gọi là đại thúc!
Diệp Nguyên nghe thế ngẩn ra nhưng cũng nhanh chóng đổi cách xưng hô, nói:
- Vậy xin hỏi hai vị đại thúc nơi này là nơi nào của Đông Châu?
Tên có khuôn mặt nhỏ thó như mặt chuột nở nụ cười rồi giọng trầm xuống:
- Ta già lắm hay sao mà ngươi lại gọi là đại thúc?
Diệp Nguyên chợt bật cười bởi hắn biết hai tên này đang trêu chọc hắn. Hai tên kia thấy Diệp Nguyên cười “hồn nhiên” như vậy chợt nảy sinh hảo cảm. Tên mặt vuông giơ đầu ra phía trước nhìn Tiểu Miêu rồi hỏi:
- Con mèo này là thú cưỡi của ngươi sao?
- Phải!
- Ồ! Từ bao giờ mèo trở thành cú cưỡi vậy?
- Cái này…
Diệp Nguyên lần thứ hai nghe thấy người ta nhận xét về Tiểu Miêu như vậy nên có chút buồn cười trong bụng. “Cưỡi mèo có gì không tốt?”
“Ngao..!” Tiểu Miêu gào một tiếng phản đối.
Tên mặt nhọn thấy vậy cười “ha hả” nói:
- Xem ra con mèo này cũng rất biết điều a!
Diệp Nguyên đành cười cười rồi lại hỏi:
- Hai vị đại ca có thể cho ta biết nơi này là nơi nào của Đông Châu chứ?
Tên mặt vuông đáp:
- Là Đông Châu!
- Ý ta là địa phận nào của Đông Châu!
- Đông Châu! Tên mặt vuông lại đáp.
- Là phía đông của Đông Châu sao? Diệp Nguyên lại hỏi.
- Phải!
Tên mặt nhọn ngồi cạnh cười nham nhở nói:
- Ta ghét cái tên này! Có Đông Châu, Nam Châu, Bắc Châu, Tây Châu, Trung Châu, sao không gộp lại gọi là “Ngũ Châu” đi mà cứ phải gọi là Đông Châu?
Tên mặt vuông “hừ” một cái rồi ra vẻ hiểu rộng nói:
- Không có hiểu biết! Tên Đông Châu bởi ngày xưa cổ nhân từ nơi này đã đi chinh phục các vùng đất rộng lớn khác. Từ xưa mọi người đều đã quen gọi cả năm vùng đất rộng lớn với tên chung là Đông Châu.
Diệp Nguyên mỉm cười, tin tức này hắn cũng đã biết từ cuốn “Đông Châu Kí Sự”.
- Tiểu huynh đệ, ngươi từ nơi nào đến? Tên mặt vuông hỏi.
- Ta từ nhỏ theo sư phụ tu luyện trong núi cũng không rõ mình ở nơi nào. Lần này sư phụ đem ta đến đây rồi bảo ta làm một phen lịch duyệt! Diệp Nguyênđáp rồi kể ra một câu chuyện nửa thật nửa giả cho hai người nghe.
Tên mặt nhọn nghe xong ánh mắt sáng lên hỏi:
- Ngươi là tu sĩ sao?
- Phải!
- Ồ! Sao ta không cảm nhận được chút lực lượng nào của ngươi? Tu sĩ nơi này đều có khí tức rất nhiếp người!
Diệp Nguyên nghe thế đáy mắt xẹt qua một chút quang mang khó nhận biết quét qua cơ thể hai người. Thì ra hai người này có luyện chút công phu quyền cước nhưng không phải là công pháp tu tiên bởi hai người không có chút linh khí nào dao động. Hơn nữa khí tức đặc thù của tu sĩ cũng không hiện hữu trên cơ thể hai người.
- Là ta có độc môn ẩn đi tu vi thực lực! Diệp Nguyên cười đáp.
- Ồ! Ra là thế!.
Tên mặt vuông nhìn Diệp Nguyên với ánh mắt hâm mộ rồi đột nhiên bàn tay hắn xòe ra biến thành trảo rồi chộp về phía vai của Diệp Nguyên, tốc độ so với người thường vô cùng mau lẹ. Diệp Nguyên thấy vậy thân hình nhanh như cắt uốn nhẹ một cái tránh đi bả vai, dễ dàng né được cú chộp bất ngờ của tên mặt vuông.
- Ha hả! Đừng hiểu lầm, ta muốn thử xem một chút mà thôi! Tên mặt vuông có chút giật mình, cười nói. Hắn vốn tay chân nhanh nhạy, thuộc vào hàng ngũ võ giả có tiếng tăm nhưng đến chéo áo cũng không chạm được đến Diệp Nguyên.
- Không sao! Diệp Nguyên cười nói.
- Ta tên Văn Thành Kiệt còn hắn là đệ đệ của ta tên Văn Thành Trung! Tên mặt vuông cười giới thiệu.
- Ta tên Diệp Nguyên! Diệp Nguyên chắp tay nói.
- Diệp tiểu đệ muốn lịch duyệt giang hồ sao? Văn Thành Trung hỏi.
- Cũng xem là như thế! Ta muốn đi một vòng Đông Châu thưởng thức qua một lần danh lam thắng cảnh.
Hai huynh đệ họ Văn nghe thế mắt mở to rồi giơ ngón tay cái lên hướng về phía Diệp Nguyên, Văn Thành Kiệt nói:
- Chí lớn! Chí lớn! Nghe nói tu sĩ phi hành liên tục cũng phải mất hơn năm mươi năm mới đi hết Đông Châu.
Diệp Nguyên nghe thế cười nói:
- Ta thừa nhất là thời gian!
Huynh đệ họ Văn nghe vậy trong lòng đều nảy lên cảm giác khác thường: “Thằng nhãi này tuổi nhỏ mà cách ăn nói không nhỏ chút nào!”
Văn Thành Trung lại hỏi:
- Diệp tiểu đệ muốn đi đến nơi nào trước?
Diệp Nguyên cười đáp:
- Ta muốn đến Trung Châu xem trước Cửu Trùng Thiên!
- Ồ! Cửu Trùng Thiên là thánh địa của các tiên môn, cuộc đời ai cũng muốn đến đó một lần cho biết! Văn Thành Kiệt nói rồi thở dài một cái.
Văn Thành Trung cũng thở dài nói:
- Chỉ tiếc đường đến Trung Châu quá xa, người thường phải mất mấy chục năm mới đi tới!
- Không phải có không gian truyền tống trận sao? Diệp Nguyên thắc mắc. Hắn từ đám sách cổ biết từ xưa Đông Châu đã có không gian truyền tống vô cùng hiệu quả. Như Cổ lão đưa hắn đến nơi này hắn cũng tự biết là dùng một kiểu không gian truyền tống.
- Ài! Chúng ta chỉ là võ giả bình thường, làm sao đủ lực lượng để chống đỡ khi bị truyền tống dài ngày chứ! Văn Thành Kiệt nói.
Diệp Nguyên nghe thế thì chợt hiểu. Thân thể của võ giả cùng người thường nếu không có pháp bảo của tu sĩ bảo hộ thì sẽ không chống đỡ được việc truyền tống không gian liên tục. Đây là sự khác biệt về chất giữa phàm nhân và tu sĩ.
Ngồi bên ụ đá dài, Diệp Nguyên lại tiếp tục cuộc trò chuyện với hai huynh đệ họ Văn một hồi lâu mới chấm dứt. Bên cạnh đó hai huynh đệ họ Văn cũng rất nhiệt tình giải đáp những câu hỏi của Diệp Nguyên, có vẻ hai gã rất có thiện cảm với hắn. Nếu không phải hai huynh đệ kia có việc trong người đi mất thì Diệp Nguyên đã ngồi hỏi họ hết mọi thứ cần thiết về cuộc sống nơi này.
Tuy nhiên sau gần nửa canh giờ nói chuyện, Diệp Nguyên thu được không ít điều hữu ích. Tỷ như tu sĩ ở đây người tốt kẻ xấu lẫn lộn tuy nhiên rất ít khi xảy ra tranh chấp với phàm nhân. Theo lời của huynh đệ họ Văn thì tu sĩ chính đạo đều chịu ít nhiều chi phối của tổ chức Đạo Quang, một tổ chức do các tông phái chính đạo lớn trên khắp Đông Châu lập ra. Vì kiến thức về giới tu sĩ của huynh đệ họ Văn có hạn nên Diệp Nguyên cũng không hỏi được nhiều lắm.
Về cuộc sống của phàm nhân thì lại vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Diệp Nguyên. Đông Châu dân cư đông đúc, cuộc sống người dân vô cùng sung túc, ít ốm đau bệnh tật. Nguyên nhân chính bởi lương thực người dân trồng trọt đều là những loại thực phẩm chứa đựng linh khí của trời đất. Linh cốc hàng năm của người dân ngoài để phục vụ cuộc sống còn bán cho nhiều lái buôn luân chuyển khắp Đông Châu. Những lái buôn này lại là đầu mối cung cấp linh cốc cho các tiên môn, tông phái lớn nhỏ. Xã hội ở Đông Châu xem ra cùng với thế giới phàm nhân không khác biệt là bao ngoại trừ có sự xuất hiện của tầng lớp tu sĩ cao cao tại thượng.
Nhìn ánh mặt trời dần lên cao Diệp Nguyên nhảy lên lưng Tiểu Miêu chuẩn bị lao vào một khu rừng phía tây để kiếm cái gì đó lót dạ. Lúc này trong người không có đồng bạc nào khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu. Thân thể hắn nhỏ nhắn như thế này chắc không có ai thuê làm việc mà hiểu biết của hắn về nơi này còn quá ít ỏi chưa biết nên tính toán thế nào cho phải.
- Đi nào Tiểu Miêu! Diệp Nguyên xoa đầu Tiểu Miêu nhằm hướng tây đi tới.
Tại thời điểm này trên hành lang phía ngoài một căn phòng trọ, hai bạch y thiếu niên mi thanh mục tú, tuổi chừng mười tám mười chín đang nhìn theo bóng lưng Diệp Nguyên.
- Sư huynh, thằng nhóc kia có phải tu sĩ không?
- Không phải! Ta nghĩ nó chỉ là người thường thôi!
- Người thường mà cũng có thể thu nạp linh thú sao?
- Ai bảo với đệ con mèo kia là linh thú? Là một con hắc miêu to xác mà thôi!
- Huynh không nhầm chứ! Hắc miêu cũng có loại to như vậy sao?
- Tất nhiên! Nghe nói ở Tây Châu có một giống mèo nhà cho hơn cả trâu nước nữa!
- Ồ! Sư huynh thật là hiểu biết!
Đúng lúc này từ trong phòng một thiếu nữ mặc lục y xinh xắn, tuổi chừng mười bốn, mười lăm, đầu tóc búi cao cách điệu, khuôn mặt vô cùng đáng yêu chạy ra hỏi:
- Hai huynh đang nói chuyện gì vậy?
Hai thiếu niên kia nghe vậy giật mình một cái.
- Chúng ta đang nhìn ngắm khung cảnh thôi!
- Hừ! Các huynh có chuyện gì vui lại giấu muội phải không? Thiếu nữ ánh mắt ngó nghiêng rồi môi nhếch lên nụ cười tinh quái nói.
- Làm gì có! Sư muội hãy vào trong tiếp tục tu luyện đi!
Thiếu nữ nghe vậy thân hình như thiểm điện vọt ra ngoài hành lang rồi nhảy tót lên lan can gỗ ngồi vắt vẻo. Sau đó ánh mắt nàng đảo một lượt như hổ rình mồi, lúc đảo qua bóng dáng của Diệp Nguyên phía xa xa thì nàng kêu lên:
- A! Một con đại hắc miêu! Mau! Mau đi bắt về uội!
Hai bạch y thiếu niên nghe vậy quay lại nhìn nhau với ánh mắt đầy vẻ ủy khuất, một tên nói:
- Tuyết muội, chỉ là một con mèo lớn thôi! Trở lại Thiên Mộc thành chúng ta sẽ tặng muội một con hắc hổ to gấp mấy lần con mèo kia!
- Đúng vậy! Đúng vậy! Tên thiếu niên bên cạnh phụ họa.
Thiếu nữ nghe vậy ánh mắt như dao liếc hai tên thiếu niên một cái rồi cười cợt nói:
- Hai huynh không chịu đi bắt con mèo kia uội phải không? Nếu không đi thì muội sẽ đi một mình vậy!
Nói rồi nàng chẳng đợi hai tên thiếu niên kia trả lời, cả người đã lao vút ra ngoài không trung. Dưới chân nàng một thanh kiếm cổ tỏa ra hào quang màu lục lưu chuyển không ngừng vô cùng đẹp mắt. Một sát na ngắn ngủi, thân hình hàng đã như tên bắn nhằm hướng Diệp Nguyên bay tới.
- Ai da! Đừng chết người nha! Hai tên bạch y thiếu niên đồng thanh kêu lên rồi nhanh chóng lao theo bóng lưng của thiếu nữ.