Núi rừng trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau liên miên bất tận, Diệp Nguyên cùng Tiểu Miêu mất ba ngày liên tục xuyên rừng bạt núi mới đến được đỉnh núi cao vút tầng mây mà ngày trước Cổ lão mang hắn đến. Cũng may đỉnh núi cao vút này dễ nhận biết nếu không Diệp Nguyên chắc phải “cầu cứu” Tiểu Miêu mang hắn trở về đường cũ.
Đứng trên đỉnh núi chót vót tầng mây, Diệp Nguyên đảo một vòng lớn rồi hét lên một tiếng vang vọng. Sau đó thân hình hắn như tên bắn lao thẳng lên nền trời. Lúc này hắn đang tưởng niệm lại thời điểm ba năm trước suýt nữa thì ngã chết.
Thân thể lơ lửng trên tầng mây mù, hắn hít thật dài một hơi lương khí rồi thở ra thật mạnh. Từ nay có thể đi mây về gió, thân thể chẳng khác nào cánh chim trời tự do bay lượn. Với Diệp Nguyên đây là một cảm giác khó diễn tả thành lời. Lúc trước ở trong kết giới chỉ quanh quẩn trong mấy chục dặm chu vi hắn chưa cảm nhận hết cảm giác tuyệt vời này. Bây giờ lặng lẽ đứng giữa tầng mây nhìn một dải giang sơn gấm vóc hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là cưỡi mây, đạp gió.
Nở một nụ cười mãn nguyện, thân hình hắn khẽ động, bộ pháp nhanh chóng trược thi triển, cả thân hình hắn như thiểm điện lao vụt xuống đỉnh núi.
- Tiểu Miêu đi nào! Diệp Nguyên hất cằm cười nói với Tiểu Miêu rồi nhảy lên lưng nó ngồi ngay ngắn. Không biết từ khi nào hắn đã coi Tiểu Miêu như thú cưỡi.
“Meo!” Tiểu Miêu thân hình lúc lắc kêu lên một tiếng.
- Meo cái gì? Từ nay mày đi theo tao được rồi! Tao đưa mày đi ăn hết mĩ vị của thiên hạ.
Giọng nói của Diệp Nguyên vừa có chút khí thế lại vừa có chút mơ tưởng. Xem ra lúc này tâm tình hắn vô cùng tốt. Tiểu Miêu lúc lắc người mấy cái rồi cũng mặc cho Tiểu Nguyên ngồi trên lưng, đôi chân nó bắt đầu phóng như bay xuống núi.
- Cẩn thận! Ngã chết bây giờ! Diệp Nguyên thấy nó lao xuống núi thì nằm rạp lên lưng nó khẽ bảo.
“Meo!” Tiểu Miêu đáp một tiếng rồi tốc độ di chuyển lại nhanh hơn. Từng gò đá cao chót vót không làm nó hoảng sợ. Đôi chân nó như thể có keo dính nhún nhảy liên tục trên sườn núi rồi theo những lối mòn nhỏ hạ xuống chân núi một cách an toàn.
Diệp Nguyên lúc này có thích thú cưỡi trên lưng Tiểu Miêu hơn là phi hành. Hắn cảm thấy sau này có thể đào tạo Tiểu Miêu thành thú cưỡi thực thụ. Dẫu sao lúc này hắn đã quen dùng nó làm thú cưỡi.
- Mày hiểu lời tao nói phải không Tiểu Miêu? Diệp Nguyên vò đám lông trên cái đầu to tướng của nó hỏi.
“Meo!” Tiểu Miêu kêu một tiếng.
- Nếu hiểu lời tao nói thì đưa tao về sơn cốc đi! Diệp Nguyên vỗ vỗ đầu nó cười nói.
Lúc này hắn đang thử xem có phải Tiểu Miêu thật sự biết đường từ sơn cốc đến chỗ tu luyện của hắn không? Bởi quãng đường trèo đèo lội suối đó vô cùng rắc rối không phải dã thú có thể ghi nhớ được. Ngay cả hắn lúc này vẫn còn đang có chút mơ hồ về đường trở lại.
Trong lúc Diệp Nguyên đang mải suy nghĩ thì Tiểu Miêu đã phóng như bay về phía trước. Đây vốn là con đường lúc trước Diệp Nguyên đã đi qua. Diệp Nguyên cẩn thận nhớ lại từng chi tiết của quãng đường cũ rồi bắt đầu so sánh với con đường Tiểu Miêu đang chạy.
“Thật là trùng khớp a!” Hắn cảm thán một câu.
Trèo đèo lội suối, săn bắt thú rừng làm thức ăn, một người một thú cứ thế theo con đường cũ trở về. Đây đã là ngày thứ tư của cuộc hành trình. Vì cưỡi Tiểu Miêu nên tốc độ nhanh hơn lúc trước đi bộ nhiều. Khung cảnh quen thuộc cũng đã hiện rõ trong mắt Diệp Nguyên. Hắn tính toán chỉ cần một hôm nữa là có thể trở về sơn cốc.
Tuy có thể phi hành nhanh chóng nhưng hắn không thể xác định được phương vị chính xác nên đành chọn cách đơn giản nhất là theo đường cũ trở về. Dẫu sao lúc này hắn cũng không có gì phải vội. Tiểu Miêu bây giờ cũng quen với việc cõng hắn trên lưng, một người một thú tình cảm ngày càng gắn bó.
Bên bờ suối nhỏ, một cột khói bốc cao lên bầu trời, Diệp Nguyên đang ngồi “thiết kế” đống lửa chuyên để nướng thịt. Mấy năm kinh nghiệm nướng thịt khiến hắn có chút tự hào về khả năng nấu nướng của mình.
“Xột xoạt!” Từ bên trong tán lá rừng Tiểu Miêu đã cắp về mấy con gà rừng béo mập. Nó đi đến cạnh Diệp Nguyên, thả xuống ba con gà rồi nhảy lên một ụ đá mát mẻ bên bờ suối duỗi dài chân thư giãn.
Diệp Nguyên bắt đầu nhiệm vụ “đầu bếp” của mình như thường lệ. Chẳng mấy chốc ba con gà nướng thơm phức đã chín vàng trên bếp than hồng. Tiểu Miêu nhanh như cắt nhảy tới dành lấy hai con gà béo nhất rồi tha đến ụ đá nằm ăn thong thả. Diệp Nguyên dùng con dao nhỏ cắt từng miếng thịt vàng óng bắt đầu ăn ngon lành.
Sắc trời âm u tắt nắng, độ nửa canh giờ nữa là màn đêm lại tới. Hôm nay Diệp Nguyên quyết định nghỉ chân ở con suối nhỏ này một đêm, ngày mai mới quay lại sơn cốc. Giường trời chiếu đất, cuộc sống tự do tự tại đã thành thói quen của hắn.
Chọn một ụ đá bằng phẳng Diệp Nguyên bắt đầu ngồi nhập định, mấy năm liên tục hắn đã quen với việc tu luyện không quản ngày tháng như thế này. Mỗi lần nhập định của hắn thường diễn ra trong vài canh giờ. Hấp thu linh khí, thu nạp âm dương chi khí, tu luyện tinh thần lực, củng cố tâm cảnh, đó là những thứ mà mỗi lần nhập định hắn đều hướng tới. Với hắn lúc này con đường tu luyện như một môn học mới mẻ mà hắn lại không muốn mình trở thành tên học trò lười nhác.
Gần ba canh giờ trôi qua, Diệp Nguyên tỉnh lại từ nhập định, cảm giác thân thể mỗi ngày một tốt hơn khiến hắn cảm thấy mãn nguyện. Ít ra là với một kẻ xuất thân từ xã hội hiện đại như hắn, mọi thứ hắn đạt được lúc này là quá đủ.
“Tâm cảnh của ta tự nhiên có chút nhộn nhạo là sao?” Diệp Nguyên thoáng nhíu mày tự hỏi.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao sáng trên cao, đôi mắt hắn thoáng qua chút cô đơn rồi tiêu biến, sau đó hắn nhảy sang phiến đá Tiểu Miêu đang nằm ngồi xuống cạnh nó. Bàn tay vuốt ve bộ long đen óng của Tiểu Miêu, Diệp Nguyên thì thào:
- Ài! Mấy năm nay có mày bên cạnh khiến tao vui vẻ hơn nhiều. Cám ơn mày Tiểu Miêu!
Không biết Tiểu Miêu có hiểu lời hắn nói hay không nhưng nó quay đầu lại cọ vào người Diệp Nguyên mấy cái rồi lăn ra ngủ tiếp.
Diệp Nguyên nằm ngửa gác chân lên người của Tiểu Miêu, đôi mắt mở to nhìn thẳng lên nền trời. Đêm nay không hiểu sao hắn cảm thấy khó ngủ, cảm giác bồn chồn vẫn hiện hữu làm tâm cảnh hắn không yên. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm tu luyện hắn mới có cảm giác khó chịu thế này. Trằn trọc mãi đôi mắt hắn mới bắt đầu cụp xuống, hơi thở đều đều báo hiệu giấc ngủ đã tràn về.
Một khắc…
Hai khắc…
Một canh giờ trôi qua…
“Bồng!” Không gian chợt chấn động mãnh liệt làm Diệp Nguyên giật mình tỉnh dậy. Một cảm giác đè nén, áp bức bao phủ lấy tinh thần của hắn. Tiểu Miêu nằm bên cạnh cũng hoảng sợ co rúm người lại.
- Tiểu Miêu đừng sợ! Diệp Nguyên vỗ nhẹ người của nó.
Lúc này hắn đang vận chuyển linh khí trong người với tốc độ cao nhất để chống lại sự đè ép vô hình này.
“Đây là tinh thần uy áp a!” Diệp Nguyên trong đầu nhanh chóng đưa ra nhận xét.
- Không biết uy áp mãnh liệt cỡ này thuộc vào cảnh giới nào của tu sĩ? Diệp Nguyên miệng lẩm bẩm.
Lúc này hắn cũng đã biết lí do gì khiến bản thân bồn chồn không yên.
“Khí tức này…rất quen thuộc!” Diệp Nguyên bụng bảo dạ.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, khí tức của hắn lập tức thay đổi, tâm pháp Định Thần Tuyệt Sát nhanh chóng được thi triển. Bàn tay phải cùng đôi mắt của hắn nhanh chóng dập dờn hắc ám quang mang quỷ dị. Tiểu Miêu bên cạnh thấy thế lùi lại phía sau mấy bước, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
- Thì ra là khí tức này! Diệp Nguyên lẩm bẩm.
Đạp vội bộ pháp hắn lao vút lên tầng không nhìn bao quát một vòng xung quanh. Lúc ánh mắt hắn nhìn về một dãy núi đồi trùng điệp xa xa thì cả người run lên một cái nhè nhẹ.
“Ma khí trùng thiên” Diệp Nguyên trong lòng chấn động.
“Không ổn!” Đúng lúc này trong đầu hắn xẹt qua một tia cảm giác nguy hiểm.
“Xoẹt!” Chưa kịp để hắn phản ứng một tia chớp màu đen từ hướng ma khí bốc cao đã phá không lao thẳng về phía hắn. Một bàn tay bao phủ đầy hắc khí đã bóp thẳng vào yết hầu hắn.
“Định Thần Tuyệt Sát!” Diệp Nguyên đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Đứng trước mặt hắn lúc này là một người dong dỏng cao, toàn thân bao trùm bởi hắc khí, cảm giác âm hàn, tử tịch bao phủ quanh người này khiến Diệp Nguyên cảm thấy khó thở. Cảm giác của hắn lúc này như thể đang đứng cạnh lưỡi hái của tử thần.
“Ặc…ặc…” Diệp Nguyên bắt đầu cảm thấy khó thở. Tuy chỉ một sát na ngắn ngủi bàn tay kia chạm vào yết hầu của hắn, nhưng thân thể hắn đã hoàn toàn bị chế trụ. Cảm giác bị giam cầm khiến hắn thấy bất lực.
- Ngươi là kẻ nào? Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên.
Diệp Nguyên nghe giọng nói này thì tâm thần chấn động, đôi mắt mở lớn rồi thì thào với giọng đứt quãng:
- Cổ lão…là ta…ta là…Diệp Nguyên…!
Người kia nghe vậy thì bàn tay nới lỏng một chút rồi thu liễm lại khí tức toàn thân. Giọng nói trầm trầm vang lên bên tai Diệp Nguyên:
- Ngươi thật là Diệp tiểu tử?
Diệp Nguyên rối rít nói:
- Đúng là ta! Mấy năm trước lão đã cứu sống ta rồi đưa ta đến hồ nước kia tu luyện còn truyền cho ta hai bộ công pháp nữa.
Hắc khí biến mất, khuôn mặt của Cổ lão hiện ra rồi bàn tay rời khỏi cổ của Diệp Nguyên, sau đó lão nhìn Diệp Nguyên một vòng từ trên xuống dưới với ánh mắt kì dị.
- Ngươi tu luyện kiểu gì mà lại cải lão hoàn đồng như thế này? Cổ lão có chút ngạc nhiên hỏi.
Diệp Nguyên cười cười thành thật đáp:
- Có người bày ra trận pháp trên người ta giúp ta cải tạo cốt cách!
Cổ lão nhíu mày, nắm lấy tay phải của hắn rồi bỗng nở nụ cười nhạt nói:
- Tiểu tử, nếu là ta năm xưa thì lúc nãy ngươi đã hình thần câu diệt!
Diệp Nguyên nghe thế toát mồ hôi nói:
- Ta tưởng lúc nãy chết rồi!
- Ngươi tưởng đó là Định Thần Tuyệt Sát sao?
Diệp Nguyên gật đầu lia lịa.
Cổ lão cười “ha hả” sau đó nói:
- Nếu là chiêu thức kia thì ngươi còn sống đứng ở nơi này sao!
- Nhưng lúc nãy ta thấy rất giống!
- Hừ! Chỉ là vỏ ngoài mà thôi!
- Thì ra là thế!
Diệp Nguyên cùng Cổ lão hạ xuống bên bờ suối sau đó Cổ lão cười nhẹ nói:
- Không ngờ ngươi khiến ta có chút bất ngờ. Chỉ hơn ba năm đã tu luyện thành thục Huyễn Ảnh Ngự Phong cùng Định Thần Tuyệt Sát.
Diệp Nguyên nghe thế hỏi lại:
- Chẳng lẽ người khác tu luyện lâu hơn ta sao?
Cổ lão nghe vậy có chút buồn cười đáp:
- Lâu hơn thì không nhưng ngươi không có thiên tài địa bảo hỗ trợ mà có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng tính là không tệ.
Diệp Nguyên nghe thế có phần cao hứng hỏi tiếp:
- Lão xem xem ta lúc này đang ở cảnh giới nào?
Cổ lão nhìn hắn một lượt rồi nhíu mày đáp:
- Ngươi tu luyện một môn công pháp ẩn đi tu vi sao?
- Không có!
“Ha hả” tiếng cười của Cổ lão lại vang lên rồi lão nhìn chằm chằm Diệp Nguyên nói:
- Xem ra thân thể ngươi phát sinh nhiều điều kì quái mà ta không biết đến!
- Tại sao lão lại nói như vậy?
- Vì ta nhìn không ra tu vi của ngươi!
- Sao lại như thế được! Chẳng lẽ ta nhất giai cũng không đạt đến! Diệp Nguyên khuôn mặt có chút thất vọng.
Cổ lão cười nói:
- Ngươi thi triển một vòng Huyễn Ảnh Ngự Phong ta xem!
Diệp Nguyên nghe thế thì thân hình bắn lên cao rồi thi triển bộ pháp đạp liên tục trên nhiều phương vị khác nhau. Hắn cố đẩy tốc độ của mình lên mức cao nhất có thể, chớp mắt hắn đã biến thành một bóng mờ xẹt qua xẹt lại trong không khí.
- Dừng lại đi! Cổ lão đảo mắt vài cái rồi khẽ gọi.
- Lão thấy thế nào? Diệp Nguyên hỏi.
Cổ lão nhìn hắn ánh mắt có chút tán thưởng rồi nhận xét:
- Miễn cưỡng đạt đến tam giai đi!
- Thật là tam giai?
- Tiểu tử ngươi không tin ta sao?
- “Hắc hắc” không phải! Là ta đang tự vui mừng!
- Chỉ là ba cảnh giới đầu mà thôi! Ngươi sau này phải cố gắng nhiều!
- Lão nói phải!
Cổ lão nở nụ cười hiền hòa gật gật đầu rồi lại hỏi:
- Ngươi không muốn hỏi ta điều gì sao?
Diệp Nguyên nở nụ cười có chút tinh quái đáp:
- Lão muốn nói thì không cần đến lượt ta phải hỏi!
- Ha hả! Xem như tiểu tử ngươi hiểu chuyện!
- Hắc hắc! Diệp Nguyên cũng cất tiếng cười vui vẻ.
Thật ra lúc này hắn trong lòng cũng đang chấn động không thôi. Cảm giác áp bức tinh thần kia thật sự bá đạo làm hắn có chút hoảng sợ. “Cổ lão chắc đã bước vào hàng ngũ đại tu sĩ a!” Diệp Nguyên liên tục cảm thán trong lòng.
“Meo!” Lúc này sau ụ đá Tiểu Miêu mới dám ló mặt ra kêu một tiếng.
- Lại đây Tiểu Miêu! Diệp Nguyên vẫy vẫy tay.
- Ồ! Một con Hắc Linh Miêu sao? Cổ lão có chút hứng thú nhìn Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu dường như rất sợ Cổ lão nên không dám bước tới bên cạnh Diệp Nguyên. Diệp Nguyên cười cười chạy lại bên ụ đá rồi vỗ vỗ đầu nó nói:
- Đừng sợ! Không ai hại mày đâu!
“Meo…meo!” Tiểu Miêu kêu mấy tiếng rồi mới chịu theo Diệp Nguyên đi lại bên cạnh Cổ lão, tuy thế đôi mắt màu lam của nó vẫn rất dè chừng Cổ lão.
- Nó ở cùng ta hai năm liên tục ở địa phương kia! Diệp Nguyên cười nói rồi kể qua một chút về Tiểu Miêu.
- Ồ! Xem ra sách cổ ghi chép không sai! Cổ lão chợt lẩm bẩm.
- Lão muốn nói ghi chép gì?
Cổ lão nhìn trời xa xăm nói:
- Nhiều sách cổ ghi lại Hắc Linh Miêu vốn nhạy cảm với các loại phong ấn, kết giới, có thể ra vào các loại kết giới một cách dễ dàng.
- Nói như vậy Tiểu Miêu có thiên phú như vậy sao?
- Hẳn là thế! Tuy nhiên ta cũng không chắc lắm đây là Hắc Linh Miêu thực thụ.
- Tại sao lão nói vậy?
- Bởi vì sách cổ có ghi lại Hắc Linh Miêu tuy là linh thú nhưng chỉ nhỏ như mèo nhà mà thôi. Thân hình không bao giờ vượt quá hai thước. Còn con mèo này thì…quá to!
Diệp Nguyên nghe thế nhìn lại thân hình Tiểu Miêu chợt phì cười, sau đó xoa đầu nó ra chiều an ủi.
Cổ lão cũng nở nụ cười rồi nói:
- Được rồi! Ta đưa các ngươi về sơn cốc!
Lời nói của lão vừa dứt một lực đạo vô hình đã bao phủ lấy Diệp Nguyên và Tiểu Miêu. Sau đó lão đạp bộ pháp mang theo một người một mèo lao như tên bắn về phía sơn cốc, chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.