Ta dựa vào câu chuyện Thạch Sanh kể đêm qua nói lại một lần. Dĩ nhiên trong lúc kể phải sửa lại một vài chi tiết, ví như tên của người chém chằn tinh, hoặc cách thức thật sự để một kẻ gầy yếu có thể chặt đầu quái thú.. Thêm nữa trên người ta không có cung tên vàng, thế nên chuyện gϊếŧ quái đoạt bảo làm sao có được?
Ai nấy đều yên tĩnh nghe ta kể lại, mỗi một câu nói ra đều được người khác mong chờ. Không biết có phải do khả năng thuyết phục của ta quá đáng sợ hay không mà đám lính của quan huyện khi nãy còn khinh thị ta giờ lại tỏ ra nể phục mấy phần. Nhưng nói thật chứ, bọn họ nể phục cũng đâu ích gì, chủ nhân của họ sắp sửa nhào lên làm thịt ta rồi kìa!
Rõ ràng vua giao cho lão về đây gϊếŧ chằn cứu dân, lão đường đường là tướng quân đương triều được cung cấp quân đội tinh nhuệ và vũ khí vậy mà không thể làm gì được. Còn ta chỉ là một kẻ thư sinh nhỏ yếu gầy gò trói gà không chặt, thế mà lại đủ khả năng diệt chằn? Chắc chắn ai nhìn vào cũng sẽ nghi ngờ, không phải nghi ngờ ta mà là vị quan huyện này này. Rằng lão chưa cố gắng hết sức, hay lão không gϊếŧ con chằn này vì còn muốn ở lại quận Cao Bình với mục đích gì khác?
A, được rồi, thật ra thì chằn cũng chẳng phải do ta gϊếŧ, nhưng giờ phải làm sao? Ta cố gắng bỏ qua ánh mắt bốc lửa của quan huyện, ảo não nhìn sang phía mẹ. Trong lòng nổi lên từng đợt sóng dữ, lần đầu tiên trong đời ta hiểu rõ được thế nào gọi là đâm lao thì phải theo lao...
"Bẩm bệ hạ, thần có điều muốn nói!" Quan huyện dường như đã nhịn lâu rồi, nghiến răng đè thấp giọng mà thưa. Hoàng thượng cao ngạo đưa mắt nhìn lão một cái, thật lâu mới gật đầu cho phép "Người có thể xem, tên này gầy yếu như vậy, hắn cầm dao còn không vững, làm sao có thể gϊếŧ yêu quái?"
"Ý ngươi là hắn nói dối?" Hoàng thượng nhếch môi cười lạnh, đôi mắt sắc bén hiện lên mấy tia nhìn dữ dội. Cả căn phòng như bị đặt đầy đá, lạnh ngắt "Mùa trăng này đến lượt hắn canh miếu, ngươi nghĩ có kẻ nào khác đến canh hộ hắn sao? Hơn nữa dù có canh hộ, kẻ đó gϊếŧ chằn rồi lại không buồn nhận công lao mà nhường cho hắn? Hừ, dù có là anh em sợ cũng không hi sinh vì nhau đến thế đâu!"
"Dạ..." Quan huyện tái mặt lắp bắp "Dù có là hắn gϊếŧ được, cũng chỉ là do may mắn..."
"May mắn thì sao? Cũng là trừ được mối họa lớn cho dân!" Hoàng thượng phất tay áo, quả quyết "Còn nhà ngươi, tự xem lại bản thân đi, vì lí do gì mà một chút may mắn cũng không có nữa!"
"Dạ... Hạ thần..." Lão cứng họng suy nghĩ ẩn ý giấu trong lời nói của đấng tối cao. Nhưng chưa kịp suy ra cái gì, hoàng thượng đã xoay người trở ra, thay vào đó là một vị công công già đứng lên mở ra thánh chỉ, dõng dạc đứng trước mọi người mà đọc.
"Lí Thông có công diệt chằn cứu dân, nay ta ban thưởng vàng bạc, nhà cửa đất đai, lại phong làm quận công theo ta giúp nước...."
Ta nghẹn họng nghe thánh chỉ ban xuống, liếc mắt nhìn quan huyện đang nộ hỏa công tâm một cái, chỉ cảm thấy quanh thân lão tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Khốn đốn thay, nếu mẹ con ta còn ở lại Cao Bình nhất định không ngẩng đầu lên được với hắn, cách tốt nhất chỉ có thể như vậy mà thôi!
Thở dài cam chịu, ta tiếp chỉ.
Xa giá của nhà vua trở về ngay trong ngày, ngài cũng hạ lệnh cho ta và mẹ lập tức lên đường nên chúng ta chỉ đành nghe theo. Đồ đạc, nhà cửa còn cả mộ phần cha ta ở quê đành nhờ hàng xóm trông coi giúp, chúng ta chỉ kịp cầm theo quần áo và tiền bạc phòng thân mà thôi.
Ngồi trong xe ngựa rung lắc dữ dội, ta để mẹ gối đầu lên chân mình nghỉ ngơi. Vừa gạt mấy sợi tóc bạc của bà ra sau tai vừa âm trầm suy nghĩ.
Chỉ sợ trong lúc chúng ta rời đi Thạch Sanh liền lo lắng mà trở lại. Khi đó hắn sẽ biết toàn bộ sự thật rằng chúng ta lừa gạt hắn, để hắn gϊếŧ chằn sau đó chiếm công rồi lên kinh hưởng thụ suиɠ sướиɠ.
Lại càng lo lắng nhỡ như ta chưa kịp đi tìm hắn đã không chờ được mấy ngày đã vội quay về. Vô tình gặp cảnh nhà cũ vẫn còn nhưng người xưa lại mất, không hiểu hắn sẽ suy nghĩ thế nào?
Ta có nên nhờ người truyền tin, nếu thấy hắn về liền báo hắn lên kinh tìm ta luôn hay không? Hoặc giả ngay lúc này ta liền nhờ người đi kiếm hắn, đem hắn theo cùng luôn. Thế nhưng chuyện đó...
Trong khi đầu óc ta đang quay cuồng trong mớ suy nghĩ dày đặc, mẹ vốn đang nằm yên tĩnh đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười ấy không giống như bình thường, nó ẩn chứa sự nham hiểm đáng sợ, khiến kẻ làm con như ta còn phải lạnh gáy. Ta hơi sững lại, nhắm mắt không dám nhìn thẳng, có điều bà chẳng dừng cười, còn nhẹ giọng nói: "Quả này thằng nhãi kia phải sống trong rừng cả đời rồi!"
"Thằng nhãi kia?" Dự cảm không tốt lại thêm cơn đau đầu ập tới làm ta thiếu kiên nhẫn. Nhíu mày xoa xoa thái dương, ta gằn giọng chất vấn "Là Thạch Sanh? Mẹ nói vậy có ý gì?"
"Sáng nay đó..." Mẹ vẫn vui vẻ cười, gật đầu với ta một cách chân thành "Mẹ mở cửa cổng một cái, dân làng liền vây xem cái đầu chằn liền! Mấy con bé lắm miệng vội kết luận cái này do thằng nhãi đó làm ra..."
"..." Chuyện này đúng như vậy mà... Hơn nữa, nếu đổi lại kẻ nhìn vào là ta, nhất định cũng nói đó là công lao của hắn.
"Hừ, công lao của nó thì đã sao? Nếu đã sống dựa vào con, mọi thứ tốt nên cho con cả mới phải!" Mẹ nguýt dài, giọng nói không quá cao mà cố hết sức đè thấp xuống. Hẳn nhiên bà lo sợ những kẻ bên ngoài xe này nghe thấy tiếng gió, bẩm lại với vua thì chúng ta đều không còn mạng!
Lừa gạt vua chúa... Cái này chu di vài đời chứ chẳng chơi! Haha, tiếc là cả nhà chỉ còn ta và mẹ, muốn kiếm thêm người để chém đầu cũng chẳng được đâu.
"Mẹ liền nói cho tất cả bọn họ biết, Thạch Sanh đó vô ơn thế nào... Thằng nhãi ý vừa nghe anh phải đi canh miếu liền trốn thật xa, đến bây giờ còn chưa thấy mặt mũi!"
"Kìa mẹ..." Ta có cảm giác mọi lời nói đều nghẹn ở cổ họng. Người này là mẹ ta, người đã sinh thành dưỡng dục ra ta, bà ấy làm mọi việc cũng chỉ vì tốt cho ta mà thôi.
Ta nên nói gì lúc này?
Trách cứ bà ấy ư?
Hay gào vào mặt bà ấy rằng bà ấy chỉ là một kẻ qua cầu rút ván? Đã lợi dụng người ta còn vu oan giá họa cho người ta như vậy?
"Con không biết đâu, ai nấy đều ngạc nhiên đến mức há miệng!" Mẹ cười nhạt, khinh thường đám người kia bị xoay trong lòng bàn tay của bà "Bọn họ chửi bới Thạch Sanh, còn thề nếu thoáng thấy bóng hắn sẽ ném đá đến chết!"
"..."
"Vẻ mặt này của con là thế nào?" Bà ngồi nhỏm dậy, hơi cau có nhìn ta, bàn tau già nua đưa ngang khuôn mặt ta, vỗ vỗ "Con không ưng ý với cách làm việc của ta hay sao? Ta làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho con! Lí Thông, con nhìn đi, nếu ta không hành xử như vậy thì lúc này kẻ ngồi trên xe ngựa xa hoa này chẳng phải con đâu!"
"Mẹ..." Ta thở dài, không biết nên cười hay nên khóc, sự khó chịu cứ dâng đầy trong lòng, ngổn ngang không một lối thoát.
"Con trai, mẹ ở góa nuôi con lớn từng này không phải chuyện dễ dàng..." Mẹ cũng thở dài, khuôn mặt già nua khắc khổ nhăn nhúm "Con nên hiểu cho mẹ mới đúng!"
Ta cúi mặt, cuối cùng cũng đành im lặng thỏa hiệp.
Lí Thông, ngươi quá nhu nhược, đúng là không đáng mặt đàn ông một chút nào!