Thạch Sanh bước tới cạnh ta, hắn nói gì đó nhưng ta không tài nào nghe được. Trước mắt ta một màu đỏ rực, thứ gì đó sục sạo trong thân thể ta, bùng lên, phá kén thoát ra ngoài.
Một tiếng thét xé rách không gian, linh hồn của ta bị đẩy bật ra khỏi thân xác, sau đó bị nhốt lại trong vật gì đó hình cầu ngay bên hông "ta", không tài nào nhúc nhích được. Trơ mắt nhìn thân xác của mình tự chuyển động, một chưởng phong cực mạnh đánh tới Thạch Sanh.
Một chưởng này chứa không biết bao nhiêu công lực, "ẦM" một tiếng đã đủ khiến một góc điện sập xuống, nhìn rõ cả mây trời lãng đãng bên ngoài. Nếu là tiên nhân pháp lực thấp bị một chưởng bất ngờ này chấn phải nhất định hồn xiêu phách tán, không tài nào trụ nổi. Nhưng may mắn kẻ trước mặt "ta" là Thạch Sanh - Ngọc Hoàng đại đế uy vũ, pháp lực cao cường. Hắn đơn giản né được, nhanh chóng nhảy lùi ra phía sau mấy bước. Đôi mắt Thạch Sanh tối lại, hẳn là hắn cũng như ta, đang không hiểu nổi lí do vì sao một kẻ như "ta" lại có thể đánh ra chưởng pháp mạnh mẽ đến nhường này.
Ta là ai chứ?
Một con bọ hung mới hóa hình được mấy ngày mà thôi. Thời gian tu luyện ngắn ngủi, không có thuật pháp truyền thừa hay tiên đan diệu dược giúp đỡ... ta có tu luyện thêm ngàn năm nữa cũng đừng mơ có thể mạnh đến nhường này. Dù có là tâm ma dùng hết sinh mệnh lực đánh đổi để mạnh lên cũng không thể. Chẳng lẽ...
Thạch Sanh nhìn "ta" trân trối, "ta" không hề nghỉ tay, ngay sau khi đánh ra một chưởng khiến Thạch Sanh phải thoái lui liền vung tay, một chiếc quạt đen nhánh từ không gian xuất hiện, vẽ trên tay "ta" một màu đỏ rực chói mắt. Thạch Sanh lập tức hiểu ra, hắn rút rìu vàng sau lưng nhanh chóng lao lên muốn chiếm thế chủ động. Hai thân ảnh một đen một đỏ cứ như vậy cuộn vào nhau, mỗi nơi họ bước qua là một hồi đổ nát hoang tàn. Tiếng kêu khóc của tiên nhân cấp thấp vang vọng khắp chốn, đánh động tất cả những tiên nhân cấp cao, thu hút họ về vườn thượng uyển.
"Ngươi vậy mà không dám xuống tay thật?" "Ta" ngửa đầu lên cười lớn, giọng nói méo mó cao vút.
Ta có thể khẳng định, kẻ đang ở trong thân xác kia chẳng phải tâm ma của ta mà là một kẻ khác ta không hề quen biết. Gã là ai? Tại sao lại có thể dễ dàng tiếp cận và chiếm được thân xác ta? Hơn nữa gã còn có thù hận cực sâu với Thạch Sanh nữa, gã muốn Thạch Sanh phải chết, không chỉ chết, mà còn là chết thảm nhất có thể kìa.
Tại sao ta lại biết những điều này?
Có lẽ vì cảm xúc cuồn cuộn của gã đang trào dâng trong thể xác của ta, khiến ta dù không muốn cũng phải hiểu. Gã có thứ gì đó đồng điệu với ta, làm ta không nhịn được mà muốn tới gần, muốn thần phục. Tựa như vương của vạn yêu...
Tâm trí ta nứt ra một suy nghĩ khủng khiếp, lẽ nào gã là... ma vương? Gã là ma vương???
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây mà không ai hay biết? Cớ gì hắn chọn xâm nhập vào cơ thể của một kẻ như ta? Vì ta có dính máu của Thạch Sanh, và bởi vậy nên khí tức của gã có thể che giấu một cách triệt để?
"Chỉ là một con yêu quái cỏn con lại khiến Ngọc Hoàng đại đế tình nguyện hủy đi biết bao đền đài lầu gác? Ha ha ha, đúng là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân!"
Thạch Sanh không nói gì, hắn nắm chắc cung tên trong tay, chậm rãi giương lên. "Ta" đứng đối diện dường như rất tự tin vào việc Thạch Sanh không làm hại thân xác này nên chẳng thèm để ý, đứng đó phe phẩy quạt khiêu khích. Chẳng phải gã luôn nói Thạch Sanh muốn đùa với ta ư? Nếu hắn chỉ đùa giỡn với ta, thế thì lúc này ngại gì mà không một tên bắn chết ta đi? Gọi chúng tiên tới vây đánh ma vương, xé xác "ta", nhốt lấy linh hồn gã, khiến gã phải chịu đựng nỗi đau ngàn đời không thể siêu sinh.
Nhưng hắn không...
Hắn do dự.
Đến cả kẻ ngu như ta cũng thấy được Thạch Sanh đang do dự và lo lắng. Hắn không muốn làm tổn hại thân xác "ta", càng không muốn làm tổn thương "ta". Hắn là Ngọc Hoàng đại đế kia mà? Tại sao lại... như vậy?
Trong lúc chúng ta không ngờ nhất, mũi tên vàng trong tay Thạch Sanh "VÚT" bay. "Ta" dùng chiếc quạt tinh xảo kia dễ dàng gạt đi, hất văng mũi tên sang bên cạnh. Lại "VÚT" một tiếng nữa, thêm một, hai, ba... mũi tên cùng nhau bay tới. Thạch Sanh không nhắm vào chỗ hiểm mà chỉ loanh quanh đánh vào tứ chi hoặc những điểm ít yếu hại. Hắn đang làm gì vậy? Gϊếŧ chết thân xác hắn đi, nếu để ma vương sống, hắn nhất định sẽ khiến tam giới lầm than. Hi sinh một kẻ như ta để giữ bình an cho tam giới là điều cần thiết. Thạch Sanh...
"A a a a a..." Tiếng thét dài của "ta" vang lên, ta ngạc nhiên nhìn thân thể mình ôm cánh tay tựa vào thân đào cho khỏi ngã. Rõ là mũi tên vàng cắm vào đó nhưng chỉ một khắc sau đã biến mất vô tung, đã vậy trên thân thể cũng không hề có máu mà sao lại khiến "ta" phải đau đớn đến vậy? "Ngươi là đồ hèn hạ! Ngươi dám dùng Tinh Thần tiễn!"
"Còn ngươi thì quân tử?" Thạch Sanh lười biếng lên tiếng "Mùi máu này ép ngươi phải kích phát nhỉ? Nếu không chắc chắn ngươi không lộ diện sớm vậy đâu."
"Ngươi biết?" "Ta" dường như hiểu được điều gì, bừng tỉnh mà cười nhạo "Ra là ngươi biết! Bảo sao ngươi chuẩn bị sẵn Tinh Thần tiễn. Ha ha ha..."
"Ngươi vĩnh viễn là bại tướng dưới tay ta."
"Bại tướng dưới tay ngươi? Ngươi có đang mơ không? Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang cố làm gì sao?"
"Ngươi đừng hòng!"
"Ta" chẳng thèm nghe Thạch Sanh nói đến câu tiếp theo mà xoay người chạy thẳng đến cột đèn thứ , đưa tay phá nát. Ngay lập tức, trận pháp phức tạp gì đó được kích phát khiến nền đất trải đầy cỏ non và lá vàng xuất hiện một lỗ đen sâu thẳm. Từ trong lỗ đen khủng khiếp ấy một cánh tay to lớn xuất hiện, sau đó là một bàn chân, một thân thể, rất nhiều thân thể quái thú đen đúa cùng nhau lao ra, chiếm cứ vườn thượng uyển.
Thạch Sanh gầm lên một tiếng, những thượng tiên vốn chỉ đứng ngoài cuộc nãy giờ dường như chỉ chờ thời khắc này, ngay lập tức nhập trận. Họ cùng nhau kề vai sát cánh, chia quây vây đánh những quái thú, những yêu thú kia một cách cực kì bài bản...
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà thiên giới đã như trải qua ngàn năm phong hóa, trở nên đổ nát, hoang tàn.
Ta nhìn Thạch Sanh vẫn đang dây dưa với bản thể của mình mà không nhịn được khó chịu. Hắn làm đến nhường này vì ta, sao ta lại có thể nghĩ hắn chỉ muốn đùa giỡn với ta được? Tất cả những gì ma vương nói với ta đều là dối trá.
"Ngươi nghĩ là hắn vì ngươi?" Gã nghe thấy tiếng lòng của ta, vừa co chân chạy trốn vừa cười ngạo. Kẻ này sao có thể ngạo nghễ đến thế? Chuẩn bị chết đến nơi rồi vẫn còn mỉm cười kiêu hùng? "Đúng là ngu ngốc! Ta đúng là ngu ngốc! Rơi vào bẫy của hắn mà không hề hay biết!"
"Giờ đã biết thì có thể nộp mạng rồi."
"Ngươi và Lưu Thủy cố ý gạt ta?" Gã nghiến răng uất hận, nụ cười trên môi quá sức thê lương "Đày gã xuống hạ giới, để gã giả trang kẻ hận ngươi mà hợp tác với ta. Mở đường cho ta lên thiên cung, các ngươi còn vờ thua trong trận chiến dưới nhân gian, dụ ta mở trận pháp cho các yêu vương cao cấp lên thiên giới để một lưới hốt trọn? Ngươi được lắm!"
"Chỉ là ta không ngờ Lưu Thủy dám dùng thân xác này..." Thạch Sanh trừng mắt, khuôn mặt hắn dính máu tươi, trông dữ tợn vô cùng "Lưu Thủy... Xem ra y cũng không phải giả bộ hận ta!"
"Gϊếŧ được ta thì sao?" Ma vương khàn giọng, ta cảm nhận được sự tuyệt vọng của gã, cũng cảm nhận được rõ ràng sức lực của gã đang bị hút vào một cái động không đáy nào đó. Dĩ nhiên ta biết thì kẻ có pháp lực cao như gã cũng biết. Dường như hiểu rõ ngày tàn của mình tới rồi, ma vương không chần chừ nữa, gã dùng máu trên tay chạm lên vòng tròn khóa chặt ta làm nó tan vỡ. Linh hồn vốn phiêu lãng của ta lập tức bị hút trở về trong thân thể "Ta sẽ để ái nhân của ngươi bồi táng!"
"Còn phải xem ngươi có đủ năng lực không." Thạch Sanh lạnh giọng, lúc này ta đã dần dung nhập được với cơ thể, có thể cử động được tay chân của mình rồi.
Cảm giác khống chế được bản thân ngày càng mạnh, cuối cùng, lúc ta tưởng như mình đã hoàn toàn làm chủ được chính mình thì Thạch Sanh cũng tới cạnh ta. Hắn đặt một cánh tay lên cằm ta, nâng mặt ta lên, lại khẽ ép ta mở miệng. Có thứ gì đó rục rịch muốn trào dâng, sau đó theo cổ họng bay lên, lao ra ngoài. Thạch Sanh dùng tay còn lại bắt lấy, thì ra là... viên linh đan hôm trước hắn cho ta nuốt vào.
"Phong ấn giờ mới có hiệu lực, để xem ngươi còn có thể chạy đi đâu."
"Phong... Phong ấn?" Ta lắp bắp muốn hỏi cho rõ ràng, có phải ma vương bị "phong ấn" kia hút chặt lại rồi không. Nhưng chưa kịp nói xong câu, cảm giác bị đoạt hồn lại tới!
Bàn tay vốn dĩ không một tấc sắt của ta đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao ngắn đen đặc âm khí. Con dao nhỏ ấy như dính chặt lấy tay ta, không tài nào rời khỏi tay được. Ta điên cuồng nhíu mày nhìn hắn muốn lên tiếng cảnh báo, nhưng miệng mấp máy rồi tuyệt nhiên không phát ra được lấy nửa hơi tàn. Bàn tay vung lên, độc ác đâm về phía Thạch Sanh, khoảng cách gần và thái độ thả lỏng của hắn sẽ khiến hắn trọng thương nếu trúng một đao này mất!
Ta hoảng sợ vô cùng, sau đó tâm trí đột nhiên lóe lên một tia sáng rực rỡ: nếu đã nhất định muốn đâm một dao này, vậy... để ta tự đâm mình đi!
() Đại kết cục đến rồi đâyyyyy ~~
Cảm ơn các tình yêu đã đọc truyện, tầm h mị lên nốt kết thúc là xong gòi :D