Ta là Lí Thông, nhà ta ở quận Cao Bình, một quận thuộc vùng núi nước Nam. Nơi ta sống trời xanh mây trắng, cây cối hoa cỏ tràn ngập, không khí thanh tịnh, thoáng đãng đầy tự do. Ta rất thích nơi này, thích đến nỗi khi nghe tin trong vùng có chằn tinh nguy hiểm luôn rình rập muốn ăn người cũng không rời đi.
Ừm, thật ra cũng không hoàn toàn do ý thích của ta, dù yêu thích đến đâu nếu không còn mạng để nhìn cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!
Gia đình ta là dân ngoại lai, đợi đủ ba đời, mãi đến lượt ta làng mới cho vào ngôi, có tên trong biên chế. Nếu giờ ra đi, lại phải bắt đầu lại tất cả, chờ ba đời mới được ghi tên. Cha ta mất thật sớm rồi thì không sao, mẹ ta còn đó lấy đâu ra khả năng đợi đủ ba đời để làng chôn cất chứ? Đã vậy bà còn tuổi cao sức yếu, tuổi trẻ vì cha ta khuất núi vất vả nấu rượu nuôi ta đã lột sạch toàn bộ sức sống của bà mất rồi.
Hơn nữa bà cũng yêu nơi này, chốn rừng sâu yên tĩnh có đủ đầy những kỉ niệm về cha.. Ta không nỡ đoạt đi niềm hạnh phúc nho nhỏ mang tên "hoài niệm" ấy đâu.
Chậc, nói chung là thời đại này loạn lạc lắm, yêu ma nơi nào chả có vài ba con! Dù sao dân làng cũng đã lập đền thờ cho quái vật đó rồi. Chỉ cần ngày trăng tròn mỗi tháng bốc thăm một người, hiến tế kẻ đó cho nó là xong! Quận Cao Bình rộng lớn vô cùng, ta lại là người may mắn hiếm gặp, sao có chuyện tên ta bị bốc phải được!
Dừng lại thở sâu một hơi, ta đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Sớm tinh sương ngày hôm nay ta đã chào mẹ, lên đường vào rừng tìm một vài loại lá để làm men. Nhà ta chuyên nấu rượu, rượu nhà ta làm ra vừa thơm vừa êm, đảm bảo chỉ cần ngươi uống một lần sẽ mê ngay. Khi nào có dịp cứ tới Cao Bình, ta nhất định sẽ mời ngươi một bữa say ba ngày!
Rượu Lí Thông nổi danh khắp nơi không chỉ vì tay nghề ta cao, mà còn do bí quyết ủ men vô cùng tuyệt mật. Loại men này được tạo ra từ mấy chục loại thảo dược quý hiếm, được ông cha ta phối phương từ cách đây bao năm, truyền đến đời ta là đời thứ ba. Đã có bao người muốn bỏ tiền núi ra mua lấy, nhưng các vị nghĩ ta vừa đẹp vừa ngốc sao? Mơ tưởng! Kinh doanh là phải độc có biết không? Cần câu cơm của ta đi bán cho các người, đúng là ngây thơ hết sức.
Vất vả từ sáng đến giờ, gùi phía sau lưng đã chất đầy thật đầy. Chỉ còn thiếu một vài loại lá nữa là xong xuôi rồi. Tốt quá, hái hết ta lập tức về nhà đi ngủ, ngày hôm nay dậy sớm như vậy đúng là muốn ngược chết người. Chỉ tại một số loài phải hái khi còn ngậm sương, nếu không có đánh ta tàn phế ta cũng không đi sớm như vậy đâu!
Ngáp một cái thật lớn, ta dừng tay đang quạt nón phành phạch, thở dài lau đi mồ hôi đang lăn tròn trên má. Đội nón trở lên, mệt nhọc chống gậy đứng dậy muốn di chuyển tiếp. Nào ngờ vừa xoay người, đã bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, sáng quắc!
HỔ!
Trong núi còn có hổ?
Ta hốt hoảng nói không lên lời, tay chân run lẩy bẩy, không thể di chuyển dù chỉ một li.
Tại sao lại có hổ ở đây được?
Ta đi ra đi vào khu rừng này bao năm nay, cùng lắm chỉ có sói nhỏ hoặc rắn mà thôi. Vì lẽ gì ngày hôm nay lại gặp nơi này một con hổ lớn như vậy được chứ?
Nuốt nước bọt thật khẽ, ta cố gắng bình tâm lại nhưng không thể được. Ta lần đầu được gặp chúa sơn lâm, còn là một vị vô cùng dũng mãnh nữa chứ! Haha, không biết là xui xẻo hay may mắn nữa đây? Mẹ, con trai có lỗi với mẹ, không khéo hôm nay không thể về..
Hổ lớn không động, đôi mắt sắc bén của loài động vật ăn thịt to lớn xoáy chặt vào con mồi là ta. Hoảng sợ bấm móng tay vào lòng bàn tay, sự đau đớn xông tới khiến ta tỉnh táo hơn một chút, nhưng mùi máu tanh lại khiến hổ dữ bị kích động. Nó gầm gừ nhe nanh, bàn chân lớn chậm rãi di chuyển.
Chết?
Ta không muốn chết!
Ta còn chưa khoác gùi lớn lên lưng, vẫn còn cơ hội để chạy!
Xoay người thật nhanh, ta lao về phía trước. Chỉ nghe đằng sau một tiếng "Grào" thật lớn, sau đó là sự rung chuyển đáng sợ của mặt đất. Xong rồi, chúa sơn lâm đuổi đến rồi! Ta sẽ chết trong miệng nó, ta sẽ chết!
"Dừng chân!" Tiếng hét thật lớn vang lên ngay bên tai, sau đó là âm thanh rẽ lá xào xạc. Ta giật mình nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy một thân hình to lớn phi như bay về phía này.
Người đó là một người đàn ông rất cao, và còn có vẻ rất khỏe nữa. Từ góc nhìn này của ta không thể thấy rõ mặt hắn, nhưng ta đảm bảo hắn vô cùng uy phong!
Sau tiếng hét lớn, hắn nhảy lên thật cao, dùng sức mạnh của mình đá vào miệng dã thú. Cái chậu máu đầy răng nanh cùng toàn thân nặng nề của con hổ sau cú đá ấy liền văng ra mấy thước, đập mạnh vào gốc cây lớn làm nó vang lên mấy tiếng răng rắc. Hắn không đợi hổ lớn kịp phục hồi tinh thần, lập tức rút cây rìu bên hông ra ngắm một phát liền ném trúng ngay thân cây!
Thiên tài!
Vị anh hùng này quá giỏi!
"Cút khỏi khu rừng này!" Hắn ta lạnh lùng quát, hào khí lẫm liệt "Nơi đây không phải chốn mày có thể dừng chân!"
"Gừ.." Con hổ như thể hiểu tiếng người, nghe thấy hắn nói vậy liền lập tức nhảy đi. Ta nói này, vị sơn lâm ngươi có thể oai hơn chút được không? Bị dọa có tí đã chạy mất dép là thế nào? Ngươi nên ở lại đấu với hắn, sau đó để hắn lột da ngươi cho ta dùng mới đúng!
"Cô gái, cô không sao chứ?" Hắn ta xiết chặt nắm tay, chậm rãi xoay mặt về phía ta mà hỏi.
Giọng nói không hề có khuôn phép, phóng khoáng hoang dại tựa như một con ngựa bất kham. Đã vậy còn dám nhầm giới tính của ta nữa chứ, ta đây mặc dù có chút trắng, nhưng nơi nào của ta giống con gái chứ?
Ta hơi bực bội bước ra khỏi gốc cây vừa nấp, nhìn đến khuôn mặt hắn một cái, mọi thứ cảm xúc đều tan như mây khói.
Một người đàn ông cao lớn đầy chính khí, hắn ta nghiêm cẩn đứng giữa một hàng những cây xanh cao vút, ánh nắng đầu ngày nhè nhẹ chiếu trên đôi mắt đen lay láy. Trong một khắc bị đôi mắt tựa bầu trời đêm ấy nhìn đến, ta nghĩ, tim ta ngừng đập rồi!
() HALOOO mọi người. Truyện đam mỹ đầu tiên Su viết, có gì sai sót mong mọi người nghiêm khắc comment chỉ bảo ạ.
Truyện chỉ khoảng trên dưới chương nên Su sẽ update liên tục trong tháng và tháng , mọi người ủng hộ cho Su nhé.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc những dòng này, yêu mọi người nhiềuuuuuu ~~