Mộ Dung Tiểu Thiên theo Tuyết Trắng đi ra phòng khách, thấy trên bàn có một đống đồ ăn, bụng lại rên rỉ.
- Woa, Tuyết Trắng, cảm ơn em! Anh biết em luôn đối xử tốt với anh mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên bây giờ mới phát hiện Tuyết Trắng cố tình “gọi” mình dậy ăn cơm, nên rối rít cảm ơn.
- Nhìn cái mặt kìa.
Má Tuyết Trắng cũng phớt hồng:
- Em sợ anh chết đói cảnh sát đến thì phiền lắm.
- Dù thế nào anh cũng phải cảm ơn em.
Mộ Dung Tiểu Thiên không khách khí gì nữa ngồi xuống bàn, ăn như hổ đói:
- Ực, Tuyết Trắng, thật không ngờ, ặc, đồ ăn em nấu, khụ lại ngon đến trình độ này.
- Dừng, dừng ngay, mồm miệng cứ ngọt sớt, nếu không phải anh sắp chết đói, chỉ sợ em mà nấu cơm anh đã ra đường ăn từ lâu.
Đôi môi Tuyết Trắng chúm chím.
- Sao như thế được, sao như thế được, he ặc
Mộ Dung Tiểu Thiên ăn hùng hục cười cũng biến dạng.
…
- À đúng rồi, có một việc em quên không nói, chính phủ công bố một tin tức rất trọng đại.
- Tin tức gì?
Tiểu Thiên cuối cùng đặt đũa xuống..
- [ Vận Mệnh ] update tiến hành tiếp nối không gian.
- Là sao?
Tiểu Thiên không hiểu tiếp nối không gian là cái gì, đơn giản thôi, thế giới trong Vận Mệnh sẽ tồn tại song song với thế giới thực, đồng nghĩa mỗi máy dưỡng sinh sẽ là cổng đến thế giới mới.
- Còn gì nữa không?
Tiểu Thiên tiếp xúc với các NPC cùng quái thú trong [ Vận Mệnh ] cũng không ít, càng ngày hắn càng cảm thấy thế giới trong rất giống thật, nó sinh động thâm thúy sâu xa, cuối cùng nó sẽ là tồn tại. [ Vận Mệnh ] ngày càng phức tạp.
- Còn! Người chơi thêm thuộc tính đói khát, giống hệt với sự thật, phải ăn ngủ trong đó, lương thực phải tự làm tự trồng.
Mộ Dung Tiểu Thiên trau mày, hắn đang suy nghĩ những bước đi tiếp theo trong Vận Mệnh, tin tức này đưa ra đem lại rất nhiều biến số, cùng với đó là sự cạnh tranh đấu đá vị trí thống trị càng kịch liệt.
- Xem ra [ Vận Mệnh ] không còn đơn giản là trò chơi nữa, thời đại đang biến đổi a.
Mộ Dung Tiểu Thiên thì thào, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì mặt cười cổ quái.
- Tuyết Trắng, em nói..
Mộ Dung Tiểu Thiên dừng lại.
- Cái gì.
- Không biết [ Vận Mệnh ] có cho phép làm chuyện “đó” không nhỉ?
Mộ Dung Tiểu Thiên cười he he.
- Chuyện, chuyện đó???
Tuyết Trắng vẫn chưa hiểu.
- He he, chính là việc tạo đứa nhỏ trên giường đó!
Tiểu Thiên nói xong vội chuồn cho nhanh.
- Đi chết điiii! Tên hư đốn này!
Mạt hồng lan xuống cổ Tuyết Trắng, nàng cầm thứ gì đó ném Mộ Dung Tiểu Thiên.
- Ha ha,
Mộ Dung Tiểu Thiên chạy như bay ra cửa, chỉ để lại tiếng cười cùng biểu tình xấu hổ của Tuyết Trắng.
Tiểu Thiên muốn đi nhà Tĩnh Di, Minh Tâm giờ cũng đang ở đó, lại nghĩ đến chiếc xe bus chật chội, hắn nhớ lại Võ Đại, nếu không bởi gã lùn tiêu tiền như nước Tiểu Thiên đã mua phứt cái xe đỡ phải đi bộ thế này.
Chạy đến nhà Tĩnh Di không ngờ chỗ này rất đông người, Vô Phong, Dương Tùng, Phiêu Tuyết cũng đến nữa. Nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Thiên tiến vào mấy người coi hắn là không khí chẳng ai thèm chào hỏi hắn cả.
- Khụ khụ, bọn bay cũng quá vô tình a! Kiểu gì cũng phải có cái ghề cho anh ngồi chứ.
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy không có ai để ý đến hắn, hơi xấu hổ lại cũng mờ mịt, có chỗ nào đắc tội với đại ca đại tỷ này à?
- Muốn ngồi thì tự mình ngồi đi.
Không tưởng được người không nên mở miệng lại mở miệng đầu tiên, Minh Tâm nghiêm mặt giống như hổ ăn nhầm thuốc.
- Minh Tâm muội muội, có chuyện gì mà tức giận zậy! Em muốn anh chết thì cũng phải có lý do nhá!
Mộ Dung Tiểu Thiên cười khổ, nhớ lúc ra khỏi nhà mặt trời sáng tỏ a! Sao một chút đã thấy điểm xấu rồi.
- Ngươi còn nhớ muội muội này sao! Ngươi có một muội muội bảo bối dễ thương rồi còn cần gì chúng ta nữa!
- Cái gì thế, anh bị em nói cho choáng váng rồi.
Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng hiểu ra sao.
- Hay anh hỏi nữ miêu ở nhà đi!
Vô Phong mở miệng, vẻ mặt rất là vui sướng khi người gặp nạn.
- Nhà ta có mèo? … Huynh đệ, thuốc có thể ăn bậy, nhưng nói không thể chém gió a! Nhà ta làm gì có nữ …
Mộ Dung Tiểu Thiên tắc tịt đột nhiên hiểu được cái gì.
- Cậu nói là Tuyết Trắng?
Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Vô Phong.
Vô Phong không nói gì, chỉ nhìn về hướng Tĩnh Di cùng Minh Tâm chẹp miệng, sau đó chuyển đầu quay sang một bên.
- Tuyết Trắng thì làm sao vậy?
Mộ Dung Tiểu Thiên đem mắt chuyển sang Dương Tùng.
- Thôi để em nói vậy.
Phiêu Tuyết thấy Dương Tùng né tránh đành mở miệng.
- Ngày hôm qua anh bị đá khỏi mạng chúng em sợ quá lên đến nhà để hỏi thăm, nhưng kia nữa nữ miêu …, à là Tuyết Trắng không cho chúng em vào, buổi sáng hôm nay lại đi tiếp kết quả vẫn thế, Minh Tâm và Tĩnh Di lo lắng cho anh cả đêm không ngủ đó.
Mộ Dung Tiểu Thiên hiểu ra, đoàn người lo lắng thì có thể khẳng định, còn Minh Tâm tức giận như vậy chỉ sợ là còn vì Tĩnh Di.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn sang Tĩnh Di, đôi mắt nàng sưng sưng làm tim hắn hơi thắt lại. Tình cảm của Tĩnh Di với mình không phải là không biết. Nhưng trong lòng mình còn có Bạch Vân. Nghĩ đến Bạch Vân hắn lại phiền muộn. Bây giờ lại nhảy ra một Tuyết Trắng nữa, làm tình huống vốn đã hỗn lại càng thêm loạn.
Từng đợt suy nghĩ, tình như tóc mây, chải thì không thẳng, sửa thì càng loạn.
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển : Thế Giới Dong Binh
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))