- Woa, hóa ra lão Đại đến rồi.
Một cô gái xinh đẹp bước đến trước mặt mọi người, cô mỉm cười hòa nhãn:
- Kẻ nào dám làm ngài tức giận như vậy, chút nữa em sẽ thu thập. Mời lên tầng uống chén nước, ông chủ Võ sẽ đến ngay bây giờ.
- Tiểu Lệ, Tiểu Lệ!
- Dạ!
- Em dẫn mấy vị này lên phòng tầng , không thể đắc tội được nha.
- Các vị mời.
Nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên đã đi xa, mặt nữ quản lý trầm xuống:
- Tiểu Hồng làm gì vậy, cả lão Đại cũng dám đắc tội.
- Tại hắn mặc đồ lởm quá, em cứ tưởng là vô lại đấy chứ.
- Hừ, chị đã nói thế nào, phải để tầm mắt rộng ra, không phải trên đầu hắn lù lù Ta Là Một Tên Trộm à? Sao em còn nhìn không thấy?
Nữ quản lý nghiêm khắc.
- Em…
- Được rồi, không cần nói nữa, nếu ông chủ là dạng tính tình không độ lượng thì em chờ bị đuổi đi thôi.
Tiểu Hồng hơi sợ …
Nhóm người tiến vào phòng. Nội thất đúng là xa hoa, Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn mà đau lòng. Bàn, thảm, đèn trang trí, đũa cốc, mỗi một dạng đều tinh mĩ hợp thời.
- Anh Thiên giàu ghê, chỗ này tốn không ít tiền nha.
Dương Tùng thè lưỡi.
- Đổ bao nhiêu vào đây không biết, nhưng hơn vạn của ta … Bại gia Võ Đại cũng ngặm hết rồi!!!
- Bại gia???
Vô Phong giật mình:
- Từ Trộm phủ đến đến tửu lâu này, bố trí quản lý quy mô đều không phải người thường có thể làm được, chờ khi tính năng Cảm Giác Thực được mở, chỗ này sẽ không hốt tiền không được.
- Cậu còn chưa đi cửa hàng vũ khí ở bên cạnh Giám Định Sở, hiệu thuốc bên Điểm Sống Lại và nông trại ở ngoài thành đó, chứ không sẽ càng dọa người.
Tĩnh Di che miệng cười.
- Cao minh!!!
Vô Phong sửng sốt, tiếp đó lại thở dài:
- Theo lẽ thường người chơi đi Giám Định sở trước phải mua trang bị, mà từ điểm hồi sinh ra sẽ ra mua thuốc đầu tiên, vị anh hùng này suy tính thật tốt.
- Nghe cậu nói vậy, bọn mình cũng thật muốn gặp vị anh hùng này nha.
Phiêu Tuyết sốt ruột.
- Làm mọi người đợi lâu, ngượng ghê.
Tiểu Lệ đẩy cửa vào, đi sau là mỹ nữ, mỗi người bưng mâm nhỏ, sau đó thuần thục sắp đặt lên bàn.
Tiểu Lệ mở rượu rót đầy ly của mọi người:
- Các vị trước hết thưởng thức chút thức ăn, ông chủ sẽ đến ngay.
Sau đó cô bé mới xoay người rời đi.
- Woa, mấy em này được huấn luyện thật tốt.
Dương Tùng hưng phấn.
- Nhìn thấy nhiều em xinh đẹp nên phởn phải không!
Phiêu Tuyết nhéo Dương Tùng.
- Thiên ca, dù sao anh cũng nhìn không thuận mắt Võ Đại, hay là anh để hắn đến Kỳ Lân thành giúp chúng em phát triển đi!
Vô Phong hướng chủ ý đến Võ Đại.
- Chú cho anh là ngu ngốc hả.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười ha ha:
- Nếu không thấy hắn là thiên tài kinh doanh anh đã không để hắn đốt mất vạn.
- Chủ công, anh cuối cùng cũng thừa nhận em là thiên tài.
Thân hình Võ Đại chui vào phòng, đi theo là nữ quản lí.
- Chú mày đúng là dân trộm cắp, trốn ở xó xỉnh nghe lén người ta nói chuyện!
- Không có cách nào, dưới tay Trộm đại ca, nào có ai không phải trộm!
- Là mày thích ăn đòn đó nha ….
Mọi người cười đùa vui vẻ.
- Anh ơi, tiền, tài chính của em sắp về mo rồi.
Cùng ngồi xuống ăn đã lâu, rượu cũng uống đủ, Võ Đại đưa ra nan đề.
- Không phải đã nói doanh thu ở đây rất tốt sao? Còn vũ khí cùng thuốc men cũng kiếm không ít tiền chứ?
- Anh nói thì đúng đấy. Nhưng mà cắn cứ ngoài thành vứt đi đâu? Còn dự án Quán Rượu Anh Hùng nữa! Cái này toàn cần tiền nha.
Tiểu Thiên trầm mặc thầm nghĩ: “Xem ra chỉ có thể đi đánh Hồn Dong Binh.”
- Vô Phong, cậu đi qua Nghĩ Huyệt (Hang Kiến) chưa? Địa hình bên đó thế nào?
- Khá là phức tạp đó, Nghĩ Huyệt là một mê cung, quái lv cao hơn, bọn em đi lần còn không tìm được đường lên tầng .
Vô Phong bất đắc dĩ nhún vai.
- Giống Quỷ Cốc, cúng không tìm được đường vào Quỷ Vương Điện.
Hai gã đều cảm khái giống nhau.
- Đó là quá khứ, bây giờ tình huống thay đổi lớn rồi.
Phiêu Tuyết cười hi hi, bộ dạng tự tin.
- Có biện pháp?
- Em không nhưng có người biết.
- Vòng vo thế không biết, trực tiếp nói ra đi … mà!
Dương Tùng nôn nóng.
Phiêu Tuyệt trừng mắt với người yêu rồi mới chỉ Minh Tâm:
- Mọi người quên đặc thù kỹ năng của Minh Tâm rồi hả?
- Không sai.
Vô Phong vui vẻ cười.
- Ngày mai tiến quân Quỷ Vương Điện.
Mộ Dung Tiểu Thiên ra quyết định.
Quyển : Thương Mang